Saved Font

Trước/62Sau

Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 58

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hôn lễ được ấn định vào ngày 21 tháng 12. Trước hôn lễ một tháng, trong nhà từ trên xuống dưới công việc đều lu bù cả lên.

Đối với Tô Tiêu Tiêu mà nói, hôn lễ kỳ thật không cần quá phiền toái, chỉ cần mời người thân cùng bạn bè tới góp vui là đủ rồi. Nhưng mẹ Chu không đồng ý. Bà nói cả đời con gái chỉ có một lần mặc váy cưới vì vậy nhất định phải tổ chức sang trọng một chút. Bảo cô không cần lo, chỉ cần chờ làm một cô dâu xinh đẹp là được.

Buổi tối ngày đó Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên đi mua nhẫn cưới, trên đường về nhà thì có tuyết rơi.

Tô Tiêu Tiêu kinh hỉ cực kỳ, cô kêu lên một tiếng. “Chu Lâm Duyên, tuyết rơi.”

Cô nhịn không được liền đem cửa sổ xe hạ xuống, nhìn những bông tuyết trắng tinh đang từ trên bầu trời rơi xuống, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trong đêm.

Chu Lâm Duyên lái xe, ánh mắt nhìn phía trước, ở đó cũng có những bông tuyết đang rơi.

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ đôi mắt cong cong giống như mặt trăng hình lưỡi liềm. Cô nhìn bầu trời không ngừng rơi xuống những bông tuyết trắng tinh.

Bỗng nhiên cô cảm giác được, năm mới đang tới.

Hôn lễ của hai người được tổ chức tại nước Anh.

Trên bãi cỏ rộng lên trước một toà lâu đài.

Hôn lễ cũng không mở cửa cho người ngoài, chỉ có họ hàng và bạn bè hai bên mà thôi.

Vé máy bay cùng với khách sạn dành cho những người tới tham dự hôn lễ đều do Chu Lâm Duyên lo liệu toàn bộ, tương đương với du lịch miễn phí.

Tiểu Hải năm nay 15 tuổi kích động chạy tới. “Cháu vừa mới thấy chị họ. Chị ấy hôm nay thật xinh đẹp.”

Người họ hàng bên cạnh lập tức hỏi. “Khi nào lại đây?”

Tiểu Hải nói. “Một lát liền ra tới, bây giờ chị ấy còn muốn chụp ảnh.”

Mợ có điểm chua lòm, đôi mắt nhìn hiện trường hôn lễ vừa rộng rãi lại vô cùng đẹp đẽ, bĩu môi nói. “Không phải chỉ là kết hôn thôi sao, làm lớn như vậy làm cái gì.”

Triệu Nhân Nhân bên cạnh nghe không được lời này liền nói. “Mợ cảm thấy như thế này lớn rồi sao. Nếu mợ tìm hiểu kĩ về bối cảnh của Chu gia thì sẽ thấy như thế này đã là rất bình thường rồi. Cũng không công khai hiện trường hôn lễ, chỉ mời người nhà cùng bạn bè. Mợ tưởng người thường kết hôn à.”

Triệu Hủ Hủ chạy tới. “Cháu đã nhìn thấy quà tặng nha. Là chiếc máy ảnh giá trị 3 vạn, mỗi người cầm một cái.”

Mợ Tô Tiêu Tiêu lập tức nói không ra lời, bà ta nhìn người con rể ở đối diện, lúc trước nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt, hiện tại thì làm sao cũng cảm thấy không vừa mắt.

“A! Chị họ đã ra.” Tiểu Hải đột nhiên hô to một tiếng, mọi người đều nhìn theo tầm mắt của cậu bé.

Tô Tiêu Tiêu mặc một bộ váy cưới màu trắng, trên người khoác tây trang của Chu Lâm Duyên. Có người theo phía sau giúp cô xách làn váy, cô đang cùng người nhiếp ảnh nói về chuyện chụp ảnh.

Chu Lâm Duyên đang tiếp đãi họ hàng, quay đầu lại nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu đi ra anh ngay lập tức đi tới nắm lấy tay cô. “Em có lạnh không?”

Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. “Không sao.”

Vài người ở bên kia không biết đang nói cái gì, Chu Lâm Duyên ôm lấy bả vai Tô Tiêu Tiêu dẫn cô đi vào bên trong.

Triệu Hủ Hủ nâng má, lộ ra ánh mắt hâm mộ. “Anh rể đối với chị họ cũng thật tốt quá.”

Triệu Nhân Nhân tán đồng gật đầu. “Hảo thân sĩ, quả thực là một người đàn ông hoàn mỹ.”

Triệu Hủ Hủ lại nói. “Nhưng mà anh rể chỉ đối tốt với chị họ mà thôi. Ngày hôm qua em thấy anh ấy cũng không dám chào hỏi. Trên người luôn mang một loại cảm giác xa cách.”

Triệu Nhân Nhân cũng đồng ý với lời đó. “Cho nên chỉ có thể là chị họ mới lấy được anh ấy.”

Tô Tiêu Tiêu hôm nay thật sự quá xinh đẹp. Trông cô giống như một nàng tiên khiến cho Chu Lâm Duyên bị mê hoặc rất nhiều lần.

Lúc Tô Tiêu Tiêu chụp ảnh, Đường Dịch có rất nhiều lần phát hiện anh họ của mình đang nói chuyện cùng người khác nhưng chỉ cần nhìn thấy bà xã thì lập tức thất thần.

Đám người đi rồi, Đường Dịch vỗ vỗ bả vai Chu Lâm Duyên, cười nói. “Anh, có phải kể từ hôm nay cuộc đời anh hoàn toàn bị Tiêu Tiêu nắm trong tay rồi không?”

Chu Lâm Duyên nói. “Đã sớm như vậy rồi.”

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tô Tiêu Tiêu có chút mệt cho nên đã về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Cô tháo trang sức rồi đi tắm, sau đó thay một bộ áo ngủ màu hồng nhạt.

Tô Tiêu Tiêu mở máy tính liền nhận được ảnh mà nhiếp ảnh gia gửi tới.

Cô ngồi ở sofa ôm máy tính, tay di chuyển con chuột xem từng tấm từng tấm một.

Hơn 9 giờ bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Ai đó?”

“Là anh.”

Tô Tiêu Tiêu vừa nghe thấy giọng nói của Chu Lâm Duyên lập tức đem máy tính thả xuống rồi chạy tới mở cửa.

Nhìn thấy anh đôi mắt của cô liền cong lên. “Sao anh trở lại sớm như vậy, mọi việc xong hết rồi à?”

"Ừ."

Chu Lâm Duyên đi vào phòng rồi trở tay đóng cửa lại, sau đó ôm lấy eo Tô Tiêu Tiêu cúi đầu hôn xuống. “Nhớ anh không?”

Tô Tiêu Tiêu giơ đôi tay vòng lấy cổ của anh. “Có.”

Cô chủ động hôn lên môi Chu Lâm Duyên, sau đó lôi kéo anh đi tới sofa. “Em đang xem lại ảnh chụp của ngày hôm nay, người ta chụp anh vô cùng đẹp trai a.”

Anh đi đến sofa ngồi xuống, thuận tay kéo Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trên đùi mình.

Tô Tiêu Tiêu cúi người cầm máy tính mở ảnh ra cho anh xem. “Anh xem tấm này thế nào, còn có cái này nữa. Cái này trông anh rất soái nha, ha ha ha chính là biểu tình có điểm khốc khốc. Ý, còn có tấm này cũng không tồi nè, em cảm thấy tấm nào của anh cũng rất đẹp trai. A...Anh xem cái này đi, em ở trong ảnh có đẹp không?”

Tô Tiêu Tiêu cho anh xem qua rất nhiều tấm ảnh, chỉ là Chu Lâm Duyên vẫn chưa trả lời cô câu nào.

Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Chu Lâm Duyên. Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chăm chú vào cô.

Tô Tiêu Tiêu cười nhéo nhéo chiếc cằm của anh. “Hỏi anh đấy, em có xinh đẹp hay không?”

Chu Lâm Duyên kéo tay cô xuống rồi nắm lấy, lúc này anh mới trả lời. “Rất xinh đẹp.”

Tô Tiêu Tiêu cảm thấy tâm trạng rất tốt, trong ánh mắt đều là ý cười.

Chu Lâm Duyên vuốt ve ngón tay của cô, thấp giọng nói. “Hôm nay Đường Dịch hỏi anh, đời này của anh có phải đã nằm trong tay của em rồi hay không?”

“Anh nói như thế nào?”

Chu Lâm Duyên trầm mặc thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp vang lên. “Anh yêu em.”

Có bao nhiêu lời nói cũng không bằng ba chữ này.

Nghĩ đến quãng đời còn lại mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy em cười, liền cảm thấy thế giới này không còn gì tốt đẹp.

——

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên liền bay đi Thanh Mại hưởng tuần trăng mật.

Thanh Mại là nơi có tiết tấu sinh hoạt chậm rãi, thời tiết tháng 12 vô cùng dễ chịu.

Tô Tiêu Tiêu mỗi ngày đều sẽ mặc một váy xinh đẹp, đỉnh đầu đội một chiếc mũ che nắng, cùng Chu Lâm Duyên đi ra ngoài dạo phố.

Tô Tiêu Tiêu thấy cái gì cũng đều muốn ăn, có thể ăn một đường từ đầu phố đến cuối phố. Lúc đi dạo chợ đêm đôi mắt của cô sáng lấp lánh, một lát lại kêu Chu Lâm Duyên, em muốn ăn cái này. Anh à, em muốn ăn cái này nữa sau đó lại gọi ông xã, em muốn ăn cái kia.

Chợ đêm vô cùng náo nhiệt, dạo qua một đêm, Tô Tiêu Tiêu đã ăn đến căng bụng lên, lúc trở về cô còn mua một đống đồ vật nhỏ dễ thương.

Nơi ở của hai người chính là một ngôi nhà trên cây, nơi này còn có một cái sân nhỏ lát bằng gỗ ở đó còn có một chiếc võng.

Mỗi một cái cây sẽ là một ngôi nhà độc lập.

Buổi tối Tô Tiêu Tiêu tắm xong liền đi ra sân nhỏ nằm lên chiếc võng.

“Chu Lâm Duyên anh giúp lắc lắc chiếc võng đi.” Tô Tiêu Tiêu trong lòng ôm một ống trúc nhỏ đựng trà sữa, cô vừa uống vừa gọi Chu Lâm Duyên ra lắc võng.

Chu Lâm Duyên cũng vừa lúc tắm rửa xong, lúc này anh đã thay một bộ đồ thoải mái. Anh cầm khăn lông lau tóc, qua một lúc mới đi tới giúp Tô Tiêu Tiêu lắc võng, thuận tay đem khăn ném lên khuôn mặt của cô.

Tô Tiêu Tiêu a một tiếng, một phen đem chiếc khăn kéo xuống. “Chu Lâm Duyên, anh thật phiền.”

Chu Lâm Duyên rất vui vẻ. Anh dựa vào nhành cây mắc võng, giúp Tô Tiêu Tiêu lắc lắc, hơi rũ mắt mỉm cười nhìn cô.

Tô Tiêu Tiêu nằm ở võng thoải mái đến không chịu được.

Cô ngắm nhìn bầu trời đầy sao, vui vẻ nở một nụ cười sáng lạn.

Tô Tiêu Tiêu nheo lại đôi mắt hưởng thụ. “Chu Lâm Duyên, thật thoải mái a.”

Chu Lâm Duyên lấy di động chụp một tấm ảnh.

Tô Tiêu Tiêu nghe thấy âm thanh tách tách, cô giương mắt nhìn Chu Lâm Duyên. “Anh vừa chụp sao, đưa em xem đi.”

Cô giơ tay chờ Chu Lâm Duyên đưa di động cho mình.

Ảnh chụp Tô Tiêu Tiêu nằm ở trên võng, phía trên nhà gỗ có ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống dưới, trong lòng cô ôm một cái ống trúc, hai mắt nhắm lại, khóe môi cong cong, cười đến thực ngọt.

Tô Tiêu Tiêu không khách khí tự khen chính mình. “Em thật xinh đẹp.”

Chu Lâm Duyên phụt một tiếng cười thành tiếng.

Cô đơn giản mở album ảnh của Chu Lâm Duyên ra xem một lượt.

Một tấm lại qua một tấm tất cả đều là cô.

Là lúc cô đi trên đường vui vẻ cười đùa, cũng có cả những lúc cô đang ăn, ngay cả khoảnh khắc cô ngồi xổm trước quán cùng ông chủ cò kè mặc cả. Cô bĩu môi cùng anh tức giận, cô quay đầu mỉm cười, tóc dài cùng làn váy bị gió thổi tung bay…từng tấm từng tấm lật qua, tất cả đều được chụp rất đẹp.

Tô Tiêu Tiêu đang vui vẻ xem ảnh thì chuông điện thoại vang lên.

Là cuộc gọi video từ mẹ Chu.

Tô Tiêu Tiêu nhận cuộc gọi, ngọt ngào gọi một tiếng. “Mẹ.”

Mẹ Chu ở bên kia cũng rất vui. “Tiêu Tiêu à, các con đã ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ, bọn con cũng đã trở lại chỗ ở.”

“Bây giờ con đang nằm ở võng nè.”

Tô Tiêu Tiêu nói xong liền ngồi thẳng dậy đem màn hình hướng về phía Chu Lâm Duyên. “Chu Lâm Duyên đứng ở nơi đó.”

Chu Lâm Duyên nhét tay ở túi quần đứng dựa vào cái nhành cây bên cạnh. Lúc Tô Tiêu Tiêu hướng màn hình về phía mình anh ngước mắt nhìn một cái, khéo môi câu lên.

Lúc này di động của Chu Lâm Duyên cũng vang lên, Tô Tiêu Tiêu đưa di động cho anh.

Chu Lâm Duyên nhìn tên người gọi liền biết là chuyện công việc, anh đi vào bên trong nhận điện thoại.

Tô Tiêu Tiêu nằm ở võng cùng mẹ Chu hàn huyên trong chốc lát, cúp điện thoại xong liền gọi ngay cho mẹ Tô.

Hai vợ chồng đang trong thời gian hưởng tuần trăng mật, người lớn cũng sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của hai người, nói vài câu liền cúp điện thoại.

Tô Tiêu Tiêu tiếp tục nằm hóng gió.

Cô nhìn lên bầu trời, vừa cảm thấy thoải mái chưa được bao lâu thì trước mắt đột nhiên tối sầm, ánh đèn ngoài sân đã tắt.

Cái gì cũng nhìn không thấy, Tô Tiêu Tiêu hoảng loạn kêu to. “Chu Lâm Duyên!”

Chu Lâm Duyên nghe thấy Tô Tiêu Tiêu thét chói tai, lập tức từ bên trong chạy ra ngoài.

Tô Tiêu Tiêu sờ soạng rồi ngồi dậy. “Như thế nào lại không có đèn?”

Chu Lâm Duyên nhanh chóng đi qua một tay đem Tô Tiêu Tiêu từ võng bế lên. “Không có việc gì, có thể là mất điện.”

Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức gắt gao ôm lấy anh. “Làm em sợ muốn chết.”

“Không có việc gì, anh ở đây rồi.”

Tô Tiêu Tiêu vẫn luôn sợ bóng đêm, ngày thường ngủ đều phải để lại một ngọn đèn. Chu Lâm Duyên ôm lấy cô vỗ vỗ phía sau lưng. “Có anh ở đây em không cần sợ.”

Tô Tiêu Tiêu gắt gao ôm Chu Lâm Duyên, hai chân kẹp chặt lấy eo của anh mặt chôn ở cổ, nhắm mắt lại. “Ừ, em không sợ.”

Có Chu Lâm Duyên ở đây cô sẽ không sợ.

Cô có thể ôm, có thể cảm nhận được hơi ấm, cũng có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh, nghe thấy giọng nói anh thì tâm hoảng ý loạn trong nháy mắt liền bình tĩnh.

Trên đời này chỉ có một Chu Lâm Duyên, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh bản thân cô liền cảm thấy yên tâm vô cùng.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Chu Lâm Duyên ôm cô, nhẹ giọng hỏi. “Em có sợ không?”

Tô Tiêu Tiêu mặt chôn ở cổ của anh nhịn không được bật cười. “Không sợ.”

Cô ôm lấy Chu Lâm Duyên chặt hơn một chút. “Chỉ là không biết vì sao lại mất điện.”

Anh ôm Tô Tiêu Tiêu đi vào bên trong. “Để anh hỏi một chút.”

Trước/62Sau

Theo Dõi Bình Luận