Mặt trời đã nhô lên mang theo những tia nắng của một ngày mới…từng đợt thủy triều rút xuống để những chú sò nằm ngổn ngang trên mặt đất. Từng đợt sóng vỗ mạnh vào bờ , vỗ ầm ầm như muốn phá nát những tản đá Lãnh Lệ Băng cầm hai bó hồng trắng..đứng trên một tản đá khá cao , gương mặt hướng ra phía mặt trời ,từng làn gió biển lùa vào mang cái hương vị mặn mặn tung bay mái tóc của nó… Nó tẻ từng cánh hoa hồng trắng , thả nhẹ xuống biển…từng cánh hồng vập vờn trong gió rồi nổi bồng bềnh trên mặt nước… ‘ba , mẹ , nhủ mẫu ! mọi người hãy yên nghỉ , thù này Rose nhất định sẽ báo ! nợ máu phải trả bằng máu’ Mỗi năm tới sinh nhật nó , nó đều làm công việc này..đó là ra biển và rải hoa vào bình minh…. Từng cánh hoa bị sóng biển dập rồi cuốn đi mất trong chốc lát… Nhìn những cánh hoa , lòng nó thắt lại…những cánh hoa kia cũng giống nó vậy , cứ trôi man mác theo dòng đời mà chẳng biết sẽ về đâu… -‘ra đi ! núp đủ rồi’ nó nói , mắt vẫn nhìn chăm ra đường chân trời , nơi có mắt trời đã nhú lên được một nữa… Edward giật thót mình , nãy giờ anh đã đứng lẳng lặng dõi theo nó..nhưng anh thực không ngờ nó có thể biết anh đang ở đây..trước giờ anh mà theo dõi ai thì chưa bao giờ bị phát hiện , anh nhẩm bụng chắc nó không phải tay vừa…. -‘xả rác bừa bãi à ?’ anh bước ra từ khoảng cách không quá xa , tay anh cũng cầm hai bó hồng trắng…. -‘anh cũng vậy’ nó vẫn không nhìn anh .. Anh liếc ánh mắt dò xét nó , quả thực thông minh… -‘cô gửi đến ai ?’ -‘cô gửi đến ai ?’ -‘ba mẹ’ -‘trùng hợp nhỉ ?’ -‘ba mẹ anh cũng mất vào ngày này à ?’ nó quay phắt lại nhìn anh , dưới ánh bình minh , chiếc kính đen của nó ánh lên một vẻ huyền bí…. Anh không trả lời , chỉ nhún vai… -‘màu đen như nhau nhỉ ?’ anh tiến lại đứng song song kế bên nó…tay anh tẻ những cánh hoa hồng rải xuống biển Nó nhếch mép cười , đôi mắt lại nhìn ra xa xăm… Anh cũng mắt kính đen , bộ đồ đen , giày đen , và chiếc xe đen… -‘anh theo tôi đến đây chẳng phải chỉ vì muốn biết kẻ chiến thắng anh là ai thôi hay sao ?’ -‘một cô gái quá sắc xảo ! nhưng không ngờ cô lại đến nơi tôi muốn đến ! không biết tôi đây có thể được biết tên của cô không ?’ -‘Ngọc Huyền Băng ! tuổi 16’ Anh tháo mắt kính ra , nhìn nó chăm chăm.. 16 tuổi á ? đang đùa với anh à ? -’16 tuổi ?’ anh cố gắng khẳng định lại lần nữa… -’16 tuổi ?’ anh cố gắng khẳng định lại lần nữa… Nó nhếch mép liếc qua nhìn anh…tháo mắt kính ra , hai đôi mắt màu xanh lá chạm nhau… -‘không tin sao ?’ nó nhướn mày… Anh khẽ gật đầu ra vẻ đã tin , gương mặt nó trang điểm rất khác Lãnh Lệ Băng bình thường , lại thêm đôi lens màu xanh lá và cái tên Ngọc Huyền Băng , nên khó ai nhận ra nó lắm..nhưng vẫn là gương mặt của một hồng nhan tuổi 16.. -‘cô đeo lens ?’ -‘anh cũng vậy !’ nó trả lời… Anh nhìn nó cười cười lắc đầu , đúng một cô gái thú vị..rõ ràng cô ta rất giống hoàn cảnh của anh..đều sử dụng kem hóa trang , đôi lens màu xanh..lớp hóa trang đó chẳng lẽ anh không nhìn ra à ? ‘không biết cô ta xinh đẹp tới đâu nhỉ ?’ anh thầm nhũ … -‘Ngọc Huyền Băng ! Ngọc ám chỉ sự cao quý xinh đẹp , Huyền trong huyền bí , Băng trong băng lạnh…một con người xinh đẹp nhưng lạnh lùng huyền bí ! hợp với cô đấy’… Hoàn thành xong công việc, nó gật đầu rồi quay người lại, hướng về phía chiếc xe mà đi -‘tôi có thể gặp lại cô không ?’ anh rồi nói vọng về phía nó…. -‘nếu có duyên’ nó nói rồi rảo bước ra xe….nổ máy và vụt đi mất trong ánh bình minh mờ nhạt..