Saved Font

Trước/165Sau

Nghề Làm Fan

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chu Tiêu Đồng ngủ một giấc tỉnh dậy, đăng nhập Weibo xem qua một chút, phát hiện đêm qua tài khoản có dấu tích lam "Fanclub toàn quốc của Lý Hi Hạnh" đã đăng một bài mới.

Nội dung bài đăng Weibo là: "Cùng tâm sự bài hát mọi người thích nhất của Lý Hi Hạnh đi nào!"

Thời gian đăng Weibo là 8 giờ 30 tối hôm qua, cho tới 10 giờ sáng hôm nay, tổng cộng bài viết thu được ba mươi mấy trả lời, bốn năm lượt chia sẻ, bốn mươi mấy like.

Chu Tiêu Đồng nhấp vào coi một chút, sở dĩ có ba mươi mấy bình luận, là vì có hai người nói chuyện phiếm ở phần bình luận. Lướt qua nội dung nói chuyện phiếm của họ, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người trả lời chủ đề của tài khoản chính thức này. Tài khoản Weibo chính thức mà chỉ có bằng này bình luận chia sẻ, cũng quá thảm rồi.

Chu Tiêu Đồng từ khi trở thành fan chuyên nghiệp của Lý Hi Hạnh, đã theo dõi tài khoản Weibo này. Tài khoản Weibo này cũng có 103.000 người theo dõi, mỗi bài đăng Weibo ổn định thu được hai mươi mấy bình luận, tầm chục like và chia sẻ. Dựa theo số liệu này, 103.000 fan chắc có 3000 là fan thật, còn một vạn là mua —— công ty này cũng quá keo kiệt, mua một vạn fan cũng chỉ mất một trăm nhân dân tệ, tốt xấu gì cũng nên bỏ ra bảy tám trăm nhân dân tệ đi chứ!

Số liệu kém như vậy, không phải vì độ nổi tiếng của Lý Hi Hạnh thấp, mà bởi vì tài khoản này đã bị bỏ quên một thời gian dài.

Lúc trước Lý Hi Hạnh còn thi đấu, tài khoản này rất chăm chỉ đăng bài. Ngoại trừ chia sẻ những đoạn cut thi đấu của Lý Hi Hạnh, còn chia sẻ tin tức của Super Voice và một số video của thí sinh dự thi khác – đương nhiên, Weibo của những thí sinh khác cũng chia sẻ video của Lý Hi Hạnh – nhưng sau khi cuộc thi kết thúc, Weibo gần như không đăng bài nữa. Khi nào Lý Hi Hạnh có hoạt động thì tài khoản chính thức này sẽ đăng một bài, hoặc khi nào Lý Hi Hạnh đăng bài, bên này cũng chia sẻ. Nhưng rõ ràng, người nắm giữ tài khoản chính thức này không online nhiều lắm. Weibo của Lý Hi Hạnh ít khi đăng bài, vị quản lý này còn có thể tích góp đợi cô ấy đăng ba bốn bài đăng mới lên chia sẻ một thể!

Trước kia tài khoản chính thức fanclub của Tả Thiên Dương đều do Chu Tiêu Đồng quản lý. Cho nên cô biết, tài khoản chính thức này do nhân viên Dream Music quản lý, nhưng vị nhân viên này chắc chắn không chỉ nắm giữ mỗi tài khoản của Lý Hi Hạnh—— chứ không thì công việc của anh ta quá nhàn rồi —— chắc chắn tài khoản chính thức của đông đảo nghệ sĩ Dream Music đều do vị đại ca này nắm giữ, vì phong cách của tất cả đều giống nhau như đúc.

Một tài khoản chính thức như vậy, chắc chắn chẳng ai thèm theo dõi. Nội dung không có, lại chẳng thú vị, không tuyên truyền gì cho nghệ sĩ, nên hầu hết không mấy người biết đến nó, mà có biết đi nữa nhấn vào coi cũng thấy quá nhạt nhẽo, chẳng có hứng xem tiếp. Người theo dõi tài khoản này chắc chắn là fan vô cùng yêu thương thần tượng!

Vị đại ca quản lý tài khoản này chưa từng đăng một nội dung nào khác biệt, tối hôm qua lại đăng một nội dung cố gắng tương tác với các fan, tuy các fan cũng không ai để ý tới... nhưng chuyện này cũng không bình thường.

Chu Tiêu Đồng trên phương diện này rất nhạy cảm. Cô lập tức mở những tài khoản nghệ sĩ khác của Dream Music xem, phát hiện không có nội dung mới. Câu hỏi tương tác này, chỉ có bên Lý Hi Hạnh.

Chu Tiêu Đồng nhíu mày.

Cô cầm lấy di động, nhắn vào nhóm Wechat.

Chu Tiêu Đồng: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"

Lý Hi Hạnh: "Được."

Tả Thiên Dương: "Anh dặn phục vụ để lại một phòng."

Chu Tiêu Đồng: "Không tới tiệm anh đâu...... Ăn nữa sẽ phát ngán mất......"

Tả Thiên Dương: "Lắm chuyện!"

Tả Thiên Dương: "Vậy hai đứa tới nhà anh đi."

Chu Tiêu Đồng: "Anh nấu cơm hở?"

Tả Thiên Dương: "Được thôi, cho hai đứa nếm thử tay nghề của anh!"

Chu Tiêu Đồng: "Á! Anh còn nấu cơm cơ á? Em quen anh lâu như vậy còn không thấy anh đi vào bếp lần nào!"

Tả Thiên Dương: "Hôm nay sẽ chiêu đãi em một bữa tiệc! Tối bảy giờ anh sẽ về, bảy rưỡi hai đứa đến đây nhé?"

Chu Tiêu Đồng: "Ok."

Lý Hi Hạnh: "Được."

Mấy ngày nay Lý Hi Hạnh không có hoạt động nào, khá nhàn. Mà Chu Tiêu Đồng làm nghề tự do, có việc cũng chỉ cần ôm notebook hoặc cái di động chạy đến đâu cũng làm được. Nên gần đây ba người họ hay tụ tập.

Tâm tình Lý Hi Hạnh gần đây cũng kém, ăn cơm trò chuyện với bạn bè cũng vui vẻ hơn; thứ hai gần đây Lý Hi Hạnh lúc nào cũng suy nghĩ đến chuyện nhảy sang công ty khác, Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương có thể giúp cô đưa ra vài ý kiến.

Buổi tối hơn 7 giờ, Chu Tiêu Đồng đã tới nhà Tả Thiên Dương.

Mấy năm trước cô hay đến nhà Tả Thiên Dương, khi đó Tả Thiên Dương vẫn ở trong một căn nhà nhỏ có hai phòng. Mấy năm nay Tả Thiên Dương càng ngày càng có tiền, mua nhà lớn, mấy tháng trước đã dọn tới. Nhà mới này cô còn chưa từng đến chơi.

Vừa bước vào cửa, Chu Tiêu Đồng nhịn không được kêu lên một tiếng: "Oa, biệt thự cao cấp này!"

Nhà mới của Tả Thiên Dương, một căn nhà bốn phòng ngủ 200 mét vuông, phòng khách to đến nỗi có thể luyện võ luyện múa. Mà vì là phòng mới, hệ thống âm thanh sưởi ấm đều đầy đủ. Hơn nữa phải thừa nhận chính là, đặc biệt có một loại thẩm mỹ của dân nghệ sĩ gay, so với người thường ấn tượng hơn rất nhiều.

Chu Tiêu Đồng vừa vào đến cửa, đã bị cách trang trí hấp dẫn đến sáng ngời hai mắt. Hơn nữa Tả Thiên Dương còn là kẻ tài cao gan lớn, thế mà sơn toàn bộ tường màu đen, phối hợp đồ dùng bằng gỗ màu trắng, nhưng không tạo nên cảm giác quái lạ, ngược lại có cảm giác rất sang trọng.

Tả Thiên Dương đắc ý: "Thế nào? Nhà mới của anh không tồi chứ? Có phải nhìn cao quý giàu có lắm đúng không?"

Chu Tiêu Đồng ngắm nhà mới một vòng, rồi quay đầu lại nhìn Tả Thiên Dương.

"Đúng vậy." Vẻ mặt cô vô cảm, nói, "Nhưng anh đang kéo thấp giá trị của nó xuống."

"Ha ha." Tả Thiên Dương coi thường liếc cô một cái: "Ghen tị sẽ làm người ta xấu xí đi đó."

Chu Tiêu Đồng: "......"

Được rồi...... Đúng là cô ghen tị......

"Chăm chỉ viết sách tiếp đi." Tả Thiên Dương mở tủ lạnh, lấy cho cô một ly nước trái cây, "Giờ là thời đại bản quyền, các tác phẩm văn hóa rất có giá trị. Em viết mấy quyển sách bán chạy, bán bản quyền cho công ty điện ảnh quay vài bộ phim truyền hình, hai năm nữa là có thể dọn lại đây làm hàng xóm của anh rồi."

"Sách của em mà bán chạy em còn chạy đến đây làm hàng xóm của anh làm gì chứ?" Chu Tiêu Đồng nhận đồ uống anh đưa tới, "Nhà không đủ mười tầng, không có bể bơi hơn ngàn mét vuông, trần nhà dát vàng, không thể tỉnh dậy trên giường lớn hai trăm mét, thì em không thèm ở đâu!"

Tả Thiên Dương cười ha ha.

Chu Tiêu Đồng tới sớm, vì nghĩ nếu Tả Thiên Dương thật sự muốn xuống bếp, cô có thể giúp đỡ anh một chút, để bữa tối Tả Thiên Dương mang ra chiêu đãi các cô đừng quá đáng sợ. Nhưng Tả Thiên Dương dường như cũng không định vào phòng bếp, chỉ ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với cô.

"Lý Hi Hạnh có nói định đối phó Liễu Dương thế nào không?" Tả Thiên Dương hỏi.

"Bỏ đi, cô ấy không phải loại người như thế." Chu Tiêu Đồng cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, "Nếu anh để cô ấy đi diễn phim cổ trang, em thấy cô ấy thích hợp đóng hoàng đế nhất. Người khác âm thầm giương cung bạt kiếm ác liệt đánh nhau, hoàng đế như cô ấy còn không biết rốt cuộc hai người họ có gì kì lạ nữa là."

Tả Thiên Dương: "......"

Ngẫm lại cũng đúng.

Lý Hi Hạnh không có tài trong việc đối phó với người khác. Từ khi biết được mình bị người khác đạp xuống, Lý Hi Hạnh đã rất cố gắng đấu tranh vì chính mình. Cô ấy biết tranh thủ nhận hoạt động trong công ty, cũng tích cực bàn bạc cùng các công ty âm nhạc khác, nhưng cô ấy đúng là không nghĩ tới làm điều gì để trả thù Liễu Dương cả – mà cô ấy có thể làm gì được chứ?

Tả Thiên Dương căm giận bất bình: "Chẳng lẽ cứ để vậy à? Anh nuốt không trôi cơn tức này!"

Chu Tiêu Đồng bỏ ly trong tay xuống.

Cô bình tĩnh cười: "Em cũng nuốt không trôi."

Từ lúc bắt đầu đi học, chuyện cô không chịu được chính là người mình thích bị bắt nạt. Nếu người bị bắt nạt là cô, giống như khi cô mới vừa vào câu lạc bộ kịch, bị chị gái biên kịch khóa trên nhìn ra tình cảm của cô đối Ngu Thanh Thần nên cố tình bắt nạt, việc khổ nhất mệt nhất đều giao cho cô, còn bắt cô diễn những vai hề khác nhau trong các vở kịch, cô cũng cảm thấy chẳng sao cả. Nhưng đến khi chị gái biên kịch kia bắt nạt đến Ngu Thanh Thần, cô không thể nhịn được nữa mà bùng nổ.

"Quan hệ của anh trong giới tốt, hóng được nhiều tin tức, anh hỏi thăm giúp em các mối quan hệ nam nữ của Liễu Dương thế nào. Ví dụ như bạn trai cũ cô ta là ai?"

Tả Thiên Dương lập tức có tinh thần, đôi mắt sáng bừng lên: "Em có kế hoạch gì? Mau nói mau nói!"

"Em bây giờ làm gì đã có kế hoạch chứ?" Chu Tiêu Đồng thấy anh vừa nghe đến hai chữ hóng chuyện sắc mặt liền tươi rói, buồn cười nói, "Đây không phải là biết người biết ta trăm trận trăm thắng à? Đi một bước tính một bước thôi."

"Vì sao phải điều tra bạn trai cũ?" Tả Thiên Dương hỏi, "Em hoài nghi cô nɠɵạı ŧìиɦ à?"

"Không —— đương nhiên nếu cô ta nɠɵạı ŧìиɦ thì đúng là cho tặng không cho chúng ta rồi, nhưng em cảm thấy cô ta chưa ngốc thế đâu".

"Thực ra em vẫn luôn nghĩ, Dương Bình thích gì Liễu Dương nhỉ?" Chu Tiêu Đồng nói. Là một tác giả tiểu thuyết, cô phải nghĩ cách hiểu được tâm lý và hành động của nhân vật, từ đó mới có thể đẩy cốt truyện đi theo hướng cô muốn. "Tuổi tác, nhan sắc, dáng người, tài năng...... Cho dù em không mang theo thành kiến cá nhân ra để so sánh, em cũng cảm thấy, Liễu Dương như vậy, nghệ sĩ trong Dream Music phần lớn đều có nhan sắc hơn cô ta ."

"Miệng ngọt sẽ dỗ được người." Tả Thiên Dương hừ một tiếng, "Kiểu phụ nữ như thế này anh thấy nhiều rồi!"

"Ừ, em cũng cảm thấy cô ta có thể dỗ dành Dương Bình." Chu Tiêu Đồng phân tích, "Nếu miệng chỉ nói ngọt là được, người ngồi vào vị trí cao như ông ta, nghe nịnh hót còn ít à? Ai làm chức vụ cao rồi chẳng biết, người ta đâu khen mình, chỉ khen cái vị trí mình đang ngồi thôi. Vậy nên cô ta chắc chắn nịnh bợ đúng chỗ hơn người khác."

"Sau lưng thì làm đủ trò, trước mặt lão già đó thì giả ngây thơ đơn thuần". Tả Thiên Dương khinh thường nói, "Ai tin cô ta thì đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!"

Chu Tiêu Đồng lắc đầu: "Không phải. Em cảm thấy cô ta ở trước mặt Dương Bình cũng không phải người ngây thơ đơn thuần gì hết. Nếu không, sau lưng ông ta cô ta cũng không dám kiêu ngạo như vậy!"

Giới giải trí không có bí mật nào là mãi mãi, muốn tỏ ra mình là một bông sen trắng thuần khiết, thì lúc nào cũng phải giữ hình tượng đó. Sống hai mặt là thủ đoạn thấp kém nhất. Có thể che mắt một quản lý cấp cao thế này, chỉ số thông minh cũng không tồi.

"Em cảm thấy, cô ta có năng lực cho đối phương cảm giác 'đặc biệt'." Chu Tiêu Đồng nói, "Cô ta có năng lực khiến đàn ông cảm thấy, 'mình là đặc biệt nhất, mình đặc biệt bởi vì mình là chính mình. Cô ấy đối với mình là chân ái, không có mình cô ấy không thể sống nổi '."

Là một tác giả tiểu thuyết, Chu Tiêu Đồng hiểu rõ nội tâm mọi người thích gì. Rất nhiều người cho rằng độc giả nữ thích loại truyện "tổng tài bá đạo yêu tôi", hay độc giả nam thích, "Đại tiểu thư kiêu ngạo ngủ với tôi". Thực ra thì dù là nam hay nữ, nhu cầu chân chính của họ —— không phải là "tổng tài bá đạo", hay "đại tiểu thư kiêu ngạo", mà là "cảm giác đặc biệt".

Tổng tài bá đạo đối với người phụ nữ khác thì lạnh lùng nhưng lại đối xử khác với tôi, đại tiểu thư đối với ai cũng lạnh nhạt kiêu ngạo nhưng lại thẹn thùng ở trong ngực tôi, thế nên tôi chính là người đặc biệt nhất thế giới, không ai có thể thay thế được – đây chính là thứ mà mọi người mong muốn! Nếu tổng tài là một người đàn ông ấm áp với tất cả phụ nữ hay một đại tiểu thư chiều chuộng người khác hết mình, cho dù có "yêu tôi" cũng bị độc giả mắng là đồ cặn bã!

Tả Thiên Dương sửng sốt.

Chính xác. Nếu có ai có thể khiến anh cảm thấy chính mình là người không thể thay thế, nếu có ai tuyệt đối không thể rời khỏi anh...... Người này chỉ cần đẹp mắt một chút, tám phần anh sẽ yêu anh ta liền; mà nếu người này không đủ đẹp trai...... ừ thì chắc anh cũng sẽ chăm sóc anh ta nhiều hơn chẳng hạn?

Cho nên, chưa chắc Dương Bình đã coi Liễu Dương là chân ái, mà Liễu Dương có bản lĩnh khiến cho Dương Bình tin rằng, Dương Bình chính là chân ái của cô ta!

Đàn ông lớn tuổi có thích phụ nữ ngây thơ hiền lành không? Cái gọi là ngây thơ hiền lành ấy mà, chính là ngoan ngoãn nghe lời. Nếu người phụ nữ kia trước mặt người khác kiêu ngạo chảnh chọe, nhưng mình nói gì nghe nấy, không phải rất tốt à?

Chu Tiêu Đồng nhìn Tả Thiên Dương đang trưng ra vẻ mặt suy ngẫm sâu sắc, giơ tay lên.

"Nếu cô ta có năng lực này," cô nói, "Em không tin cô ta sẽ chỉ dùng với một người đàn ông. Cho dù không phải dùng với tất cả mọi người xung quanh thì ít nhất cũng khiến tất cả đàn ông tiếp xúc với cô ta đều tin rằng, mình là chân ái của cô ta."

Vì thế nếu có thể khiến "Chân ái" phát hiện, đối với cô ta ai cũng là chân ái. Cảm giác đặc biệt biến mất, chân ái còn hay không?

Tả Thiên Dương cười lạnh: "Thú vị đấy. Anh sẽ đem mọi mối quan hệ anh có ra dùng, kéo cô ta từ trên trời rơi xuống!"

Chu Tiêu Đồng nói: "Đợi anh đó."

Cô không vì chuyện Liễu Dương bắt nạt Lý Hi Hạnh mà phải gây rắc rối cho Liễu Dương. Cô chỉ lo lắng, nếu Lý Hi Hạnh không thể chạy sang công ty khác, còn phải ở lại Dream Music sống tiếp, cô phải cố hết sức, để con đường đi của Lý Hi Hạnh có thể thuận lợi.

Đang nói chuyện, chuông cửa vang lên.

Lý Hi Hạnh đến.

Trước/165Sau

Theo Dõi Bình Luận