Sáng hôm sau Lệ Băng và Âu Dương Duy Phong được đưa về bệnh viện. Mặc dù Lệ Băng đã cố thanh minh rằng mình rất ổn, song chẳng ai tin cô, thế là Lệ Băng lại phải tiếp tục công cuộc nằm viện thứ n lần. --- Sân thượng bệnh viện, gió vù vù, vạt áo khoác của Âu Dương Duy Phong bay phần phật trong gió. Sân thượng bệnh viện, gió vù vù, vạt áo khoác của Âu Dương Duy Phong bay phần phật trong gió. BỤP. Chẳng cần nhiều lời, Âu Dương Duy Khánh lao đến thụi ngay một đấm vào mặt Âu Dương Duy Phong, giọng giận dữ quát: “Cái này gọi là yêu thương, là bảo vệ của cậu sao?”. Âu Dương Duy Phong quệt vết màu trên mép, im lặng không nói lời nào. Âu Dương Duy Khánh càng phẫn nộ hơn, anh túm lấy vạt áo Duy Phong, ép sát Duy Phong vào tường, kiềm nén để không cho anh ấy một cú nữa: “Tôi trao Băng cho cậu nguyên vẹn, cậu lại giày vò em ấy tan nát”. Tâm trạng Âu Dương Duy Phong rối như tơ vò, anh đã sai. Phải, là anh không tốt, anh đã làm tổn thương Lệ Băng, nhưng anh sẽ không buông tay cô thêm một lần nào nữa đâu. Mặc kệ Duy Khánh đang giận dữ, Duy Phong chỉ lắc đầu cười khổ: “Dù có nát, Băng cũng phải nát trong tay em”. Tâm trạng Âu Dương Duy Phong rối như tơ vò, anh đã sai. Phải, là anh không tốt, anh đã làm tổn thương Lệ Băng, nhưng anh sẽ không buông tay cô thêm một lần nào nữa đâu. Mặc kệ Duy Khánh đang giận dữ, Duy Phong chỉ lắc đầu cười khổ: “Dù có nát, Băng cũng phải nát trong tay em”. “Cậu…” Âu Dương Duy Khánh tức đến mức không nói thành lời. Gió mạnh thổi hất mái tóc anh, để lộ đôi mày đen đang cau lại vì giận dữ. Âu Dương Duy Khánh từ từ buông tay ra, anh quay lưng đi, lạnh lùng buông câu: “Tôi đã sai khi để Băng bên cậu, tôi sẽ mang Băng về bên mình”.