Saved Font

Trước/18Sau

Nên Yêu Hay Nên Hận Đây, Bệ Hạ Của Ta.

Chương 7: Ngày Vui

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày lành cuối cùng đã đến. Ngày mà hoàng hậu đích chọn để làm đại lễ cho Nhật Vinh đã tới. Từ sớm hoàng hậu đã cho người đem kiệu hoa đi rước dâu, cả hoàng cung đều náo loạn tất bật chuẩn bị.

Ở cung thái tử, các nô tì thái giám cũng tất bật dọn dẹp, trang trí phòng tân hôn. Linh Nhi cũng tất bật chuẩn bị y phục cho Nhật Vinh, cầm trên tay y phục của tân lang mà nàng bồi hồi. Lần đầu tiên nàng thấy bộ đồ đẹp thế này, vải lụa đỏ, hoa văn thêu chỉ vàng như đang phát sáng, đến mũ đội cũng có đính ngọc lấp lánh, đẹp không thể tưởng. Nàng thật muốn biết tân nương mặc bộ đồ trông như thế nào, trong lòng thầm ghen tị.

Mang y phục vào phòng, thấy Nhật Vinh vẫn còn cuộn tròn trong chắn, Linh Nhi thấy phục hắn, ngày trọng đại như vậy mà vẫn không hay biết. Nàng đi tới, lay lay hắn.

"Thái tử, mau dậy thôi, hôm nay người thành thân đấy"

Nhật Vinh sau cái ngày đó liền ghét hai chữ thành thân, hắn nghe xong càng cuộn mình tròn hơn.

"Thái tử à, dậy thay y phục nào." Linh Nhi kéo chăn của hắn ra "Hôm nay người thành tân lang đấy, đừng để nương tử của mình chờ."

Bị nàng làm phiền như vậy, Nhật Vinh bực bội ngồi dậy, liếc nàng. Linh Nhi không bận tâm, đi lấy chậu nước lại, rửa mặt cho hắn. Nàng kéo hắn đứng dậy để thay y phục.

"Người nhìn xem, đồ mới đẹp biết bao." Nhìn hắn mặc bộ đồ tân lang, Linh Nhi không tiếc lời khen.

Được khen, Nhật Vinh cũng thích chí lắm, hắn nhìn bộ đồ mãi không thôi, công nhận là nó đẹp.

"Hôm nay ta không ở cạnh người, người nhớ phải ngoan, đối xử tốt với nương tử của người..."

Không để Linh Nhi nói hết, Nhật Vinh lập tức chen ngang "Ngươi đi đâu?"

"Hôm nay ta được nghỉ." Linh Nhi cười.

Nhật Vinh nắm lấy tay áo nàng, lắc lắc "Ta không muốn, ở cạnh ta."

Linh Nhi nhìn hắn như vậy cũng không nỡ nhưng nàng không thể làm gì khác được, đây là hoàng hậu chỉ định, nàng đâu dám kháng lại. Hoàng hậu không muốn ngày Nhật Vinh thành thân mà Linh Nhi cứ lượn lờ trước mặt, thể nào hắn cũng sẽ nhõng nhẽo đòi nàng. Như vậy Đan Thanh sẽ rất thiệt thòi nên kêu nàng hôm nay tránh mặt xa một chút.

“Xong rồi. Thái tử, nô tì lui xuống đây.”

Nhật Vinh tỏ vẻ không hài lòng, nắm lấy tay áo của Linh Nhi tỏ vẻ không muốn nàng đi. Dù không nỡ nhưng Linh Nhi không dám làm trái ý hoàng hậu nên đành kéo tay áo mình ra khỏi tay Nhật Vinh.

“Ta chỉ nghỉ ngày hôm nay thôi, ta không đi mất đâu, người đừng lo.”

“Hôm nay thôi đó.” Nhật Vinh phụng phịu.

“Dạ, nô tì hứa đó.”

Nói xong Linh Nhi rời đi để các cung nữ, thái giám vào chuẩn bị cho Nhật Vinh. Được nghỉ như vậy nang chẳng biết đi đâu liền chạy ra chính điện xem mọi người làm việc.

Đứng xem được hai canh giờ thì giờ lành tới, kiệu hoa được rước tới nơi, kèn trống cất lên. Thái tử Nhật Vinh đi ra, đứng ở nơi cao nhất của chính điện. Nhìn bộ dạng oai phong đó của hắn ai có thể ngờ đây là một tên ngốc chứ. Các quan nhân đều tập trung ở đó tham dự, tất cả mọi người đứng đó chờ tân nương tới.

Hơn nửa canh giờ sau thì kiệu hoa tới. Đan Thanh bước ra khỏi kiệu, nàng ta bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt mình. Nàng chưa từng nghĩ hôn lễ của nàng có thể hoành tráng thế này, xem ra thanh thân với thái tử ngốc cũng không quá tệ.

Đan Thanh nghe theo chỉ dẫn của thái giám bên cạnh, nàng từng bước đi đến nơi cao nhất của chính điện nơi mà Nhật Vinh đang đứng.

“Tiểu Vinh à, mau xuống đưa phi tử cảu con lên đây đi.” Hoàng hậu nhìn Đan Thanh đi hết từng bậc thang kia cũng có chút xót, muốn Nhật Vinh giúp nàng ta một chút.

“Không thích, để nàng ta tự lên đi.” Nhật Vinh nhăn nhó, bực dọc nói.

Hoàng thượng không thích cách hành xử của hắn liền lên tiếng “Không được như vậy, mau xuống đưa thái tử phi lên đây.”

Thấy phụ hoàng lên tiếng, Nhật Vinh không dám cãi lại đang hậm hực đi xuống chỗ Đan Thanh. Tiến lại gần Đan Thanh, dù không thích nhưng Nhật Vinh vẫn bị ấn tượng bởi nàng ta, trong bộ y phục tân nương lộng lẫy đó nàng ta thật sự rất xinh đẹp.

Thấy Nhật Vinh lại gần mình, Đan Thanh ngước mặt lên nhìn. Đây là lần đầu tiên Đan Thanh nhìn thấy hắn, so với tưởng tượng của nàng thì hắn khôi ngô hơn nhiều, không những thế còn làm người khác rung động. Nàng nhìn mà không tin được hắn ngốc, kẻ mang vẻ đạo mạo khiến người ta rung động kia mà bị ngốc thật quá đáng tiếc. Tuy nhiên biểu cảm của Nhật Vinh có chút ngốc nghếch khiến Đan Thanh thấy khó chịu, rõ là một nam nhân trưởng thành lại hành xử như vậy thật đúng là kì quặc.

Dù ngốc nhưng Nhật Vinh vẫn nhìn ra cách Đan Thanh nhìn mình, hắn bị mọi người nhìn theo cách đó nhiều lần rồi, đó là cái nhìn coi thường. Nhật Vinh nhận ra Đan Thanh đang coi thường hắn ngốc, hắn không hài lòng liền quay lưng đi lên. Đan Thanh thấy vậy cũng giật mình, tự nhủ không lẽ hắn nhận ra nàng đang chê hắn ngốc chăng, trong lòng có chút lo sợ.

Đan Thanh tới nơi, đứng ngay cạnh Nhật Vinh. Nàng cười với hắn nhưng hắn không để tâm, hướng mặt đi chỗ khác.

"Nhật Vinh, đứng ngay ngắn hành lễ nào. Con mau nhìn ái phi của con đi, xinh đẹp biết bao." Hoàng hậu nhìn Nhật Vinh, nhẹ nhàng nói.

Nhật Vinh quay sang liếc nàng ta. Đẹp thì đẹp nhưng đối với hắn lại thật vô vị, vậy nên nhìn nàng không có cảm tình, liền hừ một cái rồi quay đi. Đan Thanh thấy mình như bị coi thường, bị một tên ngốc coi thường, nàng ấm ức.

Các nghi thức lần lượt được thực hiện, mất gần một canh giờ là xong. Đáng ra phải ở lại tiếp các quan lại nhưng Nhật Vinh ghét ồn ào nên nằng nặng đòi về cung của mình. Không muốn hắn làm loạn nên hoàng hậu nói Đan Thanh đưa hắn về. Đưa Nhật Vinh về đồng nghĩa là phải động phòng, Đan Thanh thật sự không muốn chút nào.

Lúc Đan Thanh đưa Nhật Vinh về cung, Linh Nhi cũng lén lút đi theo. Dù được nghỉ nhưng Linh Nhi cũng không tùy tiện đi lung tung được, nàng chẳng thể ở đâu ngoài cung thái tử cả, lại không thể xuất hiện trước mặt Nhật Vinh. Vậy nên Linh Nhi chờ hai người kia vào rồi nàng thui thủi ngồi ở cổng.

Đúng lúc đó có một đoàn thị vệ đi tới, Linh Nhi bối rối không biết làm gì liền đứng dậy, cúi đầu hành lễ. Đoàn thị vệ đi qua, Linh Nhi len lén nhìn y phục của họ một chút. Linh Nhi để ý thấy có một thị vệ trên tay có đeo một cái vòng bằng vải. Sẽ không có gì để nói nếu cái vòng đó không giống cái của A Khang hay đeo, nó giống hệt, A Khang luôn đeo nó vì nó là thứ duy nhất mẹ hắn để lại. Đoàn thị vệ đó đi được một khoảng tì Linh Nhi cũng rón rén đi theo, nàng muốn biết là mình có nhìn đúng hay không, người đó liệu có phải A Khang không.

Trong phòng, Nhật Vinh đang ngồi trên bàn, bày hết đồ chơi ra tự chơi một mình, còn Đan Thanh thì ngồi im bất động trên giường. Nhìn bộ dạng tự chơi rồi tự cười ngốc ngếch, Đan Thanh cảm thấy vô cùng chán ghét. Một nam nhân trưởng thành hành động như vậy đúng là kỳ cục.

Chơi một mình mãi cũng chán, Nhật Vinh nhìn khắp phòng, hôm nay Linh Nhi không ở đây, hắn quay sang nhìn Đan Thanh. Thấy nàng ta ngồi không chắc cũng chán lắm, Nhật vinh đứng dậy đi tới giường. Đan Thanh thấy Nhật Vinh đi tới chỗ mình lập tức kiêng dè, sợ rằng hắn muốn làm gì nàng.

“Chơi với ta.” Nhật Vinh ngại ngùng lên tiếng.

Đan Thanh trước giờ rất ghét chơi với con nít, nhìn bộ dạng này của Nhật Vinh cũng chẳng khác đứa con nít là bao nên nàng cũng chẳng ưa gì. Nhưng dù sao nàng cũng phải làm tốt vai trò hiền thê, vì vậy đâu từ chối được.

Đan Thanh đi ra bàn cùng chơi đồ chơi với Nhật Vinh nhưng nàng chơi rất hời hợt, chẳng tỏ vẻ thich thú gì. Nhật Vinh thấy vậy liền khó chịu, nàng ta không giống Linh Nhi chút nào, không vui gì cả.

“Chẳng vui gì cả, ta muốn chơi với Linh Nhi cơ.” Nhật Vinh bỏ đồ chơi xuống.

Thấy Nhật Vinh không muốn chơi với mình, Đan Thanh thở phào, vậy là không cần cố nữa rồi. Nàng cũng không quan tâm người Nhật Vinh nhắc tới là ai, buột miệng nói “Vậy người đi tìm nàng ta chơi cùng đi.”. Ấy vậy mà Nhật Vinh nghe xong liền vui vẻ, đứng dậy chạy ra ngoài đi tìm Linh Nhi, mặc cho Đan Thanh ngơ ngác nhìn theo.

Nhật Vinh vừa chạy ra thì thấy ngay Linh Nhi đứng ở cổng cung, hắn mừng rỡ khe khẽ tiến tới, tính hù nàng làm nàng bất ngờ. Linh Nhi đi, hắn cũng rón rén đi theo.

Linh Nhi không hề biết Nhật Vinh đang theo mình, mắt vẫn nhìn chăm cham về phía đoàn thị vệ. Đột nhiên, đoàn thị vệ chuyển hướng, quay sang trái, Linh Nhi đã nhìn rõ được người mình muốn nhìn.

“A Khang.” Linh Nhi gọi lớn.

A Khang nghe tiếng gọi giật mình quay lại, nhưng đoàn người vẫn cứ đi, A Khang cũng phải đi. Đúng là A Khang rồi, Linh Nhi ngây người nhìn A Khang đi mất. Nhật Vinh đứng sau chứng kiến hết cũng chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết