Đợi khi học sinh ra về hết , nó đứng trên lầu liếc xuống sân như để chắc chắn hắn ở lại.. ‘tốt ! hắn đứng đó ! 1 mình thôi ! hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học nhớ đời’ nó tự nhủ rồi tiến xuống phía sau trường cùng với chục tên lớp 11..bắt đầu kế hoạch thích sát hội trưởng >. -‘cậu gan lắm ! xem ra cậu cũng có tí bản lĩnh hử ?!’ một tiếng giọng nữ cất lên từ phía sau lưng hắn , hắn quay lại thì thấy khoảng chục tên đang tụ lại rồi tẻ ra hai bên . bước ra và đừng giữa tụ đó chính là nó-Lãnh Lệ Băng… -‘ haha ! cậu tính trả thù tôi bằng cách này hử ?!’ hắn nhếch mép cười , gương mặt hất lên tỏ vẻ thách thức.. -‘xông lên tụi bây’ nó quẫy tay chỉ cho bọn phía sau xông lên tấn công hắn.thế rồi cả chục tên nhào tới… Nó đứng nở nụ cười đắc thắng , nhưng nụ cười đó không ngự trị trên mặt nó lâu khi hắn đã hạ xong tên thứ 7 -‘what ? hắn ..hắn ta giỏi quá ! tiệt quyền đạo , karate và cả judo nữa..nhìn những động tác uyễn chuyển của hắn thì xem ra hắn đã đạt đến trình độ rất cao rồi ! chết mình rồi ! hix !! làm sao bây h >. Nó chạy –chạy và chạy , nhưng khổ nỗi cơ thể của nó không được như người bình thường ( rất yếu ) nên chưa chạy ra khỏi sân sau để tìm tài xế rước nó về thì nó đã bị hắn đuổi kịp.. Nó nhanh chóng lượm một cây dài dười đất , cầm lên đánh hắn.vì nó từng học qua một lớp kiếm nên cũng biết tí . nhưng đây là khúc gỗ mà , vì vậy mới đưa được vài đường đã bị hắn tước “kiếm” Hắn nắm lấy cổ tay nó , giật mạnh về hướng hắn làm nó ngã vào lòng hắn 1 cách dễ dàng , dùng tay phải khống chế hai tay nó .bây giờ thì hắn đang siết chặt nó trong vòng tay , nó không thoát được .. -‘thả tôi ra’ nó hét lên… -‘tại sao phải thả nhỉ ? tôi rất thích cảm giác như thế này!’ hắn nhếch mép lên cười-nụ cười đáng ghét . rồi siết chặt nó hơn.gương mặt hắn càng lúc càng sát mặt nó. Bây giờ thì nó thực sự cảm thấy sợ ! “bây giờ vũ lực thì không được ! làm sao bây giờ ! hix !phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân thôi”nó thoáng nghĩ trong lúc sợ hãi -‘áhh!! Đau quá ! cậu đang làm mình đau!’ nó ré lên , kèm theo là đôi mắt rưng rưng của nó-đôi mắt sapphire hút hồn của nó đang long lanh-rất đẹp-như mộ làn nước mùa thu.và có vẽ như hắn đã động lòng trước “mĩ nhân kế” của nó.hắn từ từ nới lỏng vòng tay ra, cho tới khi buông thõng 2 tay xuống.giờ thì nó được tự do.chỉ chờ có thế , nó tung một cú đá vào bụng hắn.đúng là tính sai một bước đi xa một dặm , nó đã quên mất một điều : hắn học võ , cơ bụng của hắn rất săn chắc. vậy là kế hoạch của nó thất bại.. Hắn nhếch mép rồi đẩy hai vai nó về phía sau , nó ngã về phía vách tường , nó tới đường cùng rồi… Hắn nhếch mép rồi đẩy hai vai nó về phía sau , nó ngã về phía vách tường , nó tới đường cùng rồi… Hay tay và người của hắn bây giờ như một vách tường vững chắc bao vây lấy nó.nó không còn lối thoát. -“tôi nói cho cô biết điều này nhé ! cô có biết tại sao tôi lai được chọn làm hội trưởng không ? hêr ! bỡi vì 50% cổ phần trường này là của nhà tôi ! nếu như muốn , tôi có thể đuổi học bất cứ ai ,nếu tôi muốn”.. nó sợ , nó đang sợ , ‘hay xài lại chiêu hồi nãy , chắc không ăn nhầm đâu ! nhưng thôi cứ thử ! biết đâu..’ nó nghĩ và bắt đầu lặp lại cái chiêu “mĩ nhân kế” lúc nãy của nó. Đôi mắt của nó lại rưng rưng lên , long lanh và sáng rực như hai ngôi sao , nhưng lại lung linh ,êm dịu và ấm áp như những ngọn nến trong nhà thờ. Nhưng vô hiệu , lần trước hắn động lòng , nhưng lần này cảm giác của hắn là khác ..một cảm giác muốn chiếm hữu. hắn không hề buông nó ra , ngược lại hắn tiến sát nó hơn , gương mặt của hắn càng ngày càng gần nó.. -‘khônggggggg !!’ nó hét lên , nó lấy tay đẩy hắn ra , nhưng chỉ 1s sau 2 tay nó đã nằm gọn trong 1 bàn tay của hắn , còn tay kia đưa lên nơi cuối khuôn mặt nó nâng khuôn mặt nó lên ( vì nó lùn hơn hắn mà ). Càng lúc càng sát , sắp không còn khoảng cách nữa rồi ! ôi không ! nó không biết làm gì nữa hết ! đôi môi nó bắt đầu run run , nó ngắm nghiền mắt lại , nụ hôn …nụ hôn sao ? nó phó mặc cho số phận.. Chuyện gì tới cũng tới . bây giờ người nó nóng rang lên .tuy nhắm mắt lại nhưng nó có thể cảm nhận được . mềm mại ! đôi môi của hắn đang nâng niu đôi môi nó..chìm ngập trông đê mê.-----hắn đang hôn nó.. ****6h… Phịch !! nó đặt cái cặp xuống bàn , rồi quăng người xuống nệm. ‘nụ hôn , nụ hôn , trời đất ơi ! mình điên mất !’ tới bây giờ , dù đã về nhà nhưng nó vẫn chưa thoát khỏi cái cảm giác bị hắn kiss >x Ngồi ngăm mình trong bồn tắm hoa hồng.thoải mái thật nhưng chưa đủ lôi cuốn để kéo nó thoát ra khỏi nụ hôn của hắn..cứ lãng vãng mãi trong đầu nó.nó ngã đầu ra phía sau.có vẻ do hồi chiều nó chạy và vận động mạnh nên giờ nó thấy mệt lắm..nó nhắm mắt lại rồi ngủ thiết đi … Bản I knew you were trouble-taylor swift reo lên từ điện thoại nó, có một cuộc gọi đến , số lạ ? -‘alo, ai vậy ?’ nó uể oải thức dậy nghe máy ( nó mang luôn cả điện thoại vào phòng tắm) -‘là tôi’…tuy là nó còn mơ màng ngủ ..nhưng nó vẫn nhận ra-là hắn-Âu Dương Duy Khánh -‘là tôi’…tuy là nó còn mơ màng ngủ ..nhưng nó vẫn nhận ra-là hắn-Âu Dương Duy Khánh -‘cậu muốn gi?’ nó tỉnh ngủ quát qua điện thoại… -‘đừng quên những gì tôi nói hồi chiều đấy nhé! Haha !! nụ hôn của cô rất tuyệt đấy!’ nói rồi hắn cúp máy cái rụp ! “đáng ghét ! thật lố bịch ! ta hận mi ..Âu Dương Duy Khánh” --------- Sau cùng hắn mới chịu buông nó ra.. -‘nụ hôn của cô tuyệt lắm !!’ hắn đưa tay vuốt ve đôi môi của nó....rồi dõng dạt nói tiếp :-‘nghe này ! từ ngày mai , cô phải làm nô lệ cho tôi !’ -‘cái gì ? nô lệ ?’ -‘phải ! hêr ! 50% cổ phần trường này nằm trong tay tôi , nếu cô muốn yên ổn thì phải nghe lời tôi !’ -‘cậu ?!!’ -‘thế nhé! Tạm biệt !!!’ Nói rồi hắn bỏ đi mất hút..vậy đó ! ngày mai nó phải trở thành nô lệ của hắn , nhưng không còn cách nào khác … Nó ước gì ngày mai không bao giờ tới.. Sáng hôm sau , vẫn như mọi ngày , nó vẫn đến trường , nhưng khác với mọi hôm , nó không hiên ngang nữa , nó rụt rè không dám ngẩng mặt lên..vì nó biết mọi quyền hành trong trường bây giờ đều nằm trong tay hắn..hiểu nôm na …hắn là “anh đại”.. Bước vào lớp : Bước vào lớp : -‘Lãnh Lệ Băng !’ giọng hắn vọng ra cửa khi thấy nó bước vào.. Nó hít một hơi rồi thở dài : -‘cậu muốn cái quái gì đây ?’ -‘tôi thích gọi chơi đấy ! hử ? làm gì nhau ?’ ----thế là từ đó , cuộc sống của nó bắt đầu vật vã với hắn , hắn lúc nào cũng Lệ Băng-Lệ Băng và Lệ Băng -‘Lệ Băng đi ăn trưa chung với tôi’ -‘Lệ Băng mua đồ ăn cho tôi’ -‘hôm nay cô phải về chung xe với tôi đấy Lệ Băng’ -‘hôm nay là chủ nhật , ăn trưa với tôi Lệ Băng..’ …………..cả trăm Lệ Băng………… Nó cực kì ghét nghe lời người khác , nhưng chịu , nó không làm được gì hắn..