Saved Font

Trước/18Sau

Nên Yêu Hay Nên Hận Đây, Bệ Hạ Của Ta.

Chương 14: Hạnh Phúc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vì là thứ phi, xuất thân lại thấp hèn vậy nên Linh Nhi không được tổ chức một bữa tiệc linh đình hay lễ sắc phong gì cả, dù vậy Linh Nhi cũng không buồn. Mặc dù Linh Nhi luôn mơ ước bản thân được mặc đồ tân nương nhưng nghĩ đến việc từ nay được danh chính ngôn thuận ở cạnh Nhật Vinh là quá đủ với nàng rồi.

Từ ngày thánh chỉ ban xuống việc Linh Nhi trở thành thứ phi, cung thái tử cũng tươi sáng hẳn. Tính tới nay thì Linh Nhi đã đến cung thái tử hơn hai năm rồi, rất nhớ bạn bè cũ nên nàng đã xin hoàng hậu cho Tiểu Hoa và Tiểu Yến đến cung sống cùng nàng và được người chấp thuận. Có hai người đó đến, tâm trạng Linh Nhi rất tốt.

Tuy trở thành thứ phi nhưng những người hầu ở đây vẫn rất thái độ với Linh Nhi, họ không mấy tôn trọng nàng vì với họ thứ phi này không xứng đáng. Linh Nhi cũng không biết làm gì hơn, nàng không quen với việc đứng trên người khác, cũng không quen ra lệnh hay yêu cầu ai phải làm gì. Vậy nên nàng mới xin hoàng hậu cho Tiểu Yến và Tiểu Hoa về ở cạnh, dù sao cả ba cũng là bạn chí cốt từ khi mới vào cung, có họ Linh Nhi cũng đỡ tủi thân hơn.

Tiểu Yến và Tiểu Hoa vừa đến cung thái tử liền tung hoành ngang dọc, hai người họ vào cung cũng đã lâu, phép tắc đều biết rõ và hai người họ cũng không phải dạng vừa. Nhìn thấy cách hành xử của hạ nhân nơi này đối với Linh Nhi, cả hai có chút bất mãn, liền thay trời hành đạo, cho đám hạ nhân đó một bài học nhớ đời. Nhờ vậy mà Linh Nhi sống trong cung cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Nhưng người không vui nhất ở đây chính là Nhật Vinh, từ khi hai người kia đến Linh Nhi chỉ ở cạnh hai người họ, cười nói suốt cả ngày, không thèm để ý tới hắn nữa.

Ban ngày Nhật Vinh đi luyện võ thì không nói, ấy vậy mà tối đến Linh Nhi cũng không về ngủ với hắn. Linh Nhi cứ lấy lý do là tỷ muội lâu ngày không gặp nên có nhiều chuyện để nói mà dỗ Nhật Vinh, nói hắn ngủ một mình một hôm thôi.

Một ngày rồi hai ngày đến hôm nay là ngày thứ ba rồi vẫn chưa thấy Linh Nhi về với mình.

Nhật Vinh vì vậy mà tức đến không ngủ được. Không nhịn nữa, Nhật Vinh bật dậy, hậm hực xông thẳng đến chỗ ở của cung nữ để tìm Linh Nhi.

Linh Nhi đang nói chuyện rất vui vẻ với Tiểu Hoa và Tiểu Yến thì Nhật Vinh đột nhiên xông vào, làm cả ba ngơ ra không biết hắn tới đây làm gì. Nhật Vinh không nói gì, lườm ba con người đang nằm sát rạt cạnh nhau trên giường trước mặt mình, lầm lầm lì lì tiến thẳng tới chỗ Linh Nhi.

“Thái tử...”

Linh Nhi vừa ú ớ được mấy tiếng thì Nhật Vinh đã leo lên giường, Tiểu Hoa và Tiểu Yến nhanh chóng né sang một bên. Nhật Vinh vẫn không nói gì, vẻ mặt tỏ ra rất bất mãn. Linh Nhi nhìn là biết hắn đang rất giận, liền ngồi dậy, cười với hắn.

“Linh Nhi lừa ta”.

Nhật Vinh nói, giọng nghe rất uất ức. Linh Nhi nghe xong cũng bối rối. Lâu rồi mới được ở cạnh Tiểu Hoa và Tiểu Yến nên Linh Nhi muốn ở cùng họ một chút, ngờ đâu vui quá quên khuấy đi mất lời đã hứa với Nhật Vinh. Cứ nghĩ chắc Nhật Vinh sẽ không để ý đâu, giờ nhìn hắn thế này mới biết hóa ra hắn cũng để tâm lắm.

Tiểu Hoa và Tiểu Yến nhìn đôi phu thê đang cải nhau thấy thật thú vị, tụm nhau lại cười khúc khích. Nghe tiếng đằng sau mình, Nhật Vinh quay lại lườm hai người kia khiến cả hai giật mình im bặt.

“Linh Nhi là của ta”.

Vừa nói xong, Nhật Vinh chồm xuống ôm lấy Linh Nhi rồi bế nàng lên. Linh Nhi ngơ ngác nhìn hắn rồi quay sang nhìn hai người kia cầu cứu. Dù gì cũng chỉ là phận tôi tớ, Tiểu Hoa và Tiểu Yến không dám nói gì, chỉ có thể vẫy tay tạm biệt rồi chúc Linh Nhi may mắn thôi.

Suốt quãng đường Nhật vinh bế Linh Nhi về phòng thì cả hai đều im lặng. Linh Nhi có chút sợ, cũng thấy có lỗi nên không dám mở lời. Về đến nơi, Nhật Vinh nhẹ nhàng đặt Linh Nhi xuống giường, không nói không rằng ra góc giường ngồi, tỏ vẻ giận dỗi. Linh Nhi vừa thấy có lỗi, vừa thấy buồn cười. Nàng tiến tới gần Nhật Vinh, tựa đầu vào lưng hắn.

“Đừng giận ta nữa, ta sai rồi”.

Nhật Vinh chẳng thèm nói nửa lời, vẫn ngồi lì như tượng ở góc giường không phản ứng. Linh Nhi càng thấy áy náy hơn, dù sao cũng là do nàng thất hứa nên hắn mới như vậy. Linh Nhi không chần chừ, hôn má trái rồi má phải của Nhật Vinh. Nhật Vinh có chút kích động, mặt cũng từ từ đỏ lên. Linh Nhi thấy tai hắn đỏ lên rồi, cảm thấy thích thú.

Nhưng Nhật Vinh vẫn cứng đầu, dù đã mềm lòng nhưng vẫn ngồi im thin thít, không chút động tĩnh. Linh Nhi thấy hắn lì lợm như vậy liền dọa.

“Nếu ngài không hết giận, vậy ta quay lại chỗ Tiểu Yến, Tiểu Hoa đây”.

Linh Nhi nói là làm, nàng nhanh chóng đeo giày vào rồi đứng dậy đi khỏi. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Nhật Vinh ôm lấy cứng ngắc, không cho nàng bước thêm.

“Nói chỉ ngủ bên đó có một ngày, vậy mà hai ngày rồi không chịu về với ta, giờ lại đòi đi nữa”.

Nhật Vinh nói giọng như muốn khóc tới nơi. Linh Nhi thấy có lỗi, quay lại ôm chầm lấy Nhật Vinh.

"Ta đùa người thôi mà, ta không đi nữa đâu".

Nhật Vinh nghe vậy vui mừng, tủm tỉm cười. Hắn nhìn ngắm gương mặt Linh Nhi một lúc rồi hôn lên hai mắt nàng.

"Của ta".

Rồi tiếp tục hôn má, mũi, cằm, liên tục lặp lại hai từ 'Của ta'.

Nhật Vinh đang tính hôn môi Linh Nhi thì bị nàng cản lại.

Linh Nhi bị hôn như vậy ngượng đến mặt đỏ tía tai, tim đập mạnh như muốn rớt ra ngoài. Nếu cứ bị hôn như vậy chỉ sợ tim sẽ nổ tung mất thôi.

"Mau đi ngủ, mau đi ngủ".

Linh Nhi nhanh chóng leo lên giường, đắp kín chăn lại, che đi gương mặt đỏ vì ngượng của mình.

Nhật Vinh biết Linh Nhi ngượng, hắn vui vẻ leo lên giường, chui vào trong chăn ôm lấy Linh Nhi, hôn hôn cổ nàng.

"Thôi nào, mau ngủ đi". Linh Nhi quay ra, đẩy Nhật Vinh xa mình một khúc.

Nhật Vinh tất nhiên không nghe lời, hắn ôm lấy Linh Nhi, để nàng nằm trong lòng. Không những vậy còn tham lam cúi xuống hôn môi Linh Nhi.

"Đáng ghét".

Linh Nhi đánh vào ngực Nhật Vinh, ngượng muốn nổ tung ngay được.

Nhật Vinh chỉ thấy Linh Nhi thật dễ thương, hắn thích thú ôm chặt nàng.

Linh Nhi cũng quàng tay ôm lấy Nhật Vinh, nàng cảm thấy thật hạnh phúc, chỉ ước cả hai có thể ở cạnh nhau mãi thế này.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp