Saved Font

Trước/18Sau

Nên Yêu Hay Nên Hận Đây, Bệ Hạ Của Ta.

Chương 16: Ấn Tượng Ban Đầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau ngày đi ra ngoài cung chơi, Tiểu Hoa và Tiểu Yến để ý thấy Linh Nhi có chút thay đổi. Linh Nhi cứ hay bần thần như người mất hồn, cũng không ham chơi như trước nữa, cũng không chiều theo Nhật Vinh như trước, dù Nhật Vinh có giận dỗi thì Linh Nhi dường như cũng không để tâm.

"Có khi nào Linh Nhi có nam nhân bên ngoài không?"

Tiểu Hoa và Tiểu Yến đang làm cơm trưa, Tiểu Hoa không nhịn được mà nói ra.

"Linh Nhi không giống người như vậy?"

Dù có đánh chết thì Tiểu Yến vẫn sẽ nói như vậy. Tiểu Yến còn nhớ như in ngày mà cả ba gặp nhau. Tiểu Yến và Tiểu Hoa vốn là hàng xóm láng giềng lớn lên cùng nhau, cùng nhau vào cung nên cả hai đã thân thiết từ trước. Năm Linh Nhi vào cung, Tiểu Yến và Tiểu Hoa được mười lăm, tính ra Linh Nhi nhỏ hơn hai người họ ba tuổi. Lần đầu gặp nhau, ấn tượng ban đầu của cả hai khi vừa thấy Linh Nhi là một đứa bé có vóc dáng ốm yếu trông khá nhỏ so với tuổi. Linh Nhi năm đó mới vào cung đã lăn ra bệnh, lúc đó may mà có Tiểu Hoa và Tiểu Yến bên cạnh chăm sóc cho khỏe lại, nếu không Linh Nhi đã bị ném ra khỏi cung như một món đồ bỏ đi rồi.

Từ đó tình cảm tỷ muội giữa ba người rất tốt, cả ba xưng hô ngang hàng với nhau. Linh Nhi hiền lành nhất nên hai người kia rất thích chọc ghẹo nàng, cũng rất thích chăm sóc cho nàng như một đứa em gái nhỏ. Linh Nhi hiền lành, hơi ngốc một chút, suy nghĩ cũng rất đơn thuần. Bây giờ cả ba không còn ngang hàng với nhau như trước nhưng Linh Nhi không vì vậy mà thay đổi, nàng vẫn để Tiểu Yến và Tiểu Hoa xưng hô ngang hàng với mình. Linh Nhi cũng chưa bao giờ ỷ mình là thứ phi của thái tử mà mặt nặng mày nhẹ với ai bao giờ.

Về phía Nhật Vinh thì hắn không chỉ ngốc mà tính tình còn ngang như cua bò vậy, gặp người đã không hiểu chuyện lại còn ngang ngạnh thì đúng là không ai chịu nổi. Tiểu Yến và Tiểu Hoa những ngày đầu mới đến cung thái tử hầu hạ không thể chiều nổi tính khí của Nhật Vinh, nằng nặc đòi về làm công việc nặng nhọc trước kia còn hơn. May thay là có Linh Nhi dỗ ngọt nên Nhật Vinh cũng cởi mở với hai người họ hơn, từ từ mối quan hệ của cả ba cũng tốt lên trông thấy.

Tuy tính ra Linh Nhi vẫn còn hơi nhỏ tuổi, tính tình cũng chưa trưởng thành cho lắm nhưng được cái rất biết chiểu phu quân của mình và tính nhẫn nại cũng rất cao, nhờ vậy mà tình cảm phu thê giữa nàng và Nhật Vinh rất tốt. Đôi lúc Tiểu Hoa và Tiểu Yến cũng thấy thương cho Linh Nhi, có một phu quân ngốc đúng là thiệt thòi cho nàng.

“Ngươi... có hối hận khi ở cạnh thái tử không?” Tiểu Yến phải đắn đo suy nghĩ cả nửa ngày mới dám mở miệng hỏi Linh Nhi câu này.

“Ơ, sao ngươi lại hỏi vậy?” Linh Nhi ngạc nhiên.

“Tại ta nghĩ ở cạnh một người ngốc nghếch như vậy chắc là khó chịu lắm”.

Linh Nhi nghe câu đó xong im lặng không nói lời nào. Linh Nhi im lặng vậy khiến Tiểu Yến cảm thấy căng thẳng, không lẽ là thật sao.

“Ta không hối hận”.

Linh Nhi nói rất nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ đều in sâu vào đầu người đối diện, câu nói này quả thực có sức nặng.

“Vậy... ngươi không có nam nhân khác chứ?” Đã lỡ rồi nên Tiểu Yến hỏi đến cùng luôn.

Linh Nhi ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến, vẻ mặt vừa không hiểu lại vừa hoang mang. Nhìn Linh Nhi như vậy Tiểu Yến biết bản thân nghĩ đúng rồi.

Tối đó Tiểu Yến và Tiểu Hoa nằng nặc đòi Linh Nhi phải ngủ cùng để tâm sự, Linh Nhi không nỡ từ chối nên lại phải năn nỉ Nhật Vinh. Nói muốn gãy lưỡi, nịnh nọt đủ điều hắn mới đồng ý.

“Chai dầu nóng đó ngươi mua cho ai vậy?” Tiểu Hoa không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề luôn.

“Cái đó...” Linh Nhi ngập ngừng.

“Không phải cho thái tử, lẽ nào cho... nam nhân khác?” Tiểu Yến thì thầm, giọng điệu trêu chọc.

“Ta...”

Linh Nhi muốn phản bác lại nhưng không được vì đúng như Tiểu Yến nói, nàng mua cho nam nhân khác.

“Cái này... ta mua cho ca ca của ta”. Linh Nhi nói xong cúi gằm mặt, không hiểu sao nàng lại thấy xấu hổ.

Tiểu Yến và Tiểu Hoa nghe xong đều im lặng. Linh Nhi có ca ca, tại sao hai người không biết.

Dù sao cũng nói ra rồi, Linh Nhi cũng chẳng giấu làm gì nữa mà nói hết chuyện của mình và A Khang, từ lúc được mẹ A Khang cứu giúp đến lúc gặp lại A Khang, không sót một chi tiết nào. Tiểu Yến và Tiểu Hoa nghe xong cũng đã hiểu hết mọi chuyện, cả hai ôm Linh Nhi vào lòng an ủi.

"Thật thương ngươi quá, tên A Khang kia cũng thật tệ, khó khăn lắm mới gặp lại mà đối xử với ngươi như vậy sao" Tiểu Hoa vỗ về Linh Nhi.

"Vậy... ngươi muốn đưa chai dầu nóng này cho hắn sao?" Tiểu Yến nói.

Linh Nhi gật đầu.

"Huynh ấy hay luyện võ chắc sẽ bị thương, vậy nên..."

"Chà chà, Linh Nhi của chúng ta đúng là lương thiện, còn biết lo cho người khác như vậy" Tiểu Yến nói giọng chọc ghẹo.

"Đồ cũng lỡ mua rồi, không đưa ta thấy có chút day dứt".

Thấy Linh Nhi sầu não như vậy nên hai người kia không chọc nàng nữa mà nghĩ cách giúp nàng. Lúc trước Linh Nhi chỉ là một nô tì nhưng việc đi lại trong cung khá dễ dàng, không ai nhòm ngó nên chẳng có gì đáng lo, muốn gặp thi vệ trong cung cũng dễ dàng. Nhưng bây giờ Linh Nhi đã khác, nhất cử nhất động đều bị người khác để ý đến, vậy nên việc đưa đồ cho nam nhân là chuyện không thể được.

"Đưa thứ đó cho ta, ta thay ngươi đưa cho hắn" Tiểu Yến xòe tay ra.

Linh Nhi có chút do dự, dù sao nàng cũng muốn gặp A Khang. Tiểu Yến nhìn sơ là biết nhưng cũng đâu có cách nào khác.

"Ngươi giờ là phi tần của thái tử, không được tùy tiện gặp nam nhân khác, chưa kể ngươi còn có kẻ thù nữa" Tiểu Yến đang ám chỉ Đan Thanh.

Linh Nhi không cãi lại được vì lời Tiểu Yến nói rất chính xác, bây giờ không còn giống như trước kia, không phải là nàng muốn là được. Dù có chút tiếc nuối nhưng Linh Nhi đành phải đồng ý.

Tiểu Yến và Tiểu Hoa rất lanh lẹ, ngay hôm sau đã mang chai dầu nóng kia đến cho A Khang, còn không quên nặng nhẹ hắn vài câu rồi mới quay về.

"Tên A Khang này cũng được quá chứ, hắn nhỏ hơn thái tử nhưng nhìn chững chạc hơn hẳn" Tiểu Hoa nhớ lại dáng vẻ của A Khang.

A Khang từ lúc vào cung đã phải tập luyện rất vất vả nhưng cũng nhờ quá trình luyện tập đó mà trưởng thành, giờ nhìn hắn giống như thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi. Ban đầu mới nhìn thấy A Khang, Tiểu Yến và Tiểu Hoa đều ngây người vì hắn khác xa với những gì hai người họ tưởng tượng. A Khang tính ra bằng tuổi Tiểu Yến và Tiểu Hoa nên cả hai cứ nghĩ hắn chắc hẳn chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, đâu ngờ rằng...

"May mà ta không cho Linh Nhi đi gặp hắn, nếu không lại lọt vào tầm mắt của bọn lâu la kia thì đúng là rắc rối".

Tiểu Yến đảo mắt nhìn xung quanh, cũng đã phát hiện có người đi theo cả hai từ sớm, Tiểu Hoa nghe vậy cũng hiểu ý không nói gì thêm. Cả hai im lặng đi một mạch về cung.

Thấy Tiểu Yến và Tiểu Hoa về cung, bọn "lâu la" kia cũng quay trở về báo tin cho chủ nhân của chúng.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!