Saved Font

Trước/12Sau

Nè! Yêu...là Gì?

Chap 3:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
#Chương_Ba!

Mồ hôi anh lả tả, nơi đang đứng... Là tầng ba!

Không sai, là tầng ba! Nơi xảy ra rất nhiều điều kì bí của trường.

Đây là nơi rất nhiều năm về trước đã có khoảng vài người tự vẫn vì áp lực. Có người áp lực việc học tập, lại có người tự tử vì thất tình.

Nhưng mà anh hiện tại, lại dùng chính tay mình để đẩy cô xuống dưới.

Lãnh Khuynh không dám mở mắt nhìn theo cô, cắm đầu mà chạy lao xuống lầu một. Mộ Ninh trước mắt anh đang không ngừng rỉ máu, tròng mắt đỏ đọc đau đớn nhìn về phía anh như vô cùng muốn nói, nhưng lại không nói được.

“Ninh, mày cố lên! Tao đi gọi người, chúng ta tới bệnh viện!”

Nói rồi anh đắn đo như thể vừa muốn bế cô, lại không muốn bế. Bệnh viện cách rất xa trường này, chi bằng vẫn là nên gọi xe cấp cứu đi.

Mộ Ninh nhìn theo dáng anh, thâm tâm như buốt lạnh.

Lúc cô ấy ngã, chỉ trầy xước có một chút anh liền vội vã dìu cô ấy đứng lên. Bây giờ cô thoi thóp đến như vậy, anh tới nửa điểm…Cũng không có đau lòng?

Cô không biết mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ kịp nghe mang máng bên tai âm thanh của còi xe cấp cứu.

Đèn đường chuyển đỏ rồi lại xanh, cô nhanh chóng đã được đem tới phòng cấp cứu của bệnh viện.

Bác sĩ nói, chỉ đợi thêm một chút, liền có thể đã chết. Vừa vặn kho máu của bệnh viện vừa đủ cho nhóm máu O. Bằng không đây cũng là nhóm máu khó nhận từ người khác, e rằng cô có thể đã không qua khỏi.

Lãnh Khuynh ngồi trên băng ghế lạnh, ngả lưng nhìn lên trần nhà. Anh nhìn các bác sĩ đẩy cô vào phòng hồi sức, thực sự không có đủ dũng khí để đối mặt với cô.

Chợt nhận ra, đã hai hôm rồi anh chưa tới thăm bạn gái.

“Hiện tại Diệp Hinh đang đợi mình, có phải cô ấy sẽ giận không?”

“Nhưng còn Mộ Ninh… MÌnh cũng không thể bỏ mặc cô ấy được!”

Tay anh day day trán, bộ mặt lộ ra vẻ ảo não rất đỗi khó coi. Nhưng rồi chỉ một cuộc điện thoại liền làm anh vơi đi mọi thứ, anh chóng vắt chân mặc sống chết của cô mà đi tìm cô ấy:

“Khuynh! Em đau quá! Anh đang ở đâu vậy…Nhanh chóng tới đây đi!”

Âm giọng kia, có lẽ là Diệp Hinh đang khóc.

Còn về cô, nằm trong căn phòng bệnh lặng yên đang được trợ thở ô xi trầm trọng. Gió từ cửa sổ thổi vào làm rèm cửa bay bay. Rõ ràng sức lực của bản thân cô không cho phép, nhưng không hiểu tại sao lại tự nhiên mở mắt ra được.

“Cô gái, em tỉnh rồi? Đại nạn lần này, em phải cảm ơn tôi đấy nhé! Không thì bây giờ có lẽ, em đã ung dung đi gặp ông bà mà ngắm gà khỏa thân rồi!”

Bên tai cô vang lên tràng cười khanh khách. Cổ không động được, Mộ Ninh chỉ đành dùng mắt đảo khẽ, nhìn về phía bên trái nơi tiếng cười phát ra.

Lập tức, cô rùng mình kinh hãi:

“Luân…Học trưởng Luân Xích?”

Không thể nào! Không phải Luân Xích đã tự vẫn năm năm trước rồi sao?

_____________________________________________

Trước/12Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y