Saved Font

Trước/24Sau

Nàng Lớp Trưởng Vô Cảm Của Tôi

Quá Khứ Chôn Vùi. Mẹ 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mưa vẫn cứ thế, những hạt mưa nặng trĩu bay tới tấp, bay điên cuồng vào cửa sổ, đọng lại trên kính rồi khẽ lăn dài xuống thành cửa sổ.

Cô cúi chào mẹ rồi xoay chân định rời đi, nhưng vừa quay lưng thì....

"Bíp...bíp...bíp..." những thứ âm thanh của tiếng máy đo nhịp tim, các thiết bị trợ tim đồng loạt vang lên liên hồi, nhịp tim của bà đập cực nhanh, loạn xạ, hơi thở của bà cũng trở nên gấp gáp hơn. cô hoảng sợ, lao nhanh đến chỗ bà, ôm chầm lấy bà, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi như cơn mưa ngoài kia.

-"Mẹ... mẹ ơi... mẹ... mẹ sao vậy? mẹ...mẹ ơi.... có ai không? giúp với.... bác sĩ... gọi bác sĩ đi... ! mẹ... mẹ ơi...." cô hoảng loạn không biết nên làm gì... cũng phải thôi, một đứa trẻ 12 tuổi thì biết làm gì hơn ngoài la hét trong trường hợp này.

Tiếng la hét đau đớn của cô lấn át đi tiếng mưa xối xả và tiếng sấm ầm ầm ngoài kia...

Mọi người trong nhà lúc này cũng rất hoảng sợ, đứng ngồi không yên, xen nhau chạy tới chạy lui, kẻ gọi tìm bác sĩ, kẻ lên xem tình hình của bà... nhìn tình cảnh người con gái nhỏ bé bỏng đang ôm lấy người mẹ quằn quại trong cơn đau đớn của bà mà ai cũng thấy xót thương... xem ra bà đã không còn thời gian nữa rồi...

Bất chợt cô nhớ ra một điều gì đó, tay cô run run nhấc điện thoại, bấm một dãy số mà rất lâu rồi cô không động đến, cô mang tâm trạng rất rối loạn chờ đợi người bên kia nhấc máy, miệng cô cứ lẩm bẩm 'mau lên, mau lên' mà ánh mắt không hề rời khỏi mẹ cô dù chỉ 1 giây.

-"Alo?" giọng của một người đàn ông bên kia cất lên

-"Ba... ba... mẹ... mẹ..." lời nói của cô nghẹn lại, đã rất lâu rồi cô chưa được gặp ông, cô không còn nhớ rõ cha cô như thế nào, trong tâm trí của cô mơ hồ chỉ nhớ ông là một người cha rất lạnh lùng, thờ ơ và chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cô, giữa cô và ông tuy gần nhưng lại có một khoảng cách rất lớn.... bây giờ cô lại được nghe cái giọng nói nghiêm nghị này, thật sự cô rất sợ, khiến cho cô không thể nào nói rõ từng câu từng chữ...

-"Nói mau lên! ta không rảnh!"

cô nghe giọng nói thờ ơ, lạnh lùng và xa lạ này của ông khiến cô sợ hãi hơn bao giờ hết, nhưng vì mẹ cô nên cô gạt đi những giọt nước mắt trên mặt mình, cô nuốt đi nỗi sợ hãi và cố gắng giữ bình tĩnh...

-"Ba, mẹ, mẹ đang đau lắm, bà về nhà đi ba.... con... con sợ lắm... ba về với con đi... Ba...." Cô không cầm lại được, đã nứt nở khóc thét lên... nhưng người cha vô tình tàn nhẫn ấy lại không thèm đếm xỉa đến lời nói của cô.

-"Bận rồi" cô giật mình, tay cô run run vì cô không thể nào tin nổi cha cô lại có thể lạnh lùng đến như vậy. Cô chưa kịp gác điện thoại thì cô lại nghe thấy thứ âm thanh thô tục phát ra từ một người phụ nữ, thật ghê tởm, đó là thứ âm thanh mà đáng lí ra không nên để một đứa trẻ 12 tuổi nghe được.

GHÊ TỞM...

Ánh mắt cô bỗng đổi sắc, đôi mắt hồn nhiên ngây dại biết khóc không còn nữa mà thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh, như muốn đóng băng mọi thứ. Cô tiến về phía mẹ cô, quỳ xuống bên giường bệnh của bà, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của con người đang quằn quại đau đớn trong phút giây cuối cùng này.

Cô nhìn mẹ mình, rồi lại nhớ đến người đàn ông khốn nạn, không có nhân cách kia, nước mắt cô lại trào dâng, tất cả mọi người đều im lặng, các bác sĩ chỉ biết nín thở, thứ âm thanh duy nhất phá tan đi cái không khí ngột ngạt này chính là tiếng hét đau đớn của cô....

-''Mẹ,,,, mẹ ơi... đừng bỏ con...''

-''Mẹ... mang con theo với...''

-''con sợ lắm, mẹ đừng bỏ con...''

-''Con sẽ ngoan mà... mẹ ... mẹ ở lại với con....''

-''MẸ ƠI''

Đáp lại những lời cầu khẩn của cô chỉ là một nụ cười trên đôi môi đang tái dần, bà đưa tay lên vuốt nhẹ má cô, cố gắng từng hơi thở mấp máy môi như muốn nói gì đó với cô nhưng không thể thốt ra lời. Tất cả mọi người như chết lặng đi, họ chỉ kịp nhìn thấy bà, được thấy khung cảnh thiêng liêng của tình mẫu tử...

Bàn tay bà đã rơi xuống, mắt bà cũng nhắm lại, mãi mãi không bao giờ mở ra, chỉ còn lại nụ cười ấy vẫn còn đọng trên môi bà. Có lẽ bà hạnh phúc vì phút giây cuối cùng này bà đã có thể được ở cùng với đứa con mà bà yêu thương nhất.. chỉ mong con bà có thể sống tốt mà thôi...

-''MẸ... MẸ... MẸ... MẸ...ƠI''

Ngoài trời mưa vẫn tuôn như thác đổ, mây đen tăm tối mù mịt, nhưng đâu đó vẫn len ló một ngôi sao rất sáng trên trời. Có lẽ đó là bà, có thể bà không còn ở bên cô nhưng bà vẫn sẽ luôn ở trên cao dõi theo bước chân trưởng thành của cô.

Cô hận, cô rất hận, cô căm thù người đàn ông mang danh là Ba cô... Mỗi lần nghĩ đến ông, trong đầu cô chỉ xuất hiện từ 'GHÊ TỞM'. Từ ngày mẹ cô mất, cô chưa bao giờ gọi ông ta là 'Ba' nữa, trong tâm trí cô 'cha cô đã chết'

Và cứ như thế, trên gương mặt cô, trên đôi mắt cô đã không bao giờ còn biết khóc, biết cười nữa, trái tim cô đều đã được băng lạnh bảo quản rồi...

Trước/24Sau

Theo Dõi Bình Luận