Saved Font

Trước/161Sau

Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 49: Nhận Nhiệm Vụ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngồi trong phòng, Trương Hữu Đức lại rót hai tách trà mời Hải cùng với tên thầy pháp Chu Nhạc. Hai người bọn họ sau khi lịch sự tiếp lấy Hải liền mở miệng hỏi.

•Trương lão bản có chuyện gì xin nói thẳng.

Trương Hữu Đức thấy vậy cũng không vòng vo. Trực tiếp nói thẳng vấn đề.

•Không giấu giếm lý đệ. Long Môn Thương Hội hiện tại đang gặp một vấn đề nan giải không thể giải quyết được.

Theo Trương Hữu Đức ôn tồn giải thích. Hải và tên thầy pháp chăm chú lắng nghe. Thì ra Long Môn Thương Hội ngoại trừ kinh doanh, buông bán còn có chuyện tiếp nhận nhiệm vụ. Khách hàng đến với Long Môn Thương Hội ngoại trừ mua bán vật phẩm còn có thể đưa ra một ít yêu cầu. Long Môn Thương Hội sẽ tiếp nhận yêu cầu này và sẽ đưa ra làm nhiệm vụ với phần thưởng cao. Những nhiệm vụ này ai cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần hoàn thành liền có thể thu được phần thưởng hấp dẫn. Vì vậy từ trước đến nay có không ít người ưa thích mạo hiểm đến nhận nhiệm vụ. Có dễ, có khó. Tuy thi thoảng vẫn có những kẻ không may mất mạng trong khi làm nhiệm vụ nhưng lượng người tiếp nhận vẫn không giảm. Nhiệm vụ cũng được hoàn thành đúng kỳ hạn.

Chỉ là thời gian trước Long Môn Thương Hội đột nhiên nhận được một nhiệm vụ. Mặc dù phần thưởng rất kinh người nhưng đến nay vẫn chưa có người thực hiện được. Không những thế, hầu như những người tiếp nhận đều một đi không trở lại. Chỉ có vài người may mắn thoát chết trở về. Bọn họ nếu không thương tật thì cũng hoảng sợ khiếp đảm, tự thề từ nay về sau sẽ không đi tiếp nhận nhiệm vụ nữa. Điều này khiến cho nhiệm vụ này ngày càng ít người dám tiếp nhận. Đến nay thì chẳng còn ai. Mà kỳ hạn hoàn thành đã sắp hết, nếu không thể bàn giao Long Môn Thương Hội ngoại trừ sẽ mất đi một món tài sản để bồi hoàn, còn mất đi uy tín đã dày công tạo ra. Không những vậy người đưa ra nhiệm vụ còn có thân phận cao, nếu không thể hoàn thành sẽ khiến người ta không hài lòng. Chuyện này ảnh hưởng đến sinh ý và địa vị của Long Môn Thương Hội ở Hoàng Thành.

Vốn dĩ Trương Hữu Đức định đến kì hạn nếu không hoàn thành sẽ đi đến bồi thường cho khách hàng, cố gắng xoa dịu đối phương. Có thể hủy bỏ thì hủy bỏ, gia hạn thì gia hạn. Miễn sao giữ được mối quan hệ này dù có bỏ ra chút máu cũng chấp nhận. Tuy nhiên sau khi gặp Hải, nhìn thấy những thành tích mà hắn làm ra Trương Hữu Đức lại dâng lên một tia hi vọng. Lão cảm thấy hắn là người có khả năng thực hiện nhiệm vụ nhất. Vì vậy mới có chuyện bọn họ ngồi nói chuyện lúc này.

•Lý đệ, trước khi đệ nhận nhiệm vụ ta cũng nhắc nhở trước, nhiệm vụ này rất là nguy hiểm, rất có thể mất mạng. Vì vậy ta cũng không ép đệ. Nhận hay không là do đệ. Nếu đệ có thể hoàn thành, ngoại trừ phần thưởng ra Long Môn Thương Hội sẽ trích ra một món tiền tăng thêm. Đảm bảo sẽ cho đệ không phải làm chuyện vô ích.

Trước khi Hải tiếp nhận nhiệm vụ, Trương Hữu Đức cẩn thận dặn dò một câu.

Hải sau khi nghe qua trầm tư suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa quyết định. Tên thầy pháp cũng mặt mày trầm trọng. Nhiệm vụ này quả thật rất nguy hiểm, tuy nhiên phần thưởng cũng cực kỳ kinh người. Chuyện này khiến gã rất đau khổ, không thể quyết định. Cũng may người thực hiện không phải là hắn, hắn chỉ cần ngồi chờ quyết định của Hải.

•Tốt, ta đồng ý...

Hải sau khi một lúc đắn đo cũng đưa ra quyết định. Hắn đồng ý nhận nhiệm vụ nhiệm vụ. Mặc dù nghe có vẻ nguy hiểm nhưng hắn lại cảm thấy thú vị. Đáng để mạo hiểm một lần.

•Tốt, tốt... Nếu Lý đệ đã chấp nhận vậy lát nữa ta sẽ cho người đưa giấy ký nhận đến. Về phần những vật đệ đã bán cho Long Môn Thương Hội cũng sẽ được đưa đến không thiếu một xu. Đảm bảo đệ hài lòng.

Trương Hữu Đức thấy Hải đồng ý thì vui vẻ cười tươi. Sau khi nói chuyện vài câu thì mỗi người một việc, cáo từ rời khỏi. Hải cùng với tên thầy pháp trở thành Thí Linh Phường. Sau đó thì có người của Long Môn Thương Hội đem giấy ký nhận cùng tiền đến. Tiền được xếp trong gương lớn. Lại được kéo trên xe ngựa. Thoạt nhìn không dưới mấy trăm lượng. Là một con số rất kinh người. Ngay cả tên thầy pháp cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Hơi thở cũng trở nên dồn dập. Sau khi để gã kiểm tra một lượt, người của Long Môn Thương Hội mới đem giấy ký nhận mà Hải đã ký rời đi. Mọi việc hết thảy đều được hoàn tất suôn sẻ.

Buổi chiều ngày hôm đó. Hải dùng tiền vừa kiếm được dẫn chúng nữ đi mua sắm, dạo chơi khắp Hoàng Thành. Chúng nữ cực kỳ vui vẻ thích thú. Tung tăng như những chú chim sẻ. Chạy khắp Hoàng Thành.

Lúc này bọn họ đang chọn lựa y phục bên trong một cửa hiệu. Không ngừng thử tới thử lui, cười nói vui vẻ. Hải đứng một bên, tay bê tay xách. Vẻ mặt hắn nhăn nhó khó coi. Trong lòng có chút hối hận vì đã dẫn bọn họ đi dạo. Chỉ là hắn không có sự lựa chọn. Bất đắc dĩ thở dài, chấp nhận số phận làm tay xách đồ phục vụ các nữ nhân mua sắm.

Cửa hiệu bọn họ mua sắm thuộc về hạng thượng lưu trong Hoàng Thành nên bình thường khách rất đông. Trong đó người bị nhan sắc của chúng nữ làm mê hoặc có không ít. Đặc biệt là Triệu Hàn Tiên, nhan sắc của nàng quả thật quốc sắc thiên hương, cho dù nhìn toàn bộ Hoàng Thành cũng chưa chắc có người sánh được. Vì vậy những tên công tử quyền quý hầu như không thể rời mắt khỏi các nàng. Trong đó có một tên công tử thế gia, trên người ăn mặc sang trọng. Dáng vẻ thanh tú, thanh mi tú mục. Hắn trông thấy vẻ đẹp của chúng nữ, trong mắt lóe lên một tia háo sắc nhưng che giấu đi. Sau khi chỉnh sửa lại y phục một chút liền phe phẩy quạt giấy trên tay, ra vẻ bước đến.

•Chào các vị mỹ nhân. Không biết các nàng có thể cho Lâm mỗ làm quen hay không.

Tên công tử ăn nói nhã nhặn, vừa đến liền mở lời chào. Chúng nữ thấy hắn phong thái nhã nhặn lại lễ phép như vậy cũng không bài xích. Cười gật đầu đáp lại một cái. Tên kia thấy vậy lập tức lấn tới. Bước lên một bước tiếp cận các nàng.

•Cửa hàng này tuy không thuộc dạng cao cấp nhất nhưng cũng có tiếng tăm. Đồ vật ở đây bán đều là hàng thượng hạng. Hôm nay Lâm mỗ hân hạnh được gặp mặt các vị mỹ nhân. Nếu các nàng ưa thích một món nào, Lâm mỗ sẽ tặng. Coi như quà gặp mặt.

Công tử họ Lâm kia vừa nói vừa hất quạt. Bộ dạng ta đây thừa tiền. Tuy nhiên động tác hắn làm ra lại tiêu soái vô cùng. Không hề chướng mắt. Tạo cho người nhìn cảm giác công tử hào phóng.

•Hừ ! Ra vẻ ta đây...

Duy chỉ có Hải là chướng mắt. Khinh bỉ nói một câu. Tuy không lớn, nhưng đủ

Trước/161Sau

Theo Dõi Bình Luận