Saved Font

Trước/92Sau

Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch: Anh Đào

Beta: Cá nhỏ

Phòng bệnh yên tĩnh, Diệp Nhuế quay đầu nhìn Diệp Tây Thành, cho dù hiểu anh, nhưng giờ phút này cô cũng không hiểu em trai mình có ý gì.

Tưởng Vân Triệu bỏ quả táo mình cắn nửa xuống, lấy giấy ướt lau tay, hiểu chuyện nhưng không thể cẩu thả, cậu ta đề nghị: “Hay là thế này đi, để Bùi Ninh qua đây, có gì thì ba mặt một lời.”

Diệp Tây Thành: “Nếu như gọi Bùi Ninh đến đây để đối chất, vậy còn cần tôi để làm gì?”

Tưởng Vân Triệu chớp mắt, “Vậy phải làm sao?” Dù sao cậu ta cũng không còn cách nào khác.

Với trực giác của một người đàn ông, Trang Hàm đối với Diệp Tây Thành thật sự không có cái ý nghĩ kia, cô ấy thích một người đàn ông, trước đây có bạn gái rồi, khóc nức nở, rất lâu cũng không bước ra được.

Người đàn ông đó ở nước ngoài du học, không cùng ở một nước với cô ấy, cô ấy vì để nhìn thấy cậu ta, không quản xa xôi đến đâu cũng bay qua đó, có những lúc không nhất định phải chạm được.

Chuyện này Diệp Tây Thành không biết nhưng cậu ta biết.

Phụ nữ lún sâu vào tình cảm, không thể bước ra được.

Mọi hành động và lời nói của đối phương đều có thể liên lụy đến cảm xúc của cô ấy.

Bây giờ Trang Hàm hoa lê đới vũ*, “Diệp Tây Thành, tình cảm của tôi đối với cậu như nào, cậu không tự mình cảm nhận được sao? Tôi thực sự không có ý nghĩ nào khác với cậu, tôi không tin những năm qua cậu không nhận ra được?”

(Hoa lê đới vũ*: khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp. Trước đây miêu tả cảnh khóc của Dương Quý Phi, sau này dùng để miêu tả vẻ đẹp của một người phụ nữ.)

Diệp Nhuế lau nước mắt cho cô ta, nhưng cô ta không cho, cô ta cầm giấy lau qua loa: “Vì sao tôi không thích Bùi Ninh mà còn phải nhịn chứ? Còn phải đi thăm cô ta? Không phải vì cô ta xinh đẹp, tôi là vì cậu mới đi thăm cô ta, mới nhịn cô ta, mới vì cho dù không thích cô ta nhưng vẫn mang cô ta đến nhà tôi chơi, đem những đồ tôi thích đều chia cho cô ta. Tất cả chuyện này đều là vì cậu là bạn tôi, bạn bè cũng giống như người nhà vậy.”

Nói rồi nước mắt cô ta lại rơi xuống miệng, lấy tay lau đi.

“Tôi không dốt đặc cán mai như vậy, cái gì cũng không thể xử lý, không quen biết ăn một bữa cơm liền trở thành bạn bè, cũng không phải trong vòng bạn bè like cái liền trở thành bạn bè, càng không phải đến tiệc sinh nhật của tôi liền thành bạn bè. Đối với tôi, bạn bè là để thổ lộ tình cảm, trong vòng tròn danh lợi hiện nay, có mấy người tình nguyện thổ lộ tình cảm với cậu? Diệp Tây Thành, cậu là người làm ăn, cậu càng hiểu được sự khác biệt giữa bạn bè với nhau. Trong lòng tôi, có thể làn bạn mà không liên quan đến lợi ích chính là cậu cùng Tưởng Vân Triệu.”

Trang Hàm lại rút ra mấy tờ giấy lau nước mắt, xì mũi, hít một hơi, nhìn Diệp Tây Thành: “Trong giới tài chính Bùi Ninh quen không ít người hơn tôi, thậm chí nhân mạch còn nhiều hơn tôi, cô ta sẽ coi những người đó là bạn sao? Những người đó thực sự xem cô ta là bạn bè sao? Cũng chỉ là lợi dụng qua lại mà thôi. Có thể được cô ta xem là bạn bè được có mấy người? Theo như tôi biết, cô ta cùng La Khang còn có Phan Kình Triết là bạn tốt, chính là cái kiểu cho dù rất lâu không liên hệ, nhưng chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại đối phương có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, đối phương gặp khó khăn, cô ta cũng có thể hy sinh bản thân mình. Cậu thử đi hỏi cô ta, cô ta có vì La Khang hay Phan Kình Triết mà ủy khuất chính mình không? Chắc chắn là có. Vì sao? Bởi vì bạn bè so với người yêu chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Trước đây tôi cảm thấy mình rất may mắn vì có người bạn như cậu và Tưởng Vân Triệu, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra hoàn toàn không giống như trước đây, bởi vì nếu như thực sự là bạn bè sẽ không vì câu nói của một người khác mà phủ nhận cậu, hoài nghi cậu. Cậu bây giờ chính là như vậy, Diệp Tây Thành!”

Diệp Nhuế lặng lẽ thở dài, chuyện này cô ấy không biết rõ đầu đuôi nên không tiện nói nhiều, có thể trong đó còn quanh co phức tạp hơn cô ấy nghĩ nhiều.

Cô ấy lấy khăn giấy quấn quanh ngón tay, thỉnh thoảng nhìn Diệp Tây Thành.

Tưởng Vân Triệu mới là người u sầu nhất, hai người đều là bạn tốt, kết quả bây giờ lại làm thành cái cục diện này.

Diệp Tây Thành đặt cốc cà phê xuống, lúc này mới nhìn Trang Hàm: “Nói xong rồi?”

Trang Hàm “hừ” một tiếng, Trang Hàm tức giận quay mặt đi, không để ý.

Diệp Tây Thành chìa tay với Diệp Nhuế: “Đưa điện thoại cho em.”

Diệp Nhuế ngạc nhiên, sau đó đột nhiên hiểu ra, anh là muốn điện thoại của Trang Hàm, quay người lấy điện thoại đưa qua, ánh mắt ra hiệu cho anh, có một số chuyện đừng làm nó trở nên bế tắc.

Diệp Tây Thành coi như không thấy, mở điện thoại, “Mật khẩu điện thoại.”

Trang Hàm nói cho anh, cô ta cũng không quan tâm anh nhìn vòng bạn bè của mình, cô đăng công khai trong vòng bạn bè anh trước đó đã xem qua, có một số bài chỉ cài đặt chế độ chỉ mình tôi, đều là nỗi nhớ của cô ta với người đàn ông kia.

Diệp Tây Thành không nhìn vòng bạn bè của cô ta, anh không có hứng thú với mấy cái đó.

“Trang Hàm.” Lần nữa anh nhìn cô ta, “Cậu không còn điều gì muốn nói sao? Tôi chỉ muốn nghe lời nói thật.”

Trang Hàm rơm rớm nước mắt nhìn anh.

Biểu thị rõ ràng, không có gì muốn nói.

Diệp Tây Thành: “Tôi không muốn đối phó với cậu như cách mà tôi đối phó với mấy người ở hội đồng quản trị, tôi không thích so đo tính toán với một người phụ nữ, đương nhiên, Ninh Ninh là ngoại lệ. Cô ấy chọc tôi không vui, tôi sẽ không cho cô ấy ăn món mà cô ấy thích, đây là chuyện của những đôi yêu nhau, đổi thành người phụ nữ khác tôi sẽ không làm như vậy. Nhưng bây giờ liên lụy đến Ninh Ninh, cậu lại không muốn thành thật, tôi lại không thể không so đo.”

Sau đó không nhanh không chậm: “Cậu nghĩ kĩ xem có muốn nói thật không, quyết định của cậu bây giờ không chỉ chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình mà còn vì công ty nhà cậu.”

Tim Trang Hàm đập thình thịch, có điều sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Diệp Tây Thành, bây giờ cậu còn lấy cả việc này ra để đe dọa tôi, có phải cậu định nghiêm hình bức cung không? Hả?

Diệp Tây Thành không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô ta.

Trang Hàm nhìn anh, vẫn không ngừng khóc, “Tí nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho dì Diệp, nói với dì là cậu bắt nạt tôi như nào, để dì phân xử giúp tôi, rốt cuộc là tôi kết tội oan cho Bùi Ninh, hay là Bùi Ninh vô cớ gây sự để không nhìn thấy tôi!”

Diệp Tây Thành nhàn nhạt: “Uy hiếp tôi sao?”

Trang Hàm không chịu thua kém: “Tôi dám sao?”

Diệp Tây Thành: “Cậu thực sự cho rằng nói với mẹ tôi có tác dụng sao? Chuyện này cho dù nháo đến tai mẹ tôi, đối với Ninh Ninh mà nói, không bị tổn thương, một chút cũng không ảnh hưởng. Xếp vị trí thứ nhất trong lòng bố mẹ tôi vĩnh viễn là lợi ích của Hoa Ninh, về điều này ngay cả đến tôi cũng không thay thế được, xếp thứ hai đến cả tôi cũng không dám nói là mình, cậu vẫn còn chờ mong mẹ tôi sẽ thiên vị cậu sao?”

Trang Hàm cắn môi, không tiếp lời.

Diệp Nhuế không phủ nhận lời Diệp Tây Thành nói, đến cả cô ấy cũng không ngây thơ đến mức đi hỏi mợ mình, nếu như cô ấy cùng Bùi Ninh có mâu thuẫn mợ sẽ đứng về phía ai.

Đương nhiên ngoài miệng mợ sẽ nói mình sẽ răn dạy Ninh Ninh.

Nhưng nếu nói như vậy là đã xem Bùi Ninh như con đẻ của mình, chỉ có con cái mình lúc nảy sinh mâu thuẫn với người khác mới nói những lời như vậy.

Mợ xem Bùi Ninh như con gái mình mà nuôi dưỡng, nuôi thành dáng vẻ mà mợ thích nhất, mợ tiêu tiền và tinh lực của mình lên người Bùi Ninh, cô ấy ngưỡng mộ không ngừng, nhưng chỉ có thể thấy bắt thèm.

Diệp Tây Thành từ trong túi của mình lấy ra bút và giấy đưa cho Tưởng Vân Triệu, “Đối với những người không liên quan tôi sẽ không nhớ, bình thường cậu chơi với Trang Hàm nhiều hơn tôi, cậu viết hết những người bạn thân trong nhóm của cậu ấy ra cho tôi.”

Tưởng Vân Triệu mơ hồ, có điều không hỏi nhiều, cầm bút viết.

Trang Hàm không kìm được nuốt nước bọt, bỏ tay phải xuống chăn, nắm chặt mép chăn.

Cô ta không biết Diệp Tây Thành đây là muốn làm gì, cũng không đoán được rốt cuộc anh đã quan sát thấy gì.

Trong đầu bây giờ là một mớ hỗn độn.

Bầu không khí trong phòng bệnh đã thay đổi từ khó xử kỳ lạ trước đây sang giương cung bạt kiếm.

Diệp Nhuế không khỏi nín thở, cô ấy vẫn luôn suy nghĩ từ đầu nhưng không tìm được manh mối.

Diệp Tây Thành lấy điện thoại của mình ra đặt bên cạnh, tầm mắt lần nữa lại nhìn Trang Hàm, “Nếu như cậu muốn nói thì bây giờ vẫn còn cơ hội, cho nhau chút thời gian, cũng là tiết kiệm thời gian cho tôi.”

Trong lòng ai cũng sẽ ôm tin tưởng và may mắn, Trang Hàm cũng không ngoại lệ, cô ta khẽ cau mày, không thèm đáp lời.

Diệp Tây Thành không uống cà phê nữa, đứng dậy rót cho mình cốc nước ấm, Tưởng Vân Triệu vẫn đang viết, anh nói với Trang Hàm mấy câu: “Tôi đặc biệt qua đây hỏi cậu không phải là tôi không tin Ninh Ninh, bởi vì có một số bí ẩn chỉ có thể từ chỗ cậu mới tìm được đáp án. Lấy sự dung túng của tôi với Ninh Ninh, cô ấy không hài lòng tôi có thể tùy ý cắt đứt liên hệ với bất kỳ ai, cô ấy cũng không cần phải chịu dày vò hơn chục ngày. Nhưng làm vậy chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc rễ, tôi đã nói sẽ cho cô ấy một câu trả lời, nhất định sẽ cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng minh bạch chứ không đơn thuần là chỉ dỗ cô ấy vui. Chính là bởi vì giữa tôi và cậu không có tình cảm nam nữ, cách làm của cậu không hợp lý tôi càng phải điều tra rõ ràng.”

Trang Hàm khịt mũi lạnh lùng, “Diệp Tây Thành, cậu…hiểu cô ta sao? Sáu năm, cậu không liên hệ với cô ta sáu năm rồi, sau đó cô ta có tình yêu mới cậu cũng không quan tâm, hiện tại cô ta đối nhân xử thế như vậy, cậu xác định đấy vẫn là dáng vẻ mà cậu muốn sao?”

Diệp Tây Thành: “Tôi xác thực không hiểu rõ cuộc sống sau đó của cô ấy và Hạng Dịch Lâm, nhưng có người hiểu, có bố mẹ tôi, như vậy đủ chưa?”

Đột nhiên Trang Hàm không lên tiếng.

Bên này, Tưởng Vân Triệu đã viết ra hết tên những cô gái mà cậu ta có thể nghĩ đến có mối quan hệ tốt với Trang Hàm, những người từ cấp ba đến giờ, có thể nhớ ai cậu ta đều liệt kê ra từng người một.

“Này, đại khái chính là những người này, những người khác đều không tính là bạn bè.”

Diệp Tây Thành nhận lấy, nhìn thoáng qua, người nhạy cảm nhất chính là Diêu Hi, những người khác anh không có ấn tượng, có một số người căn bản không quen biết.

Diệp Nhuế cũng tò mò, “Em viết cái này rốt cuộc để làm gì?”

Diệp Tây Thành không trả lời, trực tiếp ra ngoài gọi điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Lát nữa qua đây ăn cơm có phải không? Vẫn mấy món đó chứ?”

Người nhận điện thoại là bà chủ nhà hàng tư nhân đó.

Diệp Tây Thành: “Hôm nay không qua đó ăn cơm, làm phiền cô chút, cô có wechat của Diêu Hi không?”

Bà chủ: “Có.”

Diệp Tây Thành: “Vậy gửi danh thiếp cho tôi.”

Sắc mặt Trang Hàm không còn giọt máu, cảm giác chỉ cần một giây sau trái tim có thể ngừng đập.

Sau đó Diệp Tây Thành còn nói gì đó nhưng cô ta một chữ cũng không nghe rõ.

Diệp Tây Thành không thêm wechat của Diêu Hi, anh nhìn lướt qua ảnh đại diện và biệt hiệu của Diêu Hi, sau đó mở wechat của Trang Hàm ra, rất nhanh đã tìm thấy cuộc trò chuyện của Diêu Hi trên trang trò chuyện, sáng nay còn nói chuyện.

Anh nhìn Trang Hàm: “Tự mình nói hay để tôi tra.”

Nước mắt Trang Hàm lại lần nữa rơi xuống, mấp máy miệng, không phát ra tiếng.

Diệp Tây Thành để điện thoại lên bàn trà, “Tin nhắn bốn năm trước, cho dù cậu có xóa trong điện thoại, còn có cài gì gọi là người đứng sau, hệ thống này tốt lắm, chỉ cần để lại dấu vết nó sẽ không biến mất.”

Hai người ngoài cuộc trong phòng bệnh là Diệp Nhuế và Tưởng Vân Triệu bây giờ dường như đã hiểu ra gì đó, có điều không hiểu triệt để.

Diệp Tây Thành đứng dậy đi đến trước giường bệnh, hai tay đút túi, nhìn Trang Hàm từ trên cao xuống: “Đến tâm tư của mấy con cáo già ban hội đồng quản trị tôi còn đối phó được, đừng nói đến cậu. Nếu như ngay cả năng lực phân biệt này tôi cũng không có làm sao tôi có thể lăn lộn trong giới kinh doanh?”

Tuyến phòng ngự trong lòng Trang Hàm ngay giây phút này đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta khóc không thành tiếng.

Diệp Tây Thành: “Cậu như này mà còn muốn làm bạn với Diêu Hi? Ngày nào đó cô ta bán cậu đi rồi cậu vẫn còn hạnh phúc đếm tiền cho cô ta. Nếu như tôi không đoán nhầm, người đàn ông mà cậu thích rất thân với Diêu Hi, cậu cho rằng cô ta có thể giúp cậu đúng không? Giúp cậu sao? Đương nhiên cũng có thể chơi khăm cậu.”

Hai tay Trang Hàm nắm chặt chăn, cô ta không nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ làm nhục chính mình.

Hôm nay Diệp Tây Thành liền nói rõ với cô ta: “Ngay cả Diêu Hi có phải lòng tôi, cũng không đến mức tôi phải làm thế này, cô ta vĩnh viễn cho rằng Hi Hòa sẽ đứng trước quan hệ tình cảm của cô ta, biết vì sao cô ta tìm cậu làm kẻ cản trở không? Bởi vì cô ta biết Hạng Dịch Lâm cũng thích Bùi Ninh, đang theo đuổi Bùi Ninh, cô ta nghĩ nếu như Hạng Dịch Lâm và Bùi Ninh ở bên nhau vậy Hạng Dịch Lâm là tình địch của tôi. Một ngày nào đó quan hệ hợp tác của Hoa Ninh bọn tôi và Hạng Thị sẽ bị nhỡ, như vậy thì Hi Hòa của cô ta sẽ có cơ hội trở thành nhà cung cấp pin cho Hạng Thị. Nếu như quan hệ cô ta với tôi tốt hơn vậy thì một mũi tên trúng hai đích, cho dù với tôi cũng không có bất cứ kết quả nào cô ta cũng không lỗ vốn, ít nhất thì Hi Hòa cũng trở thành nhà cung cấp pin cho Hạng Thị, cô ta có thể kiếm được tiền.”

Nếu như tiếp tục nói sẽ liên quan đến bí mật thương nghiệp, Diệp Tây Thành dừng lại ở đó.

Diệp Nhuế đã thông suốt hơn, chả trách Hoa Ninh cùng Hạng Thị hợp tác mấy năm cuối cùng vẫn là chia tay, mà Hi Hòa cuối cùng lại trở thành nhà cung cấp pin cho Hạng Thị.

Hóa ra bên trong vẫn có nhiều uẩn khúc như vậy.

Diệp Tây Thành nhìn đồng hồ, cuối cùng nói với Trang Hàm: “Cậu cứ luôn mồm nói rằng tôi là bạn của cậu, vậy mà cậu đối xử với bạn bè như vậy sao? Dừng ở đây đi.”

Anh lấy giấy bút trên bàn trà cất vào túi, rời khỏi phòng bệnh.

Lập trường của Diệp Nhuế cũng khó xử, Trang Hàm trước đó làm như vậy là gián tiếp làm Tây Thành và Bùi Ninh chia xa mấy năm, mà lợi ích của Hoa Ninh cũng vô hình bị tổn hại.”

Có điều cô ấy lớn hơn Trang Hàm không ít, mà cô ta vẫn còn nằm trên giường bệnh, cô ấy cũng không thể rời khỏi đây ngay lập tức, rót cho Trang Hàm một cốc nước.

Tưởng Vân Triệu thở dài, muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ ra đây là phòng bệnh, thuốc lấy ra rồi lại vứt vào thùng rác, cậu ta có thể làm gì?

“Cậu đừng khóc nữa, khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Diệp Tây Thành bây giờ rất tức giận, dù sao cậu cũng không có ý gì khác với cậu ấy, đợi cậu khỏe rồi thì đi tìm Bùi Ninh xin lỗi đi, với tính cách của Bùi Ninh có lẽ sẽ tha thứ cho cậu.”

Sau đó phẫn nộ: “Cậu cũng thật là, chúng ta chơi với nhau bao năm vậy rồi cậu không phải không biết Bùi Ninh chính là mạng sống của cậu ấy. Cậu muốn mạng của cậu ấy, cậu ấy không thể liều mạng với cậu sao?”

Trang Hàm không tiếp lời, móng tay đâm sâu vào thịt.

Buổi tối Diệp Tây Thành mới về đến Bắc Kinh, về đến nhà đã 9 giờ, Bùi Ninh không có ở phòng khách lầu dưới, anh đi lên lầu tìm cô, phòng ngủ còn mở cửa, ánh đèn hắt trên lối đi.

Vị trí sàn ngủ hôm nay của anh rất tế nhị, thảm yoga một nửa ở bên trong, một nửa ở ngoài cửa…

Anh hiểu đây là ý gì, hôm nay có thể ngủ ở trên giường hay không còn phải xem biểu hiện của anh.

Bùi Ninh nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu, cô đang dựa vào đầu giường đọc tài liệu nhưng thật ra một chữ xem cũng không vào, nửa tiếng trước nhận được tin nhắn của anh liền không còn có lực chú ý.

Kết quả sự việc cô đã biết, từ lúc anh ở bệnh viện ra đã gọi điện thoại cho cô, có điều cụ thể như nào anh không nói.

Diệp Tây Thành giọng lấy lòng: “Anh về rồi, em có mệt không?” Anh nghiêng người, chống hai tay lên thành giường rồi hôn cô.

Bùi Ninh ghét bỏ, đẩy anh ra: “Đừng làm cản trở công việc của em.”

Diệp Tây Thành không tức giận, đổi tư thế khác, đem mọi ngọn nguồn câu chuyện nói rõ với cô, ngay cả chi tiết nhỏ cũng báo cáo.

Bùi Ninh ngạc nhiên, không ngờ là mọi chuyện còn phức tạp như vậy.

Phải mất một lúc mới tiêu hóa được.

Diệp Tây Thành đưa ra tuyên bố: “Về sau không liên hệ nữa.”

Bùi Ninh nhàn nhạt: “Ừ.” Có điều vẫn liếc xéo về phía anh: “Vừa rồi anh nói Trang Hàm không có tình cảm nam nữ với anh phải không?”

Diệp Tây Thành gật đầu.

Bùi Ninh: “Bốn năm trước không có, không có nghĩa sau này không có.”

Diệp Tây Thành không quan tâm điều này: “Vậy cũng chả liên quan gì đến anh, dù sao về sau cũng không qua lại nữa.”

Bùi Ninh cảm thấy mệt, không muốn nhắc đến những chuyện tồi tệ này nữa.

Diệp Tây thành xoa má cô: “Chuyện này có thể bỏ qua chưa em?”

Bùi Ninh không lên tiếng, giả vờ lật tài liệu.

Diệp Tây Thành biết cô như này là ngầm thừa nhận, anh đi vào phòng để đồ tìm quần áo đi tắm, đem hết những thứ này vào phòng tắm, sau đó lại đi đến phòng để đồ một chuyến nữa.

Bùi Ninh ngẩng đầu: “Anh làm gì đấy?”

Diệp Tây Thành: “Không làm gì cả.”

Trong phòng để đồ truyền đến tiếng lục lọi gì đấy.

Một lát sau Diệp Tây Thành lại vào phòng tắm.

Chưa đến một phút sau anh lại đi ra.

Bùi Ninh liếc anh: “Không tắm à?”

“Có.” Diệp Tây Thành cúi người ôm Bùi Ninh: “Cùng nhau tắm.”

“Em tắm rồi.”

“Vậy tắm thêm lần nữa.”

“...”

Bước vào cửa nhà tắm Diệp Tây Thành đặt cô xuống, một bên cởi bỏ dây áo ngủ của cô một bên hôn cô.

Rất nhanh tất cả những trói buộc đã không còn.

Diệp Tây Thành cúi người bế cô dựa vào bức tường gạch, sau lưng Bùi Ninh bức tường lạnh lẽo, cô không khỏi rùng mình.

Diệp Tây Thành ra hiệu cho cô: “Mở vòi hoa sen.”

Bùi Ninh làm theo.

Nước ấm từ vòi hoa sen phun vào lưng anh, tóc anh cũng ướt.

Rất nhanh, hơi nước mịt mù cả phòng tắm.

“Bao ở bên ngoài.” Bùi Ninh nhắc anh.

Diệp Tây Thành: “Ở trên kệ kia.”

Bùi Ninh nhìn vào cái giá ba chân ở góc sau lưng, đúng như dự đoán, hai hộp quả táo màu xanh đang lặng lẽ nằm trong góc rất dễ thấy.

“Anh để ở đấy khi nào thế?”

“Vừa xong.”

“...”

Nước chảy ào ào, cả không gian bị bao vây bởi một lớp hơi nước giống như mây và sương mù.

Đèn tắt, không gian nhỏ hẹp mang đến cảm giác an toàn một cách kỳ lạ.

Bùi Ninh nằm sấp trên vai Diệp Tây Thành, eo và chân của anh chịu đựng toàn bộ sức nặng cơ thể của cô.

Những vết sẹo sau lưng Diệp Tây Thành gần như đã khỏi hoàn toàn, Bùi Ninh đột nhiên không chịu được nữa, tìm kiếm môi anh, cắn mạnh một cái.

Hơn một tiếng sau hai người mới từ phòng tắm đi ra, đã tắm qua, hai má Bùi Ninh ửng hồng.

Lúc nằm trên giường vừa mệt vừa buồn ngủ.

Diệp Tây Thành tắt đèn trong phòng ngủ, lần nữa đè lên người cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt, sau đó hôn một đường xuống dưới.

“Em mệt.” Bùi Ninh ngáp một cái.

“Sáng mai lại nghỉ ngơi.” Anh tiếp tục hôn cô, hôn một lúc đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Thứ sáu tuần sau chúng ta về quê thăm ông bà.”

Bùi Ninh nắm chăn chất đống ở đầu giường, điều chỉnh hô hấp, cho rằng anh đang bù đắp kỳ nghỉ lần trước: “Anh cứ làm việc đi.”

Diệp Tây Thành: “Đem hết công việc tuần sau xử lý cho xong, đến lúc đó chúng ta về thị trấn hai ngày, anh tra qua rồi, tuần sau thời tiết không tồi, buổi tối sẽ có sao.”

Sau đó anh không nói tiếp, tiếp tục hôn, một đường hôn xuống eo nhỏ của cô.

Trong vô thức Bùi Ninh lấy tay chặn anh lại, Diệp Tây Thành không lên tiếng, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay cô.

Bùi Ninh tiếp tục chặn anh: “Anh hôn chỗ khác đi.”

Diệp Tây Thành: “Những chỗ khác anh đều hôn xong rồi.”

“...”

Diệp Tây Thành đặt tay cô sang một bên, cô còn chưa kịp chặn lại anh đã dán môi mình lên, dù có mềm mại đến đâu cũng không mềm bằng đầu lưỡi của anh.

Bùi Ninh không biết làm thế nào để phóng thích cảm giác tê dại này, cô lấy gối của mình ôm chặt vào lòng.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, cả người cô toàn là mồ hôi.

Cô muốn nói chuyện để dời đi lực chú ý của anh nhưng anh không trả lời.

Nụ hôn kết thúc, Bùi Ninh hoàn toàn xụi lơ.

Diệp Tây Thành ôm cô, hôn lên trán cô, vươn tay ra lấy cái gì đó trên tủ đầu giường.

Lăn lộn mãi đến quá nửa đêm, Diệp Tây Thành mới buông tha cho Bùi Ninh.

Hận không thể đem mấy ngày trước ngủ ở ngoài lối đi bù lại.

Bùi Ninh mệt đến không mở được mắt, mơ mơ hồ hồ hỏi lại: “Thứ sáu tuần sau thực sự về quê sao?”

Diệp Tây Thành ôm chặt cô trong lòng: “Ừ.”

Trước/92Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc