Đầu đau nhức , cơ thể uể oải.Lãnh Lệ Băng mệt mỏi đi theo hướng chỉ của một người mà nó không quen biết (Triệu Tử Vy) mà đăm đầu đi.Nó cũng không nghi ngờ gì , vì cái bộ dạng quấn khăn tắm và quần áo cầm trên tay của nó , bất cứ ai nhìn vào cũng đủ biết là cần đi thay đồ. Nằm ngủ mấy tiếng đồng hồ trong tư thế khó chịu vậy ! không nhức mỏi cũng uổng. Nó vừa đi vừa xoa xoa chiếc cổ cho đỡ mỏi… Nó dừng chân ở một phòng nghĩ vip ( bên tường có đề chữ vip). “vip ? tại sao phòng vip nhỉ ? chắc trường mình bao phòng nghĩ ngơi đây mà” nó lí giải thắc mắc trên , với lại nó thực sự mệt lắm rồi , không hơi đâu mà suy nghĩ nhiều. Nó móc điện thoại ra quẹt quẹt nhắn tin cho Chi : “Chi không cần đợi tớ nha !” Rồi mở cửa bước vào phòng… Căn phòng thật sang trọng trong ánh đèn ngủ vàng mờ .màu của gian phòng là màu vàng trầm , phía trước là chiếc giường lớn sang trọng cũng màu vàng , bộ sofa đặt ngay ngắn trong một góc gần phía cửa sổ và đối diện TV .từ bên trong nhìn ra cửa sổ là một không gian rất đẹp với cảnh cây cối.thật mang lại cho con người ta cảm giác vừa thư thái với hiện đại vừa gần gũi với thiên nhiên… Nó nhìn xung quanh , liếc qua lại cũng không thấy ai.nó thở dài tiến tới ghế sofa , ngồi xuống nghĩ mệt.. “Chiếc Bagatti của tên Phong sáng nay đóng mui lại.không gian không rộng rãi tí nào ! ngồi 3 tiếng chai cả m-ông ! lại không duỗi được chân.báo hại ta bây giờ nhức mỏi toàn thân , thêm cái đầu ta lâu lâu hơi choáng vì thiếu máu.quá phũ...trong phòng này không có ai.ta tạm khóa cửa rồi đánh một giấc vậy ! trang điểm thì dù gì ta cũng đẹp sẵn roài ! cần gì màu mè hoa lá hẹ.!”(tự tin gúm :v ) Sau khi suy nghĩ luyên thuyên , nó tiến đến cánh cửa , ấn nút khoa .rồi đi lại chiếc giường…bỗng từ trong cánh cửa kia có tiếng động phát ra…. Nó xanh cả mặt , chỉ muốn phắng ra ngoài lẹ cho khỏe đời..nhưng chấn tĩnh lại , không lẽ thiên kim nhà Waston lại sợ ma ! uầy ! không được nha ! mất mặt lắm ! dù nhỏ tuổi nhưng biết bao nhà doanh nhân thành đạt phải nể nó đó ! bây giờ lại đi sợ ma ! mà chắc gì đã ma ! cứ vào trước đi rồi tính.. Nó rón rén bước vào phía phòng tắm ! từng bước nhỏ nhẹ như trong phim hành động Mĩ ! nuốt nước bọt cái ực , nó bước vào cửa phòng tắm ! chân chạm nước ươn ướt đến rợn người….. Tiếng động bên trong ngày càng rợn người , là tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước xuống bồn tắm và tiếng nhịp thở của con ma kia !... Nhịp thở mạnh vậy chắc ma kia là ma đực rồi ! thế thì nó sẽ dùng nhan sắc khuynh nước khuynh thành để cám dỗ nếu con ma làm gì nó… Nó núp sau bức tường , chỉ cần ló đầu ra là sẽ thấy ma.. Ôi tim nó đập như bị ma dí ! _ _! Mà chắc là ma dí thiệt nha… Nó từ từ lo ló đầu ra , lập tức nó hét toáng lên ……….. Nó từ từ lo ló đầu ra , lập tức nó hét toáng lên ……….. Á á á á á á á á á !!!!!!!!! rồi cong cẳng chạy ra khỏi phòng tắm.. Nghe tiếng hét , con ma xoay người lại.-‘là kẻ nào ! đứng lại ?’ rồi lập tức đuổi theo kẻ dám mạo phạm tôn nhan >. Trời ơi đáng sợ qua ! huhuhu ! con ma trắng nghét ! lưng nó trắng nghét ! phần từ thắc lưng xuống còn trắng dữ nữa ! con ma còn bảo ta đứng lại..Lãnh Lệ Băng ta một đời quang minh lỗi lạc! chả nhẽ lại ngu dại một giây đứng lại à ! Nó vắt chân lên cổ mà chạy , chạy ra tới chiếc giường thì bị con ma nắm lây vai trái kéo giật lại , rồi đẩy thẳng xuống giường ! .con ma này quá mạnh ! do động tác xoay người quá mạnh , chiếc khăn tắm-vật che thân duy nhất của nó chắc sợ ma nên phắng khỏi thân thể .lực đẩy mạnh làm nó té nhào ra phía sau .theo phản xạ tự nhiên , nó với tay về phía trước chụp lấy vật trước mắt để đứng vững ..nó không nhận thức được rằng…nó bám lấy con ma…. Nó bám lấy hai bờ vai rắn chắc của con ma , nhưng do chân con ma dính xà phòng !! nên….con ma theo nó ..ngã xuống giường..tư thế nằm thì chắc đã quá rõ.. Bây giờ cái thân thể nhỏ bé của nó bị một thân thể tráng kiện đè lên..nặng đến thở không nổi.hai tay nó bị con ma khống chế ở đầu ! quá phủ… Nó từ từ mở mắt ra , đập vào mắt nó là….Âu Dương Duy Phong… -‘cậu …cậu …Âu Dương Duy Phong sao ?’ Vẫn tư thế đó ! anh gật đầu vô tội.. Á á á á á á á !! một tiếng hét kinh hoàng của nó cất lên ! Nó dùng hết sinh lực bình sinh đẩy anh ra khỏi cơ thể nó.lập tức vơ lấy chiếc chăn trên giường che thân lại… -‘cậu …cậu ! đồ biến thái’ Duy Phong thoáng đỏ mặt .anh vừa làm gì ? đè lên người nó .đè lên V1 của nó.và..thấy hết thân thể nó… Tấm thân ngọc ngà của nó trắng mịn đến hoàn hảo ! từng đường nét đều là tuyệt tác của thượng đế..anh là con trai _ _! Làm sao cưỡng lại nổi cái thiên đường mềm mại như không xương đó chứ >.. -‘là cậu xông vào phòng nghỉ của tôi trước’ anh nói ! mặt cố gắng lấy lại sư lạnh lùng nguyên thủy… -‘là cậu xông vào phòng nghỉ của tôi trước’ anh nói ! mặt cố gắng lấy lại sư lạnh lùng nguyên thủy… -‘cái gì mà phòng nghỉ của cậu ! của trường bao nha’ Duy Phong bất giác cười … -‘trường bao ? xác nhận với cậu lần nữa ! phòng này là tôi thuê’ Nó cứng họng , vậy cô gái kia là sao ? -‘mặc quần áo nhanh đi ! tôi là trai mới lớn ! cứ vậy không biết làm ra những chuyện gì đâu nha’ anh nói giọng đầy giễu cợt… -‘what ? cậu…cậu’ nó tức đứng họng…cầm cái gối phăng thẳng vào anh…. Thân thủ anh vốn nhanh nhẹn , cái gối chưa gì đã bị anh hất tung : -‘tiểu thư Lệ Băng à ! cẩn thận tí đi ! không khéo cầm nhầm vào cái chăn mà ném thì chết đấy’ nói rồi anh bỏ ra ngoài với giọng cười ha hả….. ( những chap tiếp theo của truyện sẽ xuất hiện ngôi kể thứ nhất )… Tôi để lại cho em một nụ cười gian tà rồi bước ra ngoài. Trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh thân thể trắng nõn nà và mềm mại như không xương của em..cái này không coi là biến thái được ‘bánh mì phải có pate , đàn ông phải có máu dê trong người’ cấm có sai.cũng may là em thức tỉnh tôi , chứ không tôi không biết tôi sẽ như thế nào nữa.. Không biết có ai nói cho em biết nhan sắc của em có thể giết người không nhỉ ? một nụ cười hoặc một cái cử động thân nhẹ có tính ôn nhu của em cũng có thể khiến một thằng đàn ông minh mẫn ngồi tù chục năm chứ chẳng chơi Lần trước ở cánh đồng hoa lavender tôi đã bị một lần cuốn vào vòng xoáy mê muội đó rồi , tôi còn tự lặp lời thề sẽ không nhìn vào đôi mắt của em nữa ! đúng là tử sắc.. Có trời mới biết lần đó tren cánh đồng lavender tôi đã muốn hôn em như thế nào.. Ngọn gió nhẹ làm mái tóc em phất phơ , thực sự rất đẹp…tình cờ tôi bắt gặp đôi mắt của em.đôi mắt ấy dường như đã xuyên qua cõi lòng tôi.len lõi vào từng ngăn ngách của con tim tôi.khơi dậy một chút rung cảm. Nếu không phải em quay mặt đi , thì chắc tôi đã hôn em một nụ hôn mãnh liệt rồi.. Nếu không phải em quay mặt đi , thì chắc tôi đã hôn em một nụ hôn mãnh liệt rồi.. Tôi bước ra phía cửa sổ , ngắm nhìn khung cảnh chập tối. chợt nhớ lần trước hinh như em hỏi tôi tại sao ghét mùa đông .tại sao ư ? mùa đông chẳng có gì tốt đẹp.mùa đông đã cho tôi gặp người con gái quá khứ kia , cũng chính mùa đông đã cướp đi cô ấy .họa chăng số phận cứ thích đùa nhau nhứ thế.. Nhắc mới nhớ , cũng lâu lắm rồi tôi không nhớ đến người con gái kia , bao lâu rồi nhỉ ? hình như là từ khi ở ngọn đồi Lavender về . mà kể cũng ngộ , trước đó khi ở bên em , tôi luôn có cảm giác em là người con gái kia , nhưng từ khi ở ngọn đồi Lavender về tôi đã không còn cảm giác mơ hồ em là người con gái kia nữa , cũng thôi mong mỏi em là cô ấy..dòng suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi đó là : .em là em-là Lãnh Lệ Băng-là Rose Amelia Waston-là 1 con người của hiện tại và tương lai.không dính dáng gì tới quá khứ cả.họa chăng tôi đã quên người con gái kia , tôi thực sự không muốn quên cô ấy , vì cô ấy là người tôi yêu thương rất nhiều , thậm chí bao năm qua tôi vẫn ôm hi vọng cô ấy còn sống .nhưng đôi khi tôi lại hi vọng tôi quên đi , vì 2 năm dằn vặt là quá đủ rồi…tôi nên chấp nhận rằng : cô ấy chỉ còn là quá khứ. ------- Thành phố New York –Hoa Kì : Hoàng hôn buông xuống cùng những tia nắng của mặt trời.ánh đèn đường của thành phố hoa lệ này dần dần thay thế cho nắng.sáng rực. Tôi đang ngồi trên chiếc ghế xoay quyền lực mà bất cứ ai cũng muốn ngồi lên-chiếc ghế của người đứng đầu Âu Dương. Tôi mệt mỏi với đống công việc , ai bảo làm chủ tịch khỏe chứ , suốt ngày bù đầu vào công việc.nhưng tôi vẫn nhớ em… Tôi nhớ ánh mắt lạnh lùng tàn khốc của em khi ở lớp ! tôi nhớ anh mắt ấm áp trong buổi tối hôm đó ! tôi nhớ lần toi và em cùng sánh bước dưới trời tuyết lạnh ! tôi nhớ mùi hương hoa hồng của em ! tôi nhớ cả cái lần tôi cưỡng hôn em sau trường ! tôi nhớ tất cả ! vì,…tôi thực sự yêu em quá nhiều !... Có lẽ tôi đã sai lầm khi nhờ công việc để quên em ! nhờ vậy mà tôi nhận ra ..quên em là điều tôi không thể.. Trong giấc mơ luôn có em.. Trong suy nghĩ luôn có em Và trong trái tim này…luôn có em Tôi lật lật tờ lịch ra , đã gần 24 rồi ! tôi nhất định sẽ về trước sinh nhật em.tôi muốn hát bài Happy Birthday chúc mừng sinh nhật em..nhất định thế……