Saved Font

Trước/136Sau

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 1: Anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Làm được tầm 3 tuần thì cũng quen việc, cafe bên trong người ta pha sẵn, tôi chỉ ghi oder nước và bưng ra thôi. Tuyệt đối ko được ngồi với khách uống cafe, bà chủ rất khó, thấy ai mà lả lơi là đuổi ngay. 

- Bạn gì ơi, cho mình gọi nước! 

- Dạ, anh uống gì anh? Đây là thực đơn.

- Bạn cho mình 1 ly cafe đen với 3 điều thuốc jet nhé! 

- Dạ.

- Nhưng mà bạn ơi, mình nói cái này!

- Dạ! 

- Bạn đứng gần chút!

- Dạ gần quá chủ quán la anh ơi! 

- Ko, cái này phải nói nhỏ! 

Tôi ghé tai xuống gần vị khách lạ. 

- Nút áo của bạn bị bung ra rồi, bạn vào trong cài lại đi! 

Mẹ ơi, độn thổ chưa, cái nút áo bung ngay chỗ nhạy cảm, mặt mày quê 1 cục tôi gật gật đầu xong chạy lẹ lẹ vào trong cài lại. Nhục ko tả nổi. 

Và vậy là vị khách tốt bụng tế nhị ghé quán cafe thường xuyên. Thì cũng như bao nhiêu khách ra vô uống nước hằng ngày, tôi ko ấn tượng gì ngoài chuyện vị khách đó nhắc tôi bị bung nút áo. 

Tháng 11, mưa, đi làm cực ơi là cực. Bỏ nhà đi cũng đc 3 tháng mấy mà mẹ chưa đi kiếm. Mấy bữa mưa quá đi làm về là cảm sốt tự uống thuốc qua loa rồi ngủ, nếu mà ở nhà thì có ngoại lo rồi, nhiều bữa tủi thân ghê gớm. Nghĩ mà tức, muốn về nhà mà ghét lợi gan ko về. Tiền thì xài gần hết 1 nửa, nghĩ bụng hết luôn thì bán vàng ra mà xài, xài khi nào hết rồi về. Hôm nay cũng vậy, mưa lớn quá, tới giờ về thì phải về. Vừa ra cửa gặp 1 ông khách già đi vô với 2 3 người bạn nữa, có vẻ say. 

- Ủa, về rồi hả em? 

- Dạ 

- Vô chơi chút đi mưa quá sao về? 

- Dạ, con hết ca rồi con về 

Tự dưng ông ta nắm cổ tay mình, nói là hết ca thì vô ngồi chơi với ổng, ổng mời nước. Mình từ chối thì ổng quát lên : 

- Bày đặt làm giá, biến! 

Cô chủ quán chạy ra, liếc mình nửa con mắt kêu mình xin lỗi khách và vô trong phòng nói chuyện. 

- Chị nói em sao? Ko được gây khó chịu cho khách, ở đây là cafe chủ yếu nhân viên là sinh viên, em có thể giữ hình ảnh cho quán chị được ko? 

- Nhưng em đâu có làm gì, sao lại la em? 

- Đáng lẻ em phải chờ khách vô rồi thì em hãy bước ra, quán chỉ có 1 cửa thôi, em rút kinh nghiệm đi, nhiều người họ khó chịu lại bêu riếu quán chị, chị ko vui, em hiếu chứ?

- Dạ! 

Tôi cuối đầu đi ra khỏi phòng bà chủ, đi ra khỏi quán, quên cả mặc áo mưa, trời mưa ướt nhẹp, tôi khóc chung với mưa luôn. Tức và ấm ức, ở nhà cãi lại mẹ cái gì cũng cãi ra đường vừa phải làm, vừa bị ăn hiếp mà bị chửi ko dám cãi chỉ biết cuối đầu. Lửng thửng vừa khóc vừa đi ra lấy xe, tôi lờ đi lời trêu ghẹo của bác giữ xe.

- Bạn ơi! - Bạn ơi! 

- Dạ, ủa là anh hả, có gì ko anh? 

- Sao mưa lớn vậy bạn ko mặc áo mưa, ui cha, ướt cả điện rồi kìa! 

- Á, quên mất, tôi lấy cái điện thoại nhét trong túi quần ra giũ giũ, mở màn hình thì tắt tối thui! Tôi được nước đứng đó khóc luôn.

Người kia đứng yên nhìn tôi khóc, anh ta lấy cây dù mượn của giữ xe che cho tôi. 

- Mình mời bạn đi ăn cá viên chiên nhé! 

- Lắc lắc đầu 

- Hay ăn gỏi cuốn nha! 

- Ko! 

- À, hay là ăn bánh canh cua, gần đây thôi! 

- Ướt như vậy sao mà ăn - Tôi quát lên bực tức! 

- Ừa ha, sao ta! 

- Thôi, em về thay đồ, hẹn bữa khác! Tôi lủi thủi trèo lên xe đạp điện chạy về. 

Tôi hôm đó tôi lại bị sốt, nhớ ngoại ghê mà cứ mưa hoài làm tôi ngại đi ra bưu điện gọi về nhà, tự nấu mì gói ăn cho qua bữa, điện thoại thì hư luôn chẳng có cái mà chơi game. Tủi quá, nằm khóc tới khi ngủ luôn. Sáng dậy, mệt lắm nhưng cũng phải đi làm, điện thoại hư ko thể nào gọi xin nghỉ được, chẳng nhớ số, mà nghỉ 1 ngày ko xin trước thì bị trừ tới 40k. Kiểu gì cũng phải đi làm, mặt mày xưng xỉa, mắt thì bụp nhìn thảm ơi là thảm. 

- Ráng làm mà đầu nhức bưng bưng, lên cơn sốt lúc 10h sáng, nước mắt sống chảy lả chã. Tôi tự thấy hơi thở mình nóng dồn dập, đầu óc quay cuồng. Tôi gượng sức vào xin nghỉ buổi chiều. Ra dắt xe về, ko nổi luôn, phòng trọ cách quán cũng cũng hơn 2km, đang quay cuồng thì tôi nghe phía sau 

- Bạn ơi, bạn ko sao chứ? 

- Có sao đó, anh ko thấy nhìn em ghê lắm sao? 

- Rồi sao bạn ơi, đi khám đi. 

- Tôi chưa kịp trả lời thì nghe 1 cái ầm, tối sầm, và ko biết gì luôn. 

Tôi giật mình, hắc xì nhiều cái, mắc tè quá ngồi dậy. Ôi, trong bệnh viện, đang vô nước biển. Tôi nghĩ chắc là mẹ và ngoại tìm thấy rồi đưa tôi vào đây mà, nhếch mép tôi cười 1 cái, nhưng nhức đầu quá........ Tôi ôm đầu tay xoa xoa. 

- Ủa dậy rồi sao? 

- Ủa, sao lại là anh? 

- Ủa, chứ bạn tưởng ai? 

- Ủa, lúc trưa em bị té xe hay gì? 

- Hahah, bạn bị xĩu, may mà gần ngay quán bạn, tôi đã gửi xe bạn lại quán rồi đưa bạn vô đây, hết gần 200k của tôi rồi đó nha! 

Tôi móc tay vô túi quần lấy tiền ra trả : 

- Trả anh nè 

- Thôi, trả sau đi! Quê ở đâu mà bạn có 1 mình vậy, bệnh vậy ai lo? 

Tôi mím môi, nước mắt trực tràn, nằm xuống quay mặt vào trong tường, tôi nghe thấy tiếng nước mắt rớt thịch thịch xuống cái gối màu trắng. 

- Em ko có nhà, ko có ai hết? Anh đi đi, mai em trả tiền lại, em có tiền mà. 

- Nhưng mà chưa ăn gì mà 

Ừ nói mới nhớ, bụng đói cồn cào.... tôi xoay ra, tay quẹt nước mắt.

- Em đói....... mà em muốn đi toilet nữa!

- Rồi rồi, chờ xíu. 

Người lạ chạy ra ngoài kêu điều dưỡng vô giúp tôi cầm chai nước biển để đi toilet, sau đó anh ta còn đi mua cháo gà cho tôi ăn nữa. Ăn xong, nước biển cũng truyền vừa hết chai. 

- Em về - tôi lại móc tiền ra trả, tôi đưa 300k. 

- Sao vậy? 

- Thì em trả tiền anh, 200k với lại tiền cháo nữa, em đi về. 

- Nhưng bạn đã hết bệnh đâu? 

- Hết rồi!

- Chưa mà, mặt vẫn còn đỏ lắm, da môi bong tróc hết kia mà - Người lạ nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu. 

- Nhưng em phải về, mai em đi làm nữa, nghỉ ko báo là bị trừ tiền, em về ngủ sáng hết thôi, hôm qua cũng vậy mà. 

- Ừ, giỏi lắm, giỏi nên mới xĩu giữa đường, tui nói ở là ở! Người lạ vô vỗ lên giường mấy cái. 

Tôi mếu máo, chả hiểu sao lại yếu đuối trước mắt người lạ như vậy, nghĩ mà tủi, ra đời ai cũng quát tôi được hết. 

- Bây giờ phải làm sao? Phải về báo với cô chủ nhà chớ! 

- Số mấy, tôi gọi cho bạn! Tôi gọi xin cho quán bạn nghỉ ngày mai luôn! 

- Ko nhớ số. 

- Chậc chậc, điện thoại hư chưa sửa à? 

- Sáng 6h đi làm có ai mở cửa cho mà sửa, định chiều nay sửa.

Người lạ rờ trán tôi, lắc đầu tỏ vẻ ko cho về. Anh ta suy nghĩ 1 lúc thì hỏi tôi nhớ số nhà ko tôi nói nhớ, rồi người lạ hỏi tôi có thấy chủ nhà có đt bàn ko, tôi nói có. Rồi anh ta bấm số gọi tổng đài, cuối cùng cũng gặp đc cô chủ nhà. 

- Alo, bác ơi con đi chơi Vũng Tàu với bạn, mai hay mốt con về, bác ko phải chờ cửa cho con.

Trước/136Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần