Saved Font

Trước/136Sau

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Uhm, anh là người lớn, từng trải nữa chắc là anh noi đúng. 

- Trong tình yêu ko có đúng sai, hay là ai khôn ai dại đâu, yêu nhiều hay yêu ít, cái cốt lỏi là con người ta yêu thương nhau thật hay ko mà thôi. Khi bạn thương 1 người thật sự thì bạn sẽ làm tất cả, hy sinh vì người đó vô điều kiện, kể cả người đó ra sao và thiên hạ có nói gì về bạn đi nữa, như vậy mới là tình yêu. 

- Chắc em phải tranh thủ yêu 1 lần cho biết với người ta, nghe anh giảng thấy thích ghê! 

- Thôi cũng trễ rồi, về nha ko bạn lại bị la. 

- Dạ. 

Trên đường về nhà, mang trong đầu những khái niệm lạ lẫm về tình yêu, nhưng nghe nói tình yêu thì ko định nghĩa được mà. Nếu nói như anh ta thì rõ ràng mẹ tôi đang yêu rồi, tôi nên thông cảm cho mẹ, để mẹ được yêu trọn vẹn. 

Chiều tối hôm đó, cơm nước xong tồi nằm trên trường chung với ngoại, kể cho ngoại nghe là trong thời gian tôi bỏ đi có 1 người lạ tốt bụng,từ đầu chí cuối ngoại cũng tò mò lắm, vuốt vuốt tóc tôi lâu lâu còn hôn tôi nữa. Ngoại cũng kể chuyện ngoại ngày xưa, khi đám cưới mới biết mặt ông ngoại, vậy mà cũng yêu thương nhau dữ lắm. 

- Nhưng ngoại có tin con ko?

- Có chứ , ngoại tin, cục cưng nói gì ngoại cũng tin. 

- Vậy ngoại cho con tiền trả cho ảnh nha. 

- Uhm, bao nhiêu ngoại cho. Hay kêu nó qua nhà chơi đi, ngoại hỏi chuyện, ngoại cám ơn vì đã giúp cháu cưng của ngoại.

- Thôi ngoại ơi, kỳ lắm. Để con hỏi ảnh coi bao nhiêu rồi trả thôi.

- Con nhỏ này, biết mắc cỡ nữa sao? Thích người ta sao?

- Ko, con thích Kiên mà (bạn tôi đơn phương từ lớp 10) 

- À, cái thằng lớp trưởng biết đàn guitar mà con kể tối ngày chứ gì??

- Mà ngoại ơi, chuyện của mẹ, thôi ngoại đừng la mẹ nữa, tội nghiệp mẹ lắm, con thương mẹ, con chỉ ghét ông Cường thôi. 

- Sao mà kệ, thằng đó là thằng đào mỏ, ko khéo có ngày mẹ con sang luôn cái cửa hàng. 

- Nhưng mà mẹ con thương ổng thiệt, ngoại đừng cấm tội mẹ con. 

- Biết là mẹ con thương, nhưng thương người ko tốt mà phải chi mình ko biết thì ko sao, mình biết mình phải cản chứ, như vậy mới là người thân gia đình. 

- Nếu con thích 1 người mà ngoại thấy ko tốt ngoại cũng cản hả? 

- Uhm

- Nhưng nếu con cương quyết thì sao?

- Thì ngoại sẽ cho con làm theo ý con.

- Nhưng lỡ con bị người kia dụ thì sao?

- Thì con chịu! Lúc đầu ngoại cản con ko được rồi. 

- Vậy sao với mẹ ngoại ko để yên theo ý mẹ đi. 

- Vì mẹ con bị dụ 2 lần rồi, còn con thì chưa. Khi bị dụ 1 lần sẽ có kinh nghiệm, ko hiểu sao mười mấy năm qua mẹ con ko có biết gì hết. Ngoại thương nên mới cản. 

- Chắc mẹ con cũng khó xử lắm đó.

- Là đàn bà con gái đã khổ rồi, mẹ con đã khổ ngoại chỉ mong cho con sau này gặp người thương con đàng hoàng, được thấy con cưới chồng đâu đó thì ngoại mới chết được. 

- Vậy con ko lấy chồng luôn, ngoại bất tử luôn hehe. 

Ngoại cười hiền, tay cầm cái quạt giấy quạt quạt cho tôi. 

Mặc dù rất thương và suy nghĩ cho mẹ sau khi nghe người lạ giảng đạo, nhưng ko hiểu sao khi gặp mẹ tôi lại im lặng nhìn thôi ko nói gì. Mẹ cũng vậy chỉ nhìn tôi và bỏ đi, sao mẹ con lại nặng nề như vậy, có 1 khoảng cách nào đó mà tôi ko hiểu nỗi và ko biết vì sao nữa. 

- Em thiếu anh hết tất cả là bao nhiêu vậy?

-?

- Ngoại em cho em tiền trả anh. 

- Tính sau đi, mai tôi đi Khánh Hoà rồi? 

- Anh nhớ nhà nhớ ba anh à?

- Uhm, với lại nhà có đám, chắc phải mùng 2 tôi mới về lại SG.

- Uhm, anh đi vui vẻ nha. 

- Tôi sẽ có quà cho bạn. 

- Thôi, em bị dị ứng hải sản, đừng mua gì hết! 

- Ai nói đi biển là phải mua hải sản, bạn đúng là …. 

- Em là cái gì?

- Ko có gì, bạn ngủ đi, ăn tết vui nhé hẹn qua mùng 2 hay mùng 3 gặp.

Tôi ko trả lời vì bận nói chuyện điện thoại với con Tiên, nó rũ đi Suối Tiên với nhà nó, nhưng cứ ngại ngại mẹ nó nên chưa trả lời đc. 

- À mà nhớ ngoan, đừng cãi mẹ để bị đòn nha, nhìn xót lắm. 

- Dạ, cảm ơn thầy, học sinh đi ngủ đây. 

- Uhm, ngoan.

Vậy là tết cũng đến, mẹ miễn cưỡng vui vẻ, ăn uống và tiếp đãi khách khứa họ hàng, nhưng cũng ko quên ông bồ trẻ. Tôi được rất nhiêu bao lì xì, tôi thích ăn củ kiệu rồi thịt kho tàu, rồi đủ thứ bánh mức, nói chung tết ăn chơi và ca hát là chính. Tự nhiên chực nhớ hôm nay là mùng 3 rồi, sao ko thấy người kia nt vậy? Có nên nhắn hỏi thử hay ko? Ko biết sao nữa, suy nghĩ là làm liền, tôi nhắn tin :

- Nha Trang vui quá nên anh ko thèm về SG luôn hả?

Tôi nhắn từ trưa tới 11h khuya mới thấy trả lời, đang ngủ tôi mắt nhắm mắt mở xem tin 

- Uhm, tôi về rồi nhưng do uống nhiều rượu bia nên tôi mệt quá, ngủ cả ngày. 

- Uhm, chúc anh ngủ ngon. 

- Giận à? 

- Ko có, tại em đang ngủ anh trả lời tn thì em nhắn ngủ ngon vậy thôi. 

- Mai bạn rãnh chứ?

- Tối em mới rãnh, ngày đi chơi với bạn rồi. 

- Đi cả ngày à?

- Uhm. 

- Nếu đi cả ngày thì tối mệt lắm, mùng 5 gặp cũng được.

- Mùng 5 ngoại ko cho ra đường trước 12h trưa. 

- Oh, vậy thì 12h5 nha, thôi ngủ đi bạn, tôi ngủ tiếp đây. 

Ko biết sao mà cứ mong tới 12h5 phút mùng 5 để gặp người lạ thôi. May quá, ngày mùng 4 đúng là đi Suối Tiên cả ngày chiều về mệt thiệt, 2 cái chân muốn rớt ra luôn, ko hẹn hôm nay đúng là chính xác luôn. Về nhà tắm táp, ăn cơm xong thì nằm, mở mấy bài tủ lên nghe phê phê dễ chịu ghê. 

- Đi chơi vui quá rồi nha!

- Vui lắm luôn, nhưng mà mỏi chân lắm. 

- Đi đâu mà mỏi chân?

- Suối Tiên. 

- Uhm, thôi bạn ngủ đi, mai rãnh thì gặp còn ko thì bữa khác. 

Vậy là cuối cùng cũng tới mùng 5, 2h chiều tôi mới dám ra khỏi nhà vì ngoại nói mùng 5 kho tốt nên ít khi cho ra khỏi nhà trước 12h. May là thời gian cũng qua nhanh, hôm qua đi cả ngày vui ko chắc nằm ở nhà ngay dài lắm rồi.

Trước/136Sau

Theo Dõi Bình Luận