Saved Font

Trước/41Sau

Nghịch Hành

Chương 39: Tấm Da Cũ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Túy Dương Lâu ngày hôm nay trở nên tấp nập hơn hẳn, dòng người vào ra nườm nượp làm Hàn Thiếu Dương cười không khép miệng.

Thế nhưng trái ngược với không khí sôi động đó, trên lầu ba, tại một bàn hơi khuất, một bầu không khí tịch mịch bao phủ.

“Đoạn ca, uống chén trà cho ấm bụng đi.” Hàn Vũ rót cho Đoạn Thiên Minh một chén trà mới pha.

Đoạn Thiên Minh yên lặng nhìn chén trà, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hàn Vũ thở dài, hắn uống một chút rồi cũng mở lời:

“Thật không ngờ lại gặp đc tiểu đệ trong hoàn cảnh này.”

“Mấy tháng trước ta có nghe nói qua chuyện ở Huyết Lang trại, không hiểu thực hư thế nào?”

Đoạn Thiên Minh nhắm mắt, như thể hồi tưởng lại cảnh tượng kinh khủng kia.

“Thực sự, ta cũng không được rõ ràng. Đêm hôm ấy, sau khi bái tế xong, ta quay về sơn trại định bụng bảo anh em xuất phát ngay trong đêm. Nhưng khi về đến nơi, thứ ta nhìn thấy là một cảnh tượng vô kình kinh khủng. Gần như tất cả anh em đã tuyệt khí bỏ mình. Vân đệ bị chém thành từng khối, thân thể rơi vãi khắp nơi.” Nói đến đây, đôi mắt của hắn đỏ lên, từng dòng lệ nóng không giữ được mà trào dâng, giọng nói khàn đi.

Hàn Vũ nghe vậy mà hoảng sợ, Vân Dương dù gì cũng là cao thủ Luyện Thể hậu kỳ hàng thật giá thật, vậy mà đối phương có thể cắt khúc hắn ra như vậy, không hiểu đã đến được trình độ nào.

Nghẹn ngào xong, Đoạn Thiên Minh lấy lại bình tĩnh kể tiếp:

“Sau đó, ta tìm được một vị huynh đệ còn đang hấp hối, mới biết bọn họ chọc phải hai con yêu nữ. Một đứa chỉ phẩy tay là đã chém chết Vân đệ, những anh em còn lại thì trúng phải huyễn thuật, lao vào xâu xé nhau đến chết.”

Hàn Vũ nghe thế liền cảm thấy kinh hoàng chứ không chỉ đơn thuần là hoảng sợ, Vân Dương như thế mà đối phương chỉ phẩy tay là cắt khúc,, còn huyễn thuật kia nữa, có loại thuật pháp đáng sợ như vậy tồn tại hay sao.

“Cũng may sau đó, hai đứa nó bỏ đi mất nếu không thì giờ ta cũng không còn ngồi đây uống trà với đệ. À đúng rồi, bọn chúng có nhắc tới cái gì mà Hỗn Độn lực, hình như đang đi tìm nó.”

Hàn Vũ nghe xong liền đứng hình, giọng có hơi gấp gáp hỏi:

“Đoạn ca, huynh bảo sao, hai đứa yêu nữ kia đi tìm cái gì cơ?”

“Hỗn Độn gì đó, huynh đệ của ta nghe loáng thoáng như vậy, tiểu đệ có ấn tượng với cái đó sao?” Đoạn Thiên Minh cũng hơi bất ngờ trước phản ứng của Hàn Vũ.

Hàn Vũ mặt trầm hẳn xuống, không trả lời câu hỏi của Đoạn Thiên Minh mà âm thầm gọi tiểu Đản:

“Tiểu Đản, tiểu Đản, chuyện lớn rồi, rõ ràng bọn kia đánh hơi thấy ta.”

“Thế cũng hơi kỳ lạ, trong các loại thư tịch mà ngươi tìm được đến giờ, thế giới này vốn không nên biết đến sự tồn tại của Hỗn Độn lực mới đúng, tại sao lại lòi ra hai đứa kia nhanh như vậy, tính ra ta mới xuất thế được có mấy tháng mà thôi.”

“Thế giờ như nào? Theo cách hành xử mà xét thì bọn chúng không phải loại dễ chọc đâu.”

“Trước mắt không xác định được bọn chúng là địch hay bạn, ngươi cứ hạn chế rò rỉ Hỗn Độn chi khí ra là được.”

“Ừ đành vậy, trước mắt ẩn mình kỹ, sau này thăm dò động tĩnh hai kẻ kia sau.”

Bình tâm lại, Hàn Vũ quay sang hỏi Đoạn Thiên Minh:

“Giờ Đoạn ca có tính toán gì không?”

“Ta cũng không biết nữa, thê tử, huynh đệ, sản nghiệp sau một đêm tan thành mây khói, giờ ta chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật dài.”

Nhìn bộ dạng của Đoạn Thiên Minh, Hàn Vũ dâng nên một nỗi xót xa, đồng cảm với những con người ở đáy xã hội.

Một hồi lâu sau, Hàn Vũ mở lời:

“Hiện tại, ở Bạch Vân Thành, ta bắt đầu mở một địa điểm kinh doanh, chi bằng huynh về làm với ta có được không?”

Đoạn Thiên Minh khẽ lắc đầu từ chối, sau sự cố vừa rồi, ý chí của hắn dường như đã tiêu tan, điểm này Hàn Vũ thấu hiểu, với những người rơi vào tình trạng này khuyên nhủ nhiều có khi còn phản tác dụng, nếu có thể thì chỉ nên động viên giúp họ tìm lại hi vọng mới trong cuộc sống.

“Vậy thôi, Đoạn huynh cứ cân nhắc, bất kể khi nào cũng có thể đến đây tìm ta. Hơn nữa, ta tin rằng các huynh đệ Huyết Lang cũng không muốn nhìn huynh sống mãi trong bộ dạng này đâu.” Hàn Vũ chân thành nói.

“Cám ơn…” Đoạn Thiên Minh ngước lên nhìn Hàn Vũ thật lâu rồi nói:

“Hàn Vũ đệ tuổi tuy không lớn nhưng lại lịch duyệt kinh người, khiến ta bội phục.”

Dứt lời Đoạn Thiên Minh đứng dậy cáo biệt.

Hàn Vũ không tiễn, hắn nhìn bóng lưng của Đoạn Thiên Minh cứ thế khuất dần, buồn cho một tay anh tài.

“Người kia đi rồi sao Vũ ca?” Chợt thanh âm Ngọc Linh vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của Hàn Vũ.

“Ừ đi rồi!”

“Trên người đó dao động linh khí khá mạnh, có thể là cao thủ, mà sao lại mang bộ dáng như vậy nhỉ?”

“Ồ đó là một câu chuyện dài.” Hàn Vũ nói rồi vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vân Hi sao rồi?”

“Muội ấy sau một trận khóc kêu nhớ mẹ thì cũng được Thiếu Du với muội dỗ dành, giờ đã bình tĩnh hơn và có phần hơi miễn cưỡng nhưng cũng cười trở lại rồi.” Ngọc Linh trả lời rồi nói tiếp:

“Thôi không nói chuyện đó nữa, Thiếu Dương ca đã bố trí chỗ ngồi cho chúng ta để tham gia hội thi ca tối nay, các huynh muốn đi xem qua không?”

“Hội thi ca?” Hàn Vũ nghi hoặc hỏi.

“Ui huynh không biết à, mà cũng phải, đợt trước huynh toàn ru rú trong nhà,, năm nào vào dịp Vũ Thủy hội Hoàng tiểu thư cũng mở hội thi ca, các tài tử giai nhân tụ tập làm văn thơ sôi động lắm, đặc biệt, trong hội này còn có bình chọn mỹ nhân tài tử thiên kiêu của Bạch Vân Thành, nên vô cùng cuốn hút người xem.” Ngọc Linh hí hửng nói, thầm nghĩ tới bóng hình của Thiên ca trong mộng thì hai má hơi ửng hồng, ánh mắt mong chờ.

“Hoàng tiểu thư có phải là Hoàng Cẩm Dĩnh thiên kim tiểu thư của Thành chủ ư?” Hàn Vũ hỏi.

“Đúng vậy, chính là nàng. Vậy chúng ta đi xem nhé, muội thấy huynh cũng làm thơ rất hay, tới thử xem sao.”

“Thi ca chán òm, chúng ta giải đố truy tìm kho báu của Ngọc Đỉnh các do Trần tiểu thư tổ chức đi.” Hàn Thiếu Du thò đầu vào lên tiếng.

“Truy tìm kho báu?” Hàn Vũ tò mò hỏi.

“He he. Huynh nghe thấy hấp dẫn đúng không. Mỗi nhóm hoặc cá nhân dùng mười linh thạch hạ phẩm để nhận được chìa khóa và giải được câu đố gợi ý để tìm ra nơi cất giữ hòm kho báu. Nghe đâu kho báu lần này là ba viên Thăng Linh đan trung phẩm, thú vị đúng không?” Hàn Thiếu Du nhanh nhảu nói rồi dùng ánh mắt ti hí nhìn Ngọc Linh.

Ngọc Linh nghe xong cũng cảm thấy hứng thú, nhưng nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Thiếu Du thì hậm hực nói: “Hừ, tìm kho báu thì tìm kho báu, để xem ai tìm được.”

“Đại thiếu, ý huynh thế nào?” Thiếu Du hỏi..

“Các ngươi đi đi, nếu khó quá thì có thể tìm ta giúp đỡ, ta muốn đi dạo một vòng xem có gì hay ho đáng mua không.”

“Muội cũng muốn đi tìm kho báu.” Vân Hi lúc này cũng bước vào phòng.

Nói rồi cả bọn rời đi, Hàn Thiếu Dương vì bận chuyện cửa hàng nên không thể phân thân, Hàn Vũ cũng đi theo bọn họ tới Ngọc Đỉnh các bởi vì đấy là khu trung tâm mua bán.

Lúc này, dòng người ra vào Ngọc Đỉnh các đông gấp mấy lần thường ngày, thấy nhiều người xếp hàng để tham gia trò chơi, Hàn Vũ thầm thán phục khả năng kinh doanh của Trần Vận Hàm, tổ chức rất bài bản thu lại được lợi nhuận lớn, hơn nữa thu hút được lưu lượng khách hàng khổng lồ.

Sau khi tách đoàn, Hàn Vũ đi dạo mua sắm gần đó.

Khu vực này đã được tái tổ chức thành một khu phố mua sắm bình dân, ai muốn bán hàng đều có thể mua lấy một vị trí từ ban quản lý.

Đi dạo qua vài cửa hàng, Hàn Vũ thấy khá thất vọng, chủ yếu người ta đưa ra những món đồ phẩm cấp yếu kém, rách nát.

Cái đó một phần do bản thân hắn là thiếu chủ Hàn gia, đồ cao cấp tuy ít nhưng đồ tốt lấy ra vẫn dư xài, còn cái khu phố bình dân này, đối tượng chủ yếu là tán tu hoặc võ giả không có điều kiện, nên vẫn có một lượng lớn giao dịch được thực hiện vô cùng sôi động.

Đến một sạp hàng, người bán là một lão giả chột mắt, trông khá hom hem, đồ đạc bày ra trên sạp cũng không có gì nhiều, chỉ có một ít đan dược, linh khí, và một vài thứ lạ mắt, Hàn Vũ đang cầm thử mấy cái linh khí lên xem thì chợt tiểu Đản rung động.

Nhìn sang một góc ít ai để ý tới, đồ đạc để có hơi lộn xộn, Hàn Vũ nhìn thấy một tấm da lớn khá cũ kỹ, bụi bẩn, đầy những vết hoen ố trên bề mặt

Nhặt tấm da lên, không hề thấy có chút dao động linh khí nào trong đó, Hàn Vũ thầm ngạc nhiên không hiểu tại sao tiểu Đản lại để ý món đồ chơi này.

Quay sang ông lão chột mắt, Hàn Vũ hỏi:

“Đây là cái gì vậy?”

“Ta cũng không biết.”

Câu trả lời không nằm trong dự liệu của Hàn Vũ khiến hắn chưng hửng.

“Vậy lão bán bao nhiêu?”

Lão già giơ một ngón tay lên.

“Một linh thạch hạ phẩm cho một món đồ mà ngay cả lão còn không biết là gì, thôi cũng được.”

Nói rồi Hàn Vũ móc linh thạch ra, nhưng lão già kia lắc đầu nguầy nguậy:

“Không phải một cậu nhỏ à, là một trăm linh thạch hạ phẩm.”

“Sao lão không đi cướp luôn đi.” Hàn Vũ tức tối nói.

Bỏ ra một trăm linh thạch hạ phẩm chỉ để mua một món đồ không rõ tác dụng, thà mua mấy bình tôi thể dịch còn bổ ích hơn.

“Thuận mua vừa bán, tiểu huynh đệ không mua được thì thôi.” Lão già thủng thẳng đáp.

“Nhưng lão cũng đâu có biết nó để làm gì đâu, nó hoàn toàn vô dụng với lão, tại sao lại có thể hét được cái giá đó?”

“Mặc dù không biết nó là cái gì nhưng lão già này lấy được nó từ tàu cá voi trắng. Thử hỏi trên tàu cá voi trắng có thứ gì mà không phải là bảo bối kia chứ.”

Hàn Vũ cũng cạn lời với kiểu logic này, nhưng hắn không biết tàu cá voi trắng là gì, rất nhanh đã có người giải thích cho hắn:

“Tàu cá voi trắng có phải của tên cướp biển Bạch Nhiệm khét tiếng vùng biển Đông Bắc không?”

“Chính hắn, nghe đồn hắn còn đánh ngang tay với cả trưởng lão Đảo Bích Ngư.” Lão già đáp.

“Nếu thứ đồ này mang ra từ tàu của hắn thì chắc chắn là bảo bối rồi.”

Hàn Vũ thấy dư luận bắt đầu quan tâm đến tấm da rách nát kia liền chốt đơn luôn sợ có biến hóa: “Được, vậy một trăm linh thạch hạ phẩm, ta mua.”

“Chậm đã.” Bất chợt một giọng nói trong trẻo vang lên.

Trước/41Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Năng Thần Y Ở Đô Thị