Saved Font

Trước/136Sau

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 74

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đêm đó mẹ ngủ lại luôn. Cứ tôi mớ ú ớ là mẹ với Tiên lại bật đèn lau mồ hôi, sốt thêm 1 2 cơn tới gần 4h sáng mới êm.

Sáng 5h mẹ thức dậy, soạn đồ dơ về nhà giặt. Tôi cũng thức mà mệt quá với nhức mỏi nên cứ nằm trở mình qua lại thôi. Trong lúc đó Tiên nó vẫn còn ngủ, tội nghiệp con bạn mình quá.

- Mẹ với Tiên về đi, sáng rồi, con thấy khỏe hơn hôm qua.

- Lát cô Hà vô rồi mẹ về.

- Nay mẹ mệt thì nghĩ ra cửa hàng 1 ngày đi.

- Uhm.

Rồi mẹ dắt tôi đi vệ sinh, lau mình lau mặt. Toàn thân lúc nào cũng nóng nóng chỗ nào cũng thấy có kim chích vô vậy.

- Ăn gì mẹ mua cho

- Giờ con chỉ thấy ê ẫm, bụng mất cảm giác đói rồi mẹ ơi.

- Ko ăn lại bao tử, phải ăn, ăn ít cũng được. Mẹ mua thêm ensure cho uống.

- Giờ con chỉ muốn hết bịnh rồi về, con mệt và sợ cái mùi trong bệnh viện quá rồi.

6h, bác sĩ vô khám và đo huyết áp, dặn khoan hãy ăn uống đợi lát thử máu đã rồi ăn. Cô Hà vô, thay ca cho mẹ và Tiên đi về. Hơn 6h cô Hà dẫn tôi đi xét nghiệm máu xong xuôi thì tôi ăn 1 miếng cháo. Ba má chồng vô thăm. Má đem theo yến và súp, để trong bình giữ nóng.

Ba chồng nhìn tôi thấy ba thở dài, ba có vẻ tâm tư lắm. Cô Hà thấy có người xin phép đi ra ngoài ăn sáng 1 chút, nhờ ba má chồng ngồi với tôi.

- (Ba)Ở trong phòng hoài ngộp ko con?

- Dạ, con ko còn cảm giác gì nhiều đâu ba.

- Thôi, ba dắt đi ra ngoài 1 chút, phơi nắng sớm cũng tốt. Má nó ngồi đó nghe.

Chắc ba chồng muốn nói chuyện riêng gì đây. Ba chồng và tôi đi ra phía khuôn viên bệnh viện, thấy tôi mệt ba kêu ngồi ở 1 băng ghế đá.

- Nhìn con xơ xác, chắc mệt lắm hả con?

- Dạ.

- Con có gọi nói chuyện với thằng Vinh chưa?

- Dạ chưa.

- 2 đứa chưa nói chuyện hả?

- Dạ …(Tôi thở dài)

- Gọi cho nó đi, ba nghĩ con tự gọi sẽ tốt hơn ai hết, con đang bệnh vậy mà ko có chồng bên cạnh, con bỏ qua cho nó đi, gọi nó về lo cho con. Ko lẻ có chồng cứ làm phiền nhà con hoài?

- Tối qua con có gọi, nhưng mà ảnh khóa máy ba.

- Hay để ba gọi cho nó, đàn ông nhiều khi cụng tự ái cao lắm.

- Thôi, để con gọi, con hiểu ý ba rồi, để con gọi.

- Ừ, vợ chồng son chưa con cái, đáng lẻ phải yêu thương và tận hưởng đi con, gây gỗ hoài cũng đâu có được gì.

- Dạ. Con cám ơn ba.

- Với cái tính của má con, kệ bả đi, cái miệng nói chuyện mà ko suy nghĩ, xong lại thôi. Con mà để bụng thì mắc công mệt thân con thôi. Ba xin lỗi nếu con cảm thấy buồn trong nhà mình.

- Dạ, con cảm ơn ba, ba đừng nói vậy.

Rồi ba chồng và tôi đi về phòng, lúc đó cô Hà với má cũng đang nói chuyện. Rôi ba má về, sau cuộc nói chuyện với ba, thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, người lớn nói cũng đúng. Có thể ba cũng bênh con của ba nhưng cách ba nói chuyện thiệt dễ tiếp nhận hơn má, thôi tôi quyết định gọi cho chồng mình, cũng phải hàn gắn, nếu ko thì mẹ lại nổi cơn tam bành, một khi mẹ mà hung dữ lên thì ko biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi vô lấy điện thoại gọi, vẫn chưa liên lạc được, kiểu này giống như say xĩn quên sạc pin, nhủ lòng lát gọi cũng được. Nhưng điện thoại lại có vài cuộc gọi nhỡ, số ko biết là ai nhưng lại thấy quen quen, thôi thì cứ gọi lại cái

- Alo

- Alo, Dung hả em?

- Dạ ai vậy?

- Tưởng là em giận chị ko thèm nghe điện thoại của chị, em khỏe ko?

- Chị Chi à?

- Ừ, chị đây.

- Chị gọi em có gì ko?

- Ủa sao nghe tên chị giọng em yếu xìu vậy, chị gọi để nói em khỏi lo đi, anh Vinh tối qua nhậu với chị, giờ vẫn còn đang ngủ, máy hết pin mà ko chung cục sạc nên chị ko sạc dùm được, chị nói vậy thôi. Vậy nha em, bye em.

Ko chờ tôi nói thêm tiếng nào, con đàn bà lẳng lơ tắt máy. Hai tai tôi nóng bừng lên, tôi thấy đau ở lồng ngực, nếu tôi khỏe cam đoan sẽ xách dao xuống tới Cần Thơ tìm mà chém chết nó rồi, tới đâu thì tới. Tôi thở dốc, ho – uống nước rồi sặc sụa ướt hết áo, bực mình muốn phát điên lên, nhưng tôi mệt lắm. Trong 1 khắc tức tối tối ko suy nghĩ tôi giật dây nước biển đang truyền, máu ở tay chảy, vì tôi đang bị kẹt nên máu chảy nhiều lắm, cô Hà đang loay hoay gọt trái cây hết hồn bỏ dao

- Sao vậy con?

Tôi ko trả lời, thở mạnh thở gấp. Cô Hà chạy đi kêu bác sĩ. Tôi vẫn ngồi đó mà thở, giờ mới hiểu được khi ghen người ta điên đến mức nào, tôi kêu trời ko thấu mà. Anh đã dập tắt ý định của tôi, tôi ko phải người sai nhưng vẫn dằn lòng sẽ xuống nước hàn gắn, anh bỏ bê vô tâm mặc tôi sống chết, vậy mà tôi vẫn hết sức bảo vệ hình ảnh của anh ko phải vì vinh dự, ko phải vì định kiến mà vì tỉnh cảm của tôi, tôi thương anh. Để rồi tôi được gì, những con đàn bà của anh, nó thay phiên nhau dày vò tôi, nó hành hạ tâm trí của tôi, nó giết lần giết mòn tôi. Trên cái cuộc đời này có ai còn đau hơn tôi lúc này ko? Có phải là chết sướng hơn ko? Nhưng tôi ko thể gào thét, ko thể cấu xé ai, tôi ko thể khóc than vì bây giờ đến khóc tôi cũng ko có sức, tôi cảm nhận thấy mạch đập của mình, mới tối qua thôi, tôi thập tử nhất sinh, anh ở đâu? Anh đã ngủ với người khác? Tôi chỉ muốn chết quách cho xong …

Bác sĩ lại chạy vô, họ lấy bông cầm máu, họ lại tìm 1 ven khác để vô nước biển.

Trong khi tôi ngồi đó, gầm gừ như 1 mụ điên, thở dốc như thể đó là những hơi thở cuối cùng. Mọi cái vật vã xảy ra trong tâm can, tôi muốn bùng nổ, tôi muốn vỡ tung, muốn tan tành hết ….. Nhưng tôi ko làm được, tôi sợ chết, tôi ko còn sức lực, tôi đau lắm.

Bác sị họ cho tôi ngậm 1 viên thuốc, sau đó đỡ tôi nằm xuống, cô Hà bóp tay bóp chân cho tôi. Cô ko rõ tôi bị gì, nên phản ứng chỉ hơi bối rối. Sau khoảng 5p định thần, tôi dịu xuống, dịu là dịu trong suy nghĩ thôi chứ toàn thân tôi cứ sắp nổ tới nơi, tôi đang bệnh mà.

- Cô Hà, con hơi mệt chút thôi, cô đừng gọi mẹ, để mẹ con lo. Cả đêm mẹ con thức với con rồi.

- Uhm, cô biết rồi, con uống nước ko, cô rót nước?

- Dạ được rồi cô.

- Thôi thay áo nổi ko? kéo màn qua thay cái áo đi, áo con ướt đừng có để nước ngấm vô người nữa.

- Dạ.

Xong tôi nằm quay mặt vô tường, nước mắt cứ chảy cứ chảy mặc dù tôi chẳng muốn khóc, làm gì tôi phải khóc, tôi gây nên tội gì, cái tội của tôi là vô lễ với bạn của chồng à? Họ là ba má tôi hay là ông bà tôi mà chồng tôi xử xự với tôi như vậy? Thôi đúng rồi, anh hết tình cảm với tôi, anh hết thương tôi rồi cho nên mới đối với tôi như vậy. Thôi thì buông bỏ hết, trái tim nhỏ bé của tôi ko còn chịu được 1 áp lực, 1 sự tổn thương nào nữa, tôi thua tôi buông. Tôi buồn quá, tưởng như đây là ngày buồn nhất trong cuộc đời mình từ đó tới giờ, nghĩ tới mà thấy thương cái thân này. Cầm điện thoại lên, tôi nhắn tin vô thức

- Vậy tối hôm qua anh Vinh đi với chị hả?

- Uhm, đi từ chiều tới khuya đó em.

Tôi cầm cái điện thoại mà như muốn đập nát tức thì. Chưa hết cơn điên thì ả nhắn tiếp

- Nếu em muốn nói chuyện liền với ảnh cứ gọi chị, chị chuyển máy dùm cho.

Phản ứng vô điều kiện, tôi tắt nguồn máy, tay chân run rẫy vì tức, tôi gỡ sim ra muốn nhai nuốt luôn cái sim, quẳng máy qua 1 bên.

Trước/136Sau

Theo Dõi Bình Luận