Saved Font

Trước/47Sau

Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
EDITOR: MẬT MẬT

“À, anh đều biết hết rồi?”

“Ting ting—-”

Khi Mục Loan hỏi Mục Tùng thì chuông báo Wechat của anh cũng đồng thời vang lên.

Mục Loan: “….”

Ôi chao? Lục địa mới à?

“Anh hai, vừa rồi là chuông báo của di động anh sao?” Tuy rằng lòng bái quái của Mục Loan nhin không được, nhưng trên mặt cô vẫn nghiêm túc dò hỏi.

Mục Tùng cũng không nghĩ đến di động mình lại vang lên lúc này. Anh nhìn thoáng qua, một khắc khi nhìn thoáng qua người gửi tin nhắn đến. Anh chỉ biết bấm nút tắt màn hình, màn hình một lần nữa tối đen.

“Ừ” Tuy rằng anh không muốn Ngu Nhiễm tiến vào cuộc sống của mình. Nhưng khi đối diện với câu hỏi của Mục Loan, tham mưu trưởng vẫn lựa chọn thành thật trả lời.

Không ngờ, Mục Tùng thành thật trả lời như vậy. Mục Loan trước mặt anh nhanh chóng nắm quyền chủ động.

“Thật sự?” Đôi mắt của Mục Loan kém chút nữa là phát ra ánh sáng.

Mục Tùng: “…….”

Bây giờ anh nói một câu cũng bị hoài nghi hay sao?

“A! Đó là ai! Em muốn xem!” Mục Loan nói xong câu này, sự tò mò mạnh mẽ đã lấn át sự sợ hãi của cô đối với anh trai nhà mình, đưa tay muốn giật lấy điện thoại của Mục Tùng. Sự thật là, hành động của Mục Loan cũng được coi như “đánh đòn phủ đầu” nhưng sao thì thực lực của Mục tham mưu trưởng vẫn còn đó. Nếu Mục Loan nhẹ nhàng cướp điện thoại trong tay Mục Tùng, mặt mũi của tham mưu trưởng làm sao giữ được nữa!

Mục Tùng nhanh nhẹn nghiêng người. Bàn tay to của anh nắm lấy tay của Mục Loan, để người đối diện không thể động đậy.

“Đây là muốn tạo phản?” Một câu nhẹ nhàng của anh, làm cho tinh thần mạnh mẽ của Mục Loan nháy mắt liền ủ rũ.

“Không, không có….” Mục Loan tỏ vẻ chính mình làm sao dám trước mặt Mục Tùng tạo phản. Một lần tạo phản đã bị trấn áp tuyệt đối! Hơn nữa một lần so với lần trước trấn áp càng lợi hại!

Vẻ mặt Mục Tùng nghiêm túc: “Tốt lắm. Hiện tại liền nói đến Giang Duy Lệ. Em và Mục Phong tốt nhất phải bảo trì khoảng cách với người trong giới giải trí, người nhà sẽ không đồng ý các em…”

“Anh hai!” Mục Tùng còn chưa nói xong. Liền bị Mục Loan đánh gảy. Vẻ mặt Mục Loan hiện tại có chút bất đắc dĩ: “Anh nghĩ em là ai, sao có thể có quan hệ với Giang Duy Lệ? Người ta chính là ảnh đế đó! Anh hai!”

Mục Loan không cho anh mình nói đúng, cô căn bản không liên quan đến giới giải trí! Anh trai nhà cô thật sự nghĩ cô có chút liên quan liền là người trong giới giải trí sao? Aaa! Cô là CV* đó!

(*) Characters Voice: người lồng tiếng

Mục Tùng hơi nhướng mày: “Thật sự?”

Mục Loan không muốn nói chuyện với anh trai mình nữa. Bây giờ trong lòng cô chỉ có một chuyện. Thật sự cô rất muốn biết tột cùng ai đã gửi Wechat cho anh cô a! Tin tức này quả thật giống như con mèo gãi vào lòng cô, cô thật sự muốn biết!

“Thật sự, thật sự không có liên quan! Anh hai, hiện tại anh không tin em gái mình sao?” Mục Loan trừng mắt nhìn.

“Anh tin tưởng sự thật.”

Mục Loan: “…..”

Anh hai! Em đã sớm biết anh sẽ nói thế này!

“Được rồi, em có thể ra ngoài.” Chuyện Mục Tùng muốn nói với Mục Loan đã xong. Rất tự nhiên, tham mưu Trưởng cũng lưu loát kêu em mình ra ngoài.

Mục Loan một lần nữa: “….”

Ahhhh, cô thật muốn biết người trong di động của Mục Tùng là ai aaaa!

“Anh hai!” Mục Loan dâng lên một cỗ dũng khí, khi đi đến cửa đột nhiên xoay người.

Thật ra cô muốn hỏi Mục Tùng người lúc nãy là ai. Nhưng Mục Loan lại không nghĩ đến. Khi cô vừa định rời khỏi thư phòng người anh nghiêm túc của cô đã lấy điện thoại ra xem, trên mặt còn lộ ra biểu tình mà cô không hình dung được.

Biểu tình này là như thế nào? Là phức tạp đi, có chút ngoài ý muốn, có chút nghi vấn, còn có sự cao hứng nữa. Cuối cùng Mục Loan cũng cảm thấy mình có thể đọc được biểu tình của anh trai mình, cô quả thực có chút kinh ngạc đến ngây người. Khi cô chuẩn bị quan sát lại để xác nhận, thần sắc của Mục Tùng đã khôi phục lại bình thường, nhìn ra không ra mới vừa nãy anh ấy có biểu tình gì.

“Có chuyện gì?” Mục Loan đột nhiên xoay người, Mục Tùng cũng bất ngờ hỏi.

Ánh mắt Mục Loan dừng trên bàn tay to của Mục Tùng. Hiện tại cô khẳng định trong lòng Mục Tùng đang để ý một người. Nhưng người này được Mục Tùng giấu rất kĩ, người trong nhà chắc chắn ai chưa một ai biết đến.

“Anh hai, anh có bí mật!”

Mục Tùng: “…………”

Không nói đến sự trấn áp của anh trai, Mục Loan có chút đắc ý. Trong nháy mắt cô cảm thấy mình nắm trong tay mạch máu của Mục Tùng. Tưởng tượng đến đây, Mục Loan có một ít tiểu nhân đắc ý: “Vừa rồi chắc chắn là con gái gửi Wechat cho anh!” Ngữ khí của cô chắc chắn, là một trăm phần trăm xác nhận.

Ánh mắt Mục Loan rất sáng. Cô xem Mục Tùng rồi hưng phấn mở miệng.

Khóe môi Mục Tùng nhếch lên, sau đó nhìn em gái đang đắc ý chậm rãi mở miệng: “Loan Loan, hiện tại em muốn quản chuyện của anh?”

Mục Tùng nói chuyện rất chậm, từng chữ một, âm thanh cũng không lớn, thậm chí còn không có sự nghiêm túc, chỉ là một câu nghi vấn bình thường, một chút cũng không mang theo ngữ khí uy hiếp. Nhưng lại làm cho Mục Loan người duy nhất ở trong thư phòng nghe được kinh hãi.

Đúng vậy, Mục Loan kinh hãi.

Ấn tượng mà Mục Tùng để lại cho Mục Loan là “Không dễ chọc”. Hiện tại Mục Loan cảm thấy mình hẳn phải chạy nhanh, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn!

“Ha ha, anh em nào dám!” Mục Loan nói đến đây đôi tay đồng thời sờ về phía sau lưng tìm kiếm nắm cửa. Ngón tay của cô vừa mới tiếp xúc với kim loại lạnh băng kia, trên mặt Mục Loan tươi cười càng sáng lạn: “Anh hai, em đi trước, anh cứ bận đi!” Vừa dứt lời, Mục Loan cũng biết biến mất ở cửa.

Tốc độ ày là tốc độ tiêu chuẩn nhất định!

Mục Tùng: “……”

Quả nhiên là người của Mục gia, phản ứng rất nhanh! Mạch não cửa tham mưu trưởng Mục rất khác với người thường, dĩ nhiên đang có một loại tự hào.

Tự hào cái gì? Tự hào thân thủ của em gái mình nhanh nhẹn a!

Thư phòng đã bị Mục Loan đóng cửa. Hiện tại chỉ còn Mục Tùng, anh mới mở di động ra, mở xem Wechat.

Mục Loan đã đoán đúng, là con gái gửi Wechat cho anh.

Ngu Nhiễm: Tôi suy nghĩ thật lâu có nên gửi cho anh một tin nhắn. Nhưng kết quả cuối cùng anh cũng thấy rồi, tôi vẫn gửi! Lúc trước bị anh cự tuyệt, lý do đó tôi không thể chấp nhận. Anh hiện tại chưa kết hôn, nhưng về sau anh vẫn phải kết hôn, tôi có thể chờ! Chỉ cần khi tôi còn thích anh, tôi vẫn sẽ chờ anh!

Nhìn thấy tin nhắn bày tỏ tình yêu. Mục Tùng cảm thấy áp lực chưa từng có. Đồng thời, còn có một chút gì đó… nó khác với cảm xúc bình thường. Cảm xúc này đến rất nhanh, cũng tiêu tan rất nhanh. Thế nên Mục Tùng căn bản không biết nên làm gì để cảm nhận được loại cảm tình này.

Đột nhiên anh cảm thấy một nơi nào đó trên mặt mình có chút nóng bỏng. Mục Tùng không thể không nhớ lại nụ hôn mà cô đã để lại trên mặt anh lúc trưa.

Khi đó khoảng cách gần như vậy. Anh ngửi một mùi hương hoa thoang thoảng trên cơ thể cô. Rất dễ chịu, anh cũng không biết là nước hoa hay sữa tắm nhãn hiệu là gì.

Mục Tùng thở dài, anh không định sẽ trả lời tin nhắn này. Nhưng anh đã tiếp xúc với Ngu Nhiễm vài lần, cũng đại khái hiểu được tính cách của cô vô cùng quật cường cố chấp. Nếu anh không trả lời, không chừng cô lại giống trước kia “Quấy rầy” anh.

Mục Tùng: Ngu tiểu thư, cô còn nhỏ. Hiện tại chỉ thấy là cảm giác mới mẻ. Cho nên tôi hi vọng cô có thể thận trọng trong chuyện tình cảm.

Ngu Nhiễm: Tôi không cảm thấy mới mẻ! Thật sự! Ta chỉ là chế phục khống*! Anh tình cờ có khuôn mặt mà tôi yêu thích! Tôi đã muốn quỳ gối dưới quân trang!

(*) Có rất nhiều bạn hỏi mình tại sao không tìm một cái tên hay hơn. Nhưng mình vẫn quyết định để là vì đây. Nhiễm Tỷ thích Mục Thúc bởi vì chế phục khống. Chế phục khống giống như Nhan khống,… Ý chỉ mê một cái gì đó. Chế Phục Khống là Nhiễm Tỷ thích bộ đồng phục quân nhân trên người Mục Thúc đó.

Mục Tùng: …….

Rất nhanh, cô liền gửi thêm một tin nhắn. Tuy rằng Mục Tùng không xem trọng việc Ngu Nhiễm theo đuổi anh, nhưng vẫn rất xem trọng tốc độ tay của cô, đánh chữ cũng quá nhanh đi!

Ngu Nhiễm: Thủ trưởng đại nhân, anh có biết hay không lần đầu tiên tôi tỏ tình? Chủ động theo đuổi? Nếu anh đáp ứng tôi, anh chính là mối tình đầu!

Mục Tùng; ……..

Ngu Nhiễm: Tôi thề, tôi nói đều sự thật!

Mục Tùng: Đừng nói giỡn.

Mục Tùng không phải người dễ dàng tin tưởng một người, Ngu Nhiễm nói anh là mối tình đầu, Mục Tùng không tin. Mặc dù anh không biết quan sát con gái ra sao, nhưng cũng biết Ngu Nhiễm rất xinh đẹp. Tuy rằng anh là muội khống, cho rằng trên đời này không ai bằng em gái anh, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự xinh đẹp của Ngu Nhiễm, cô như vậy làm sao lại không có bạn trai?

Ngu Nhiễm vẫn đang ở quán trà mà Mục Tùng đã đưa cô đến. Phải nói rằng đây là một nơi không tồi. Diện tích so với quán café lớn hơn nhiều, vẫn là phòng độc lập, đây là điều quan trọng! Tính chi phí cũng rẻ hơn! So với uống café thì tiện hơn nhiều!

Khi Ngu Nhiễm nhận được Wechat của Mục Tùng, trong lòng cô trầm xuống.

Ngu Nhiễm có chút đau thương mà nghĩ, cô không phải là loại con gái lừa gạt. Nhất là đối với người cô thích, cô cũng không nói dối. Đây là lần đầu tiên cô theo đuổi một người. Lần đầu tiên, cô muốn yêu đương như vậy. Mà hiện tại, cô đang rất kích động. Người bên kia điện thoại lại lạnh lùng chấp vấn cô.

Có chút bi thương. Sau đó cô càng nghĩ càng bi thương.

Từng câu nói đều rất chân thành, cũng bị nghi ngờ.

Cô thật sự rất khổ sở.

Đã hai phút Mục Tùng không thấy có tin nhắn trả lời, liền để điện thoại sang một bên.

Buổi chiều Ngu Nhiễm vẫn không… gửi Wechat cho Mục Tùng. Cô bị người ta hoài nghi là kẻ lừa đảo, cô cảm thấy rất bực bội.

Buổi tối, Ngu Nhiễm mới kéo thân thể mệt mỏi của mình về nhà trọ. Còn chưa đến thang máy để nhập mật khẩu, liền thấy một chiếc xe Audi.

Ngu Thanh Hoài đến.

Ngu Nhiễm muốn làm bộ như không thấy, trực tiếp lướt qua xe đi về phía trước. Khi cô vừa đi qua đầu xe, phía sau liền truyền đến một giọng nói vô cùng mệt mỏi cùng ủ rũ.

“Con từ từ….”

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận