Saved Font

Trước/80Sau

Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 74

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Lam Nhi Nam

Lâm Hoan Hỉ ngủ một giấc rất dài.

Cảnh trong mơ như một con đường u ám không tìm thấy lối ra, cô đi dọc theo con đường quanh co ấy hồi lâu.

Lâm Hoan Hỉ như những người đứng xem khác chứng kiến một cô gái dần trưởng thành, đơn độc dấn thân vào vòng giải trí, vui vẻ liều lĩnh để khiến mình trở nên ưu tú hơn, chỉ vì để trở thành một người có thể cùng anh sánh vai. Có thể con đường này cũng không dễ đi, cô chịu nhiều đau khổ, trải qua bao sóng gió, sau đó không sợ hãi, dũng cảm bước về phía trước.

Cuối cùng lấy tất cả dũng khí, tỏ tình với người bản thân thầm mếm bảy năm.

Cô thích anh như vậy, thích đến mức che giấu đi tính cách của bản thân, lộ ra những móng nhọn, chịu đựng để mình trở nên kiên cường rồi có thể bảo vệ anh.

Khi anh nói rằng: "Chúng ta kết hôn đi!", một khắc ấy trở đi, cô cảm thấy cuộc đời này không còn hối tiếc, tất cả mọi việc đã làm đều đáng giá, nhưng cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu mình có đáng được anh yêu? Cô như một bông hoa đơn độc nở rộ trong vũng bùn, mà anh lại như một ánh mặt trời rực rỡ giữa mọi người, hai người kém nhau, cô biết mình không xứng, biết rõ không xứng, vẫn muốn ngẩng đầu đón lấy một ánh thái dương.

Lâm Hoan Hỉ chậm rãi mở mắt ra, trên mặt có một cái mặt nạ dưỡng khí vừa dày vừa nặng che đi ánh mắt.

Cố sức xoay đầu, ánh mắt mông lung, giữa ánh sáng hiện ra đường nét của một người đàn ông.

Anh một tay chống cằm, mi mắt rũ xuống, lông mi rậm lại như cánh bướm khẽ rung, tổng thể lại đang có một giấc ngủ không sâu, khoé môi nhếch lên độ cong đúng như hình dáng trong trí nhớ.

Trên người có hơi đau, Lâm Hoan Hỉ gian nan giơ cánh tay lên, ngón tay lạnh như băng khẽ chạm vào sống mũi thẳng tắp của anh.

Trong nháy mắt, cảm nhận được sự đụng chạm, Cảnh Dịch mở mắt ra.

Cặp mắt phượng màu đen vằn tia máu, anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

Khoé môi Lâm Hoan Hỉ hơi nhếch lên, mở miệng ra, không phát ra âm thanh nào: "Cảnh tiên sinh, em rất nhớ anh."

Cảnh Dịch nhìn cô, hầu kết cuộn lên xuống, đầu lưỡi trở nên khô đắng, anh không khóc nhưng vành mắt trở nên đỏ, cẩn thận giơ tay lên sờ lên đầu cô: "Anh đi gọi bác sĩ."

*

Kiểm tra qua một lượt, xác nhận không có chuyện gì Lâm Hoan Hỉ chuyển sang phòng bệnh thường.

Lần này cô bị thương không nhẹ, đầu bị thương nặng, trên người tất cả vết thương lớn nhỏ có mười mấy nơi, y tá nói cô hôn mê ba ngày, trong ba ngày này Cảnh Dịch không ngủ không nghỉ chăm sóc cô.

Lâm Hoan Hỉ cảm động, càng nhiều hơn là cảm giác đắc ý.

Cô nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang gọt táo, khàn giọng nói: "Dịch ca, anh còn rất si tình."

Cảnh Dịch dừng tay đang gọt táo lại, không lên tiếng lại tiếp tục gọt táo.

Nhìn người đàn ông không cười nói tuỳ tiện, Lâm Hoan Hỉ trợn liếc mắt: "Nếu em thật sự chết, anh có tự tử cùng em hay không?"

"Sẽ không." Anh trả lời không chút do dự.

Không chờ Lâm Hoan Hỉ mở miệng, ánh mắt anh rơi vào trên mặt cô: "Anh sống, em còn có thể sống trong lòng anh; anh chết, em thực sự chết rồi."

Chết đi để gần nhau, không bằng sống để tưởng niệm.

Đây chính là tình yêu của anh.

Ánh mắt Lâm Hoan Hỉ kinh ngạc, trong lòng chịu chấn động mạnh mẽ.

Viền mắt long lanh, có chút muốn khóc, cô hít mũi một cái, nhẹ nói: "Cảnh Dịch, em nhớ lại rồi."

"Ừm."

Mày anh rủ xuống, đối với tin này không có chút bất ngờ.

"Anh không vui sao?"

"Hài lòng."

Lâm Hoan Hỉ nhăn nhíu: "Nhưng anh không có dáng vẻ vui vẻ nào mà."

Cảnh Dịch ngẩng đầu, khoé miệng nhếch lên: "Như vậy được chứ?"

"..."

Đúng là tiêu chuẩn ngoài cười nhưng trong không cười.

"Lúc em mất trí nhớ, anh rõ ràng rất muốn em nhớ lại..."

Cô có chút không vui, thậm chí bắt đầu có hoài nghi Cảnh Dịch có phải thích mình bị mất trí nhớ kia không?

Cảnh Dịch mang vỏ táo bị cắt cho vào thùng rác, lại mang quả táo cắt thành miếng nhỏ đưa đến bên miệng cô, nói: "Thành thật mà nói, khi đó anh thật sự không tự tin. Anh rất vô vị, không biết làm thế nào để con gái hài lòng, cũng sẽ không cùng em tâm sự, anh muốn, nếu em thực sự cứ như vậy cùng anh ly hôn, anh chỉ có thể làm như vậy. Cho nên mỗi ngày đều nghĩ về nguyên nhân ban đầu, nói như vậy, em trở lại như trước kia, anh không hề làm gì đều yêu Lâm Hoan Hỉ."

"Anh xem tất cả mọi chuyện là đương nhiên, hầu hết thời gian cũng không có đứng trên lập trường của em mà cảm nhận, đối với lần này anh rất xin lỗi." Ánh mắt Cảnh Dịch chân thành tha thiết, nói tiếp: "Hôm nay, anh sẽ thuận theo em, lo lắng cho em, nghe lệnh em, mọi chuyện đều lấy em làm chủ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không rời xa em."

"Em muốn nói là..." Anh nhắm mắt lại, khom lưng sát vào, cánh môi ấm áp hôn lên trán cô: "Anh thực sự thích em, Lâm Hoan Hỉ."

Trong lòng cô khẽ rung rinh, không nhịn được bật cười.

Bầu không khí rất tốt, Lâm Hoan Hỉ hất mặt lên: "Cho nên rốt cuộc anh giấu giấy kết hôn ở đâu rồi?

"Ở..."

Lời còn chưa dứt, cửa được đẩy ra từ bên ngoài.

Có một cái đầu nhỏ lảo đảo từ bên ngoài chạy vào, đẩy Cảnh Dịch đang nằm trên giường ra, đôi mắt trong suốt sạch sẽ không chớp nhìn cô: "Chị, chị tỉnh rồi."

"Ừ, chị tỉnh rồi." Lâm Hoan Hỉ nhéo nhéo phần thịt bên má cậu, "Tông Tông đến đây lúc nào?"

"Bé con, con tỉnh rồi!"

Mọi người liên tiếp từ bên ngoài tiến vào.

Lâm Hoan Hỉ nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ cha mẹ của mình, cha mẹ của Cảnh Dịch, ánh mắt lướt qua Niếp Lan, dừng lại trên mặt Cảnh Kính Nham mấy giây, cụp khoé miệng dời ánh mắt đi.

"Ba, mẹ, hai người cũng đến."

"Con xảy ra chuyện, chúng ta có thể không tới sao." Gương mặt xanh xao tiều tuỵ không ít, bà ngồi xuống giường cầm lấy tay cô, "Con nói một chút xem, con ra ngoài làm gì đó, xuất viện rồi không được ầm ĩ."

Lâm Hoan Hỉ bỗng dưng chột dạ, tầm mắt cúi xuống không nói gì.

Niếp Lan không nỡ mắng con dâu, trực tiếp kéo Cảnh Dịch ra, ngồi vào chỗ anh, ôn nhu nói: "Còn chỗ khó chịu nào không? Nếu có gì không thoải mái thì phải nói ra ngay."

"Mẹ, con không sao."

Đang nói chuyện, một đám người lại chen vào, mang theo mấy bó hoa, Tô Dục đỡ Từ Tinh Tinh, không tình nguyện theo sau lưng.

Chúc Sơn hiển nhiên không nghĩ đến là có nhiều người đến như vậy, lập tức sửng sốt vài giây, sau đó đứng nghiêm ngay ngắn, thanh âm to lên: "Chú dì chúc mừng năm mới... à nhầm ạ, buổi sáng tốt lành!"

Cảnh Kính Nham nhìn cậu tuỳ tiện, cà phơ cà phất, cau mày một cái: "Đây là bạn của các con?"

Chúc Sơn ở giữa nhìn nét mặt của Cảnh Kính Nham, từng nghe nói địa vị của người này rất lớn, lập tức trong lòng có chút run run, lắp bắp nói: "Chào chú, con là hàng xóm của Cảnh Dịch, lần này đại diện đội chúng con đi thăm chị Lâm."

Lâm Hoan Hỉ nhìn ra ngoài cửa một lúc, vẫy tay với Từ Tinh Tinh: "Tinh Tinh, chân của em có khá hơn chút nào chưa?"

"Khá hơn một chút rồi." Nhiều người, Từ Tinh Tinh có chút ngượng ngùng, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, "Cháu chào chú, chào dì ạ, con là Từ Tinh Tinh, là bạn của chị Hoan Hỉ."

Ánh mắt Tô Dục liếc nhìn bộ dáng tự tin của Từ Tinh Tinh, bật tiếng cười chê, còn chưa mở miệng, Từ Tinh Tinh bấm trên lưng anh một cái, sắc mặt Tô Dục khẽ đổi, lập tức khôi phục dáng vẻ không bao giờ thay đổi.

Người càng nhiều, phòng bệnh có chút chật chội.

Mấy vị trưởng bối thấy lũ trẻ đến thăm cũng không tiếp tục ở lại, cùng nhau tìm vài lý do rời khỏi phòng bệnh, vẫn không quên dắt theo Tông Tông đang quậy phá.

"Chị còn chưa hỏi kỹ, chuyện kia... Như thế nào rồi?"

Trước đây cô nhất thời làm kinh động đến giới truyền thông, bây giờ nghĩ lại, xử sự như vậy thật không thích hợp, cũng không biết có mang đến cho Cảnh Dịch thêm phiền toái gì không.

Không để Cảnh Dịch mở miệng, Chúc Sơn thay anh trả lời: "Tiểu tử Vu Tử Khương kia thảm rồi, tin tức đó trong một buổi tối liền truyền ra, hiện tại người người doạ đánh, nói hắn không được, bên Trang Phong nói sợ hắn không sống được trong giới này nữa rồi..."

Chúc Sơn vụng trộm nói tiếp: "Trong chuyện này, Trang Phong là người vui vẻ nhất."

Lâm Hoan Hỉ: "..."

Có thể không vui sao, Vu Tử Khương xuống đài với hắn là người có lợi thế nhất, nhắm chừng là có thể vui vẻ đến một hai năm.

"Chị Hoan Hỉ chị còn không biết sao." Từ Tinh Tinh nhỏ giọng nói, "Người lái xe đâm vào chị chính là bạn của chị đấy, hình như tên là Đinh Huyên Phi, cô ấy điều khiển xe khi say rượu, bị bắt quả tang, hiện tại đang ngồi trong ngục cảnh sát rồi. Còn có, thời điểm cảnh sát phá án lần này, đồng thời phát hiện ra cái thiếp online đó cũng là do cô ta gửi, cô ấy nói là trả thù chị, hai ngày trước đã online giải thích, hiện tại không ai chửi, phần lớn đều đang đánh đẹp Đinh Huyên Phi và Vu Tử Khương, còn quan tâm đến tình hình sức khoẻ của chị."

Việc này cô không nghĩ đến.

Lâm Hoan Hỉ cũng có thể hiểu được, Cảnh Dịch tìm người đóng giả nhà của cô, cô ta lại không trả thù Cảnh Dịch được, tâm lý không dễ chịu chỉ có thể tìm cô gây rắc rối.

"Cho em mượn điện thoại của anh."

Cảnh Dịch nhíu mày: "Bác sĩ nói em tốt nhất đừng dùng có sóng điện..."

"Cho em."

Cô đưa tay ra, thái độ rất là cương quyết.

Cảnh Dịch thở dài một tiếng, không tình nguyện đưa điện thoại cho cô.

Thành thạo mở khoá ra, đăng nhập Weibo, lướt xuống đọc tin Đinh Huyên Phi đăng lên giải thích.

Hiện tại tin đứng đầu đều có quan hệ đến cô và Cảnh Dịch, bình luận phía dưới đã không còn thấy nội dung ác ý, đại đa số đều là tin tức hỏi thăm cô, còn có một nhóm Thần thú CP vô cùng dễ thương vui như ăn Tết.

Nhưng lại có một bình luận thu hút sự chú ý của cô.

[Ánh mặt trời chói lọi: Hy vọng chị Hoan Hỉ không có chuyện gì, nếu không... Thần thú CP thật sự là trở thành Thần quái CP rồi."

Cô nhịn không được cười ra tiếng, trực tiếp dùng Weibo của Cảnh Dịch gửi bình luận.

[Cảnh Dịch V: Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi đã vui vẻ rồi, mấy ngày nữa có thể xuất viện. Yên tâm, tôi sẽ không nhẫn tâm để cho người trong nhà trở thành người không có vợ.]

Suy nghĩ một lát, mở camera trước hướng về mặt mình, lại kéo mặt Cảnh Dịch qua, mạnh mẽ cùng anh chụp ảnh chung.

Đăng weibo xong, Lâm Hoan Hỉ trả lại điện thoại.

Cảnh Dịch liếc nhìn Weibo, đuôi chân mày nhướn lên: "Nghịch ngợm."

Cô mím môi cười cười, cẩn thận đưa tay qua nắm chặt nhón tay anh.

Cảnh Dịch cầm ngược lại, không nhẹ không nặng nhéo nhéo.

Trước/80Sau

Theo Dõi Bình Luận