Saved Font

Trước/271Sau

Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 251: Sát Thủ Xui Xẻo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cô nhảy ra nhanh như một tia chớp, trốn lên một cái cây xem kịch.

Ừm! Thuận tiện cổ vũ đoàn lông lá nhỏ.

Gia hỏa Tử Tinh Châu đó vậy mà lại đem đoàn lông lá nhỏ an trí ở Tử Thương Sơn, bọn chúng muốn tính kế cô, lựa chọn địa điểm thật không ra sao mà!

"Aaaaa!" Những sát thủ này tuy rằng là luyện linh cảnh, nhưng mà cũng là luyện linh cảnh yếu nhất, đối diện yêu thú Cửu phẩm, bọn chúng chỉ có thể nộp mạng mà thôi.

Những lúc như vậy, bọn chúng sao còn nghĩ đến hoàn thành nhiệm vụ, chạy thục mạng còn không kịp nữa là!

"Nhanh rút!"

"Chia nhau chạy!"

"..."

"Gào gào gào!" Đoàn lông lá nhỏ đi truy sát bọn chúng rồi.

"Viu!" Chính vào lúc đó, một đạo âm thanh phá không truyền đến.

Một mũi tên bắn ra cực kỳ chí mạng, mức độ cũng rất thuần thục. Nhưng mà đây là đối với ngưng hồn cảnh bình thường mà thôi, với Sở Cửu Ca, một mũi tên này tốc độ bay đến trong mắt cô lại cực kỳ cực kỳ chậm.

Chớp mắt công phu, Sở Cửu Ca biến mất tại chỗ.

"Rầm!" Một mũi tên đó không bắn trúng mục tiêu, hụt rồi, cung thủ đó khó tin nói: "Không thể nào! Cô ta sao có thể tránh được?"

"Cô ta đâu rồi?"

Hắn tuy rằng không phải là người thực lực mạnh nhất trong tổ chức, nhưng mà tiễn thuật lại rất là giỏi, hôm nay không những không bắn trúng mục tiêu, mà còn để cho mục tiêu ở trước mắt hắn chạy mất, đây tuyệt đối là một việc hắn không thể nào tin được.

"Cứ như thế tránh khỏi đó! Rất khó sao?"

"Ta ở đây, ngươi không có phát hiện sao?"

"Thật đáng tiếc, ngươi phải chết rồi!"

Thân thể của tên sát thủ cứng đơ lại, đôi môi biến thành màu đen.

Trong khi sự chú ý của hắn đều bị mũi tên hụt đó thu hút, Sở Cửu Ca thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sau lưng hắn rồi, tặng cho hắn một cây châm độc.

Đôi mắt của hắn thiếu chút là trừng cả ra ngoài, "Ngươi.. ngươi.."

Vốn dĩ cho rằng chỉ cần đối phó một nha đầu có chút thực lực mà thôi, nào ngờ người này lại khủng bố như vậy.

Sở Cửu Ca nhảy qua lại giữa rừng cây, lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng bao trùm cả Tử Thương Sơn.

Tất cả mọi thứ nơi đây đều rõ ràng như thế, cô phát hiện Lam Yên bọn họ đã xuống núi rồi, không một sát thủ nào truy sát bọn họ.

Còn về những tên sát thủ đó, từng người một bị đoàn lông lá nhỏ lôi ra, một tên cũng không bỏ qua.

Sắc mặt của những tên sát thủ lúc này muốn khó coi thế nào liền khó coi thế đó, một nhiệm vụ đơn giản sao lại biến thành như vậy chúng nghĩ không thông bản thân vì sao lại xui xẻo như vậy.

Đoàn lông lá nhỏ chừa lại một hơi cho chúng, Sở Cửu Ca tìm ra một người đi qua đó hỏi: "Muốn gϊếŧ ta, các ngươi mới là người bị gϊếŧ đó."

"Ngươi.. phụt.."

Hắn bị một yêu thú cửu phẩm tát cho một cái, ngũ tạng lục phủ của hắn lúc này đã vỡ nát nghiêm trọng rồi, vừa kích động liền thổ huyết.

"Nói đi! Rốt cuộc là ai phái các ngươi đến đây?" Sở Cửu Ca hỏi.

"Ta nói cho ngươi, ngươi sẽ thả ta sao?" Hắn hỏi.

"Ngươi cũng không phải là ngày đầu làm sát thủ rồi, ngươi cho rằng có thể sao? Quá lắm cho ngươi một cái chết thống khoái mà thôi, nếu không.."

"Ngươi tự mình đắc tội ai, trong lòng không rõ hay sao? Là bộ hạ cũ của tiên đế Xích Linh Quốc bỏ tiền thuê chúng tôi gϊếŧ ngươi." Hắn trả lời.

"Thật không nghe lời mà! Các ngươi thật là quá xem thường Kiêu thúc rồi, Kiêu thúc không phải là dạng người sẽ lưu lại hậu hoạn như vậy."

Hắn cũng rất ngạc nhiên lời hắn nói bậy mà tiểu nha đầu này chỉ một ánh mắt liền phát hiện ra, Sở Cửu Ca nói: "Không nói cũng được, vậy ta đem đồng bọn của ngươi đều tìm ra, cùng hỏi xem sao."

Đoàn lông lá nhỏ phụ trách liệt sát, Sở Cửu Ca phụ trách nhặt người.

Những tên sát thủ này từng người một bị Sở Cửu Ca ném ra trước mặt bọn chúng, bọn chúng từng người một trợn tròn mắt, "Đây là cái bẫy, con gấu đó là khế ước thú của ngươi!"

Nhưng mà nghĩ lại, điều này sao có thể!

Người trong thất quốc muốn khế ước yêu thú rất là khó khăn, huống chi đây còn là một đầu yêu thú cửu phẩm, sao có thể là khế ước thú của một nha đầu ngưng hồn cảnh được!

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Mặt đất rung lắc, con yêu thú cửu phẩm khiến cho chúng cảm thấy khủng bố xuất hiện ở trước mặt bọn chúng.

Sở Cửu Ca nói: "Về rồi à, lần này đều nhờ ngươi đang chơi đùa tại nơi này, nếu không đây có thể là một trận ác chiến rồi!"

Lúc này đoàn lông lá nhỏ ở trước mặt Sở Cửu Ca trông như một tiểu bảo bảo ngoan ngoãn, không còn chút dấu vết hung dữ trước đó.

Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi rốt cuộc nói hay không?"

"Chúng tôi sẽ không bán đứng người thuê mình đâu, cho chúng tôi một cái thống khoái đi!" Bọn chúng nói.

Sở Cửu Ca hỏi: "Đoàn lông lá nhỏ, người đều bắt hết rồi chứ?"

"Gào gào gào!" Đoàn lông lá nhỏ có chút ngơ ngác, nó hễ phát hiện người là bắt, bây giờ đã không phát hiện người nào nữa rồi.

Sở Cửu Ca hỏi: "Hỏi thêm các ngươi một vấn đề, ngoại trừ tên cung tên thủ đó, tất cả người của các ngươi phái đến chấp hành nhiệm vụ đều đến đủ cả rồi chứ?"

Bọn chúng cũng ngẩn ra rồi, cung tên thủ cũng bị giải quyết rồi, do yêu thú này giải quyết sao? Cũng không biết trốn cho kỹ.

"Đủ cả rồi." Bọn chúng đáp.

Bọn chúng biết bản thân khó tránh khỏi cái chết, đồng bọn của chúng có thể sống sót một người trở về báo tin cũng tốt.

Đáy mắt Sở Cửu Ca loé qua hàn quang, nói: "Các ngươi gạt người là không được đâu đó!"

Năng lực ẩn nấp của tên sát thủ đó rất tốt, ngay đến đoàn lông lá nhỏ cửu phẩm cũng không phát hiện được, nhưng mà cũng do tiểu gia hỏa quá sơ ý thôi.

Mà Sở Cửu Ca nắm gọn nhất cử nhất động của cả ngọn núi, nơi đâu đang ẩn nấp một người cô rõ ràng hơn ai hết.

Những tên sát thủ đó ngẩn ra rồi, "Ngươi nói cái gì? Đây chính là toàn bộ người của chúng tôi rồi, chúng tôi tuyệt đối không có gạt ngươi, nếu như vẫn còn người, yêu thú cửu phẩm đó sao có thể không phát hiện ra."

Sở Cửu Ca nói: "Đoàn lông lá nhỏ, đi theo ta, bên đó!"

Sở Cửu Ca chỉ về hướng ẩn nấp của tên sát thủ đó, đoàn lông lá nhỏ và Sở Cửu Ca chia làm hai đường xông qua đó.

Bị phát hiện rồi? Bọn chúng rốt cuộc là làm thế nào mà phát hiện vậy?

"Gào gào gào!" Một trận gầm rú vang lên, bọn chúng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Một đồng bọn còn sót lại duy nhất cũng gặp chuyện rồi, lòng của bọn chúng triệt để lạnh đi.

Sở Cửu Ca ẩn nấp trong bóng tối, nhìn đoàn lông lá nhỏ đang chơi đùa với tên sát thủ đó.

Cô từ trong không gian lấy ra một cây cung tên, nhưng không phải là Đế Ma Cung.

"Viu!" Một cây lợi tiễn từ trong bóng tối bắn ra.

Gia hỏa đó đã bị đoàn lông lá nhỏ trêu đùa đến rất chật vật rồi, sao có thể chú ý có người đánh lén hắn hay không.

"Phụt!" Một mũi tên của Sở Cửu Ca, trúng vào vai trái của hắn.

Đây vốn không phải là do Sở Cửu Ca sơ sẩy, mà do cô vốn dĩ không có ý định lấy đi tính mạng của hắn.

Tên sát thủ đó đại kinh, vậy mà lại còn có người tranh thủ đánh lén hắn!

Tiễn thuật của đối phương không được chuẩn lắm, nhưng mà tình huống hiện tại cho dù là một cung tên thủ không chuẩn cho lắm cũng có khả năng bắn thủng tim hắn.

Hắn nhất định phải chạy trốn, nhất định phải!

Du͙ƈ vọиɠ sống còn của hắn bùng lên rất mạnh, muốn trốn khỏi nơi này, mà đoàn lông lá nhỏ cũng khẽ nương tay rồi, cho nên hắn thành công chạy trốn.

Sau khi trốn khỏi núi, người đó thở dài một hơi, yêu thú đó không có đuổi theo, được cứu rồi!

Sở Cửu Ca nói: "Đoàn lông lá nhỏ, ngươi làm rất tốt! Đến lúc đó ta chuyên môn vì ngươi luyện chế đan dược, để cho ngươi sớm ngày tiến cấp thành linh yêu thú lợi hại hơn cả yêu thú."

Sở Cửu Ca lại trở lại trước mặt đám sát thủ đó nói: "Các ngươi có phải rất hiếu kỳ, tên sát thủ đó thế nào rồi không?"

Trước/271Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Long Quy Nhất Quyết