*** chiều hôm sau : -‘ủa sao về sớm vậy ! chưa hết tiết chiều mà’ Lệ Băng thắc mắc nhìn Duy Phong , vì còn hơn nữa tiếng nữa mới hết tiết chiều , sao anh đến bệnh viện rồi. -‘đi theo tôi’ -‘đi chơi hả ? tôi thay quần áo đã’ -‘khỏi ! đi’ Chưa kịp để nó nhận thức điều gì , anh kéo nó đi luôn. Nó nhìn trang phục trên người nó : một chiếc đầm ngủ doraemon màu xanh dài tới đầu gối cổ tròn tay ngang vai, đầu đội nón ngủ như em bé , đi đôi boot .may là nó kịp vớ lấy cái áo khoác.. Trông vẫn dễ thương nhưng không thích hợp để đi chơi .. -‘hả ? sao lại tới trường ?’ nó thắc mắc khi Duy Phong lái xe vào trường… Duy Phong im lặng không nói gì , sau khi cho xe vào bãi , anh nắm lấy cổ tay nó kéo đi.. Đi tới phòng bảo vệ anh liếc nhìn bác bảo vệ : -‘chuông đâu ?’ gương mặt khá khẩn trương của anh làm bác bảo vệ có phần hốt hoảng.. -‘ở..ở bên trong !’ bác bảo vệ chỉ tay vào phía phòng bảo vệ.anh lập tức lôi theo nó đi vào phía trong.. Reng !!! Sau âm thanh đó là tiếng xì xào của các lớp , rõ ràng con 10p nữa mới hết tiết mà.nhưng thôi kệ , được về sớm là mừng rồi , nên chỉ trong tích tắc bọn họ ùa ra như ông vở tổ… Khi học sinh chạy ra thì thấy cổng trường vẫn đóng..từ phòng bảo vệ , Duy Phong nắm tay Lệ Băng đi ra , mọi người xung quanh tẻ ra làm hai phía nhường đường cho nhị thiếu gia… -‘Diệp Thiên Cầm !’ Duy Phong nhìn Diệp Thiên Cầm… -‘Diệp Thiên Cầm !’ Duy Phong nhìn Diệp Thiên Cầm… Cô ta đầy vẻ sợ hãi tiến lại phía Lệ Băng , bất giác cô ta quỳ xuống trước mặt nó -‘là mình có lỗi , mình không đúng ! lẽ ra mình không nên làm vậy ! mình biết sai rồi ! tha lỗi mình nha’ Diệp Thiên Cầm nức nở , tự lấy tay tát vào mặt mình.. Cả trường như bị shock electric , oh lên ..thực không ngờ đường đường là 1 Queen cao ngạo lại quỳ trước mặt Lãnh Lệ Băng.. Lãnh Lệ Băng thấy vậy cũng ngạc nhiên..xét cho cùng thì nó cũng không ưa Diệp Thiên Cầm , nhưng làm vậy nó thấy không phải.nó tính tiến đến đỡ cô ta dậy thì không đi được vì cánh tay anh không biết từ khi nào đã quàng qua vai nó , giữ chặt không cho đi..mọi ánh mắt đổ về cánh tay đang quàng trên vai đó.. Nó nhìn Diệp Thiên Cầm , có chút chút hài lòng (vì nó cũng đâu phải thiên thần hay tiên nữ gì mà có lòng quảng đại đến mức coi như chưa có gì xảy ra ) nhưng làm vậy là quá lắm..nó xoay người lại ra phía bãi xe , bỏ lại cậu nói : -‘tha ra thì cũng may đời , làm ra thì lại là người nhỏ nhen’ rồi quay đi..từ trong đám đông , nó có thể thấy được anh chàng lần trước cứu nó. Duy Phong ở phía sau gật gù , tán thành cậu trả lời của nó.ngẳn ngủi mà xúc tích đầy đủ nội dung.rồi theo nó ra về.. Sau khi hai người đi là những tiếng bàn tán xì xào.. -‘bạn gái của nhị thiếu gia sao ?’ -‘chẳng phải đã quen đại thiếu gia trước đó rồi mà’ -‘không lẽ tình tay ba’ ……… Diệp Thiên Cầm chạy vào nhà vệ sinh nghiến răng ken két..nhưng có thể làm được gì ********* -‘tại sao cậu làm vậy ?’ -‘tôi muốn cô ta có trật tự trong trường thôi’ -‘mai tôi sẽ đi học’ -‘mai tôi sẽ đi học’ -‘sớm vậy ?’ -‘bác sĩ nói tôi có thể xuất viên rồi ! dù sao cũng toàn sử dụng thuốc cao cấp , nhanh cũng phải.’ Anh im lặng …… Sở dĩ nó đi học gấp là vì lúc nãy nó ở phòng bảo vệ đọc được thông tin sắp tới trường sẽ tổ chức buổi dã ngoại ở khu trượt tuyết To Ski , mà nó thì thích đi.bác sĩ có nói là nó được xuất viện nhưng kèm theo câu cần nghĩ ngơi thêm .nhưng nó tự nghĩ nó khỏe rồi..nen quyết định đi.. ***tối : -‘điều tra cho tôi người này , rồi gửi kết quả qua Mail cho tôi’ nó gọi nói chuyện điện thoại với một người đàn ông… -‘vâng ! thưa tiểu thư’ người đàn ông trả lời… 3p sau : “Nguyễn Nhật Minh : lớp 11 trường ARISTOCRARY thành tích học khá tốt. Gia thế : con của một công ty nhà họ Nguyễn , kinh doanh khá tốt nhưng thiếu vốn đầu tư.” Nó ngồi ngẫm nghĩ dòng tin nhắn trên , đó là anh chàng đã cứu nó hôm nó bị Diệp Thiên Cầm hành hạ..nếu không có cậu ta báo kịp thời , không biết Diệp Thiên Cầm hành hạ nó như thế nào nữa.dù gì nó cũng hứa với cậu ta rồi . Nó nghĩ một hồi rồi ngồi hí hoái với chiếc laptop apple .khóe môi cong lên. “tờ báo sáng hôm sau sẽ có tin này đây” nó tự đắc rồi gấp laptop lại.lên giường ngủ để sáng mai đi học..