Saved Font

Trước/110Sau

Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 109

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Minh Lạc đáp ứng, nàng đi đến trước giường nhỏ của nhi tử, lúc này a Hữu đã bảy tháng, đã biết ngồi,lúc tỉnh dậy vĩnh viễn sẽ ầm ĩ, nhưng lúc ngủ lại rất yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ bĩu môi, đáng yêu cực kỳ, có đôi khi khóe miệng sẽ còn vểnh lên, không biết có phải mơ thấy mộng đẹp hay không.

ngũ quan của A Hữu rõ ràng rất giống Triệu Thành, nhưng lại không lạnh lẽo cứng rắn giống Triệu Thành, thịt đô đô, cười lên giống như có thể chiếu sáng cả thế giới, chí ít là thế giới của nàng. Có đôi khi Minh Lạc sẽ nghĩ, khi Triệu Thành còn bé dáng vẻ có lẽ cũng giống a Hữu, không biết Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu đến cùng là nhẫn tâm như thế nào lại giáo dưỡng hắn như vậy.

Nếu là nàng, nàng sẽ làm thế nào? Nếu như nàng là cô mẫu, nàng lại nên làm như thế nào?

Nghĩ đến những vấn đề không hiểu thấu, nàng thở dài, đưa tay chạm chạm khuôn mặt nhỏ của nhi tử, mới trở về ngồi xuống trước mặt Triệu Thành, nói: "Vương gia, kỳ thật bệ hạ chết không phải là ngoài ý muốn, đúng không?"

Triệu Thành nhìn như tùy ý, nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn đặt trên người nàng, động tác cùng thần sắc biến hóa của nàng, hắn đều nhìn ở trong mắt.

hắn nói: "A Lạc, nàng hoài nghi là ta giết hoàng đế sao?"

câu này củaTriệu Thành cũng không phải chất vấn, mà càng giống như một câu trần thuật. hắn nghĩ, mặc kệ thái hậu và hoàng đế sở tác sở vi, dù sao Minh Lạc cũng là thái hậu nuôi dưỡng, cùng tiểu hoàng đế thanh mai trúc mã lớn lên, thật ra nàng là người rất nặng tình, lúc này trong lòng thẫn thờ, thậm chí hoài nghi mình cũng là chuyện bình thường.

Mà lại, có phải là hắn hay không giết, hắn kỳ thật cũng không muốn tranh cãi

Minh Lạc nghe lời này của hắn khẽ giật mình, nhìn kỹ hắn, sau đó lắc đầu nói: "Đương nhiên sẽ không, vương gia chàng nghĩ cái gì vậy, coi như chàng muốn hoàng vị kia, cũng nhất định sẽ không dùng loại thủ đoạn đâm nén sau lưng này. chẳng qua là thiếp cảm thấy kỳ quái, kiếp trước lúc thiếp chết hoàng đế hắn cũng không có chết, thậm chí căn bản Ôn Nhã cũng không có vào cung, sinh hạ hoàng thứ tử, chớ nói chi đến việc kế thừa đế vị. Cho nên,thiếp có chút hoang mang những chuyện này đến cùng là xảy ra chuyện gì, cũng có chút lo lắng."

Triệu Thành nói: "Lo lắng cái gì?"

Minh Lạc oán trách nhìn hắn một chút, sau đó chân thành nói: "Vương gia, thiếp biết cho tới bây giờ chàng đều không để ý sinh tử, thậm chí căn bản chàng là không có coi trọng đế vị như vậy, bất quá là bởi vì phải gánh vác trách nhiệm mà thôi. Trước kia thiếp vẫn luôn cảm thấy không gì mà chàng không làm được, cảm thấy chàng nhất định không có chuyện gì. Nhưng là bây giờ thiếp lại có chút bận tâm, chúng ta rời kinh thành mới một năm rưỡi, trong kinh liền nghiêng trời lệch đất, phát sinh nhiều biến hóa như vậy, cảm giác giống như luôn có một bàn tay phía sau điều khiển, lần này chúng ta hồi kinh, sợ là sẽ không yên bình."

Mà cô mẫu chắc chắn đem cái chết của hoàng đế tính lên đầu Triệu Thành, hận hắn thấu xương, còn có a Hữu, mặc kệ là cô mẫu hay là Lăng thái phi, Thăng Bình đại trưởng công chúa thậm chí thuộc hạ của Triệu Thành, đều cũng không vui khi thấy hắn xuất sinh.

Nghĩ tới đây sắc mặt nàng càng nặng nề, bất kể như thế nào, nàng là tuyệt sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương đến a Hữu.

Triệu Thành nhìn Minh Lạc, nhìn nàng càng nói lông mày càng vặn chặt, hắn đưa tay nhẹ nhàng gẩy gẩy, nói: "Hoàng đế chết xác thực không phải ngoài ý muốn. Nhưng nàng không cần phải lo lắng, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt mẹ con các nàng. Trước kia, đúng là ta không quan tâm sinh tử, nhưng cũng sẽ không cho phép mình chết dưới tay người khác, hiện tại càng sẽ không."

Minh Lạc đón ánh mắt của hắn, trong lòng chua xót mềm mềm, lúc này, ngoại trừ hạnh phúc cùng cảm động, cái khác đều không đáng kể.

Nàng tiến lên tựa vào trong ngực hắn, đưa tay ôm lấy hắn, nói: "Vương gia, thiếp sẽ không để cho mình trở thành gánh nặng của chàng, nhưng là, thiếp vẫn là rất vô dụng, nếu như không có vương gia, thiếp và a Hữu, sợ là sẽ trở thành thịt cá trên thớt của người khác. lúc sống lại lần nữa, thiếp đã từng nghĩ tới, đời này nhất định phải tự lập, không mặc cho người định đoạt, nhưng hãm sâu vào, thiếp biết, thiếp vẫn là không thể không có vương gia, a Hữu càng không thể không có vương gia."

tay hắn rơi vào đỉnh đầu nàng, chậm rãi tuột xuống, trong lòng tràn đầy cảm xúc không biết tên, hắn nói: "A Lạc, nàng đã làm rất tốt. giống như nàng nói, trước kia ta không quan tâm sinh tử, không quan tâm đế vị, là bởi vì khi đó ta không có nàng và a Hữu. hiện tại ta cho nàng biết, ta cái gì cũng quan tâm, bởi vì như thế, ta mới có thể bảo vệ các nàng."

***

Ngày rời bắc địa, Ngũ thị đến tiễn các nàng. hiện nay, Dục anh đường ở bắc địa được nàng và hai phu nhân khác tạm quản, trượng phu của nàng- nguyên chỉ huy sứ vệ tư Việt châu- Quách Hằng đã thăng làm chỉ huy sứ đô tư Yến Bắc, từ nhị phẩm, Quách gia cũng bởi vậy từ Việt châu thành chuyển đến Vân châu thành.

Minh Lạc từng gặp qua Quách lão phu nhân và trưởng tử trưởng nữ của Quách Hằng, Quách lão phu nhân là điển hình cho lão phu nhân nhà võ tướng, tính tình ngay thẳng nhưng cũng biết lý lẽ, hai đứa bé kia dù tính tình xúc động, nhưng cũng không phải không nói lý, hiện nay Ngũ thị ở cùng một chỗ với bọn hắn, cũng không có tin không tốt truyền ra, chuyện lúc trước chắc hẳn là có ẩn tình

Ngũ thị nói: "Nương nương, a Thiến đã ổn định tại đất thục, nàng nhờ thần phụ chuyển cáo nương nương, đa tạ vương gia và nương nương không giết, hai đứa bé kia còn nhỏ, nàng chắc chắn sẽ giáo dưỡng bọn hắn thật tốt, sẽ không để cho bọn hắn trở thành người như phụ thân bọn hắn."

nói đến đây nàng dừng một chút, nói, "Kỳ thật thần phụ biết, a Thiến không có ý định để bọn hắn biết phụ thân của mình là ai, bọn hắn còn nhỏ, thời gian lâu dài, cũng sẽ không nhớ rõ."

Minh Lạc thở dài, nói: " mặc dù bản cung chỉ gặp qua Trình cô nương mấy lần, cũng biết nàng ngoài mềm trong cứng, tâm chí kiên định, nhất định sẽ là một mẫu thân cực kỳ tốt. Ngươi lại để nàng an tâm, lại bắt đầu lại từ đầu thật tốt sinh hoạt là đủ."

Ngũ thị cám ơn, hai người nói chuyện phiếm một trận, Minh Lạc nhìn xem nàng nói, "Phu nhân, bản cung biết ngươi đầu tư rất nhiều tâm huyết vào Dục anh đường, nhưng lần này bản cùn vẫn để phu nhân chỉ huy sứ và phu nhân tri châu cùng nhau quản lý Dục anh đường, ngươi cũng đã biết nguyên do?"

Ngũ thị cười nói: "không quy củ không thành phương viên. Nương nương, thần phụ quản lý Dục anh đường, là bởi vì quan tâm trẻ mồ côi của tướng sĩ, cũng không phải là vì tư dục của mình, càng không phải như người khác nói lấy Dục anh đường làm nơi ký thác tình cảm, cho nên chỉ cần giúp Dục anh đường phát triển lâu dài, thần phụ liền sẽ ủng hộ. Nương nương là tín nhiệm thần phụ, nhưng hành động lần này sẽ nói cho đám người đó, quản lý Dục anh đường không nên bởi vì một người mà phá vỡ chương trình cố định. Hôm nay nếu nương nương giao toàn bộ Dục anh đường cho thần phụ, tương lai liền có khả năng sẽ bị người khác một tay cầm giữ, bất quá là dẫm vào vết xe đổ của Bàng đại phu nhân lúc trước mà thôi."

Minh Lạc gật đầu, nói: "Phu nhân quả nhiên là tâm tư linh thấu, lại thông minh chính trực, co được dãn được, bản cung gặp qua nhiều người, nhưng người như phu nhân, thật là khó tìm được.chuyện Dục anh đường, tương lai nếu có cơ hội, vẫn là hi vọng có thể làm chút cải cách, định ra chế độ chương trình cụ thể, giảm bớt khả năng bị người dụng tâm không tốt thao túng."

Ngũ thị cười nói: "Chỉ cần nương nương có ý, khẳng định sẽ có một ngày này. Đến lúc đó có chỗ nào cần thần phụ, thần phụ sẽ muôn lần chết không chối từ."

***

tháng ba năm Phong Tự thứ nhất, kinh thành, Từ Thọ cung.

"Thần phụ gặp qua thái hoàng thái hậu, thái hậu. Thái hoàng thái hậu, thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Minh Lạc quỳ xuống bái kiến.

Trong trí nhớ, đây là lần thứ nhất nàng cho Minh thái hậu, không, hiện tại thái hoàng thái hậu, đại lễ quỳ lạy long trọng như vậy, chớ nói chi là ngồi ở một bên Ôn Nhã, Lương thái hậu.

Ôn Nhã mang theo ý cười ôn nhu nhã nhặn ngồi ngay thẳng, thái hoàng thái hậu nhìn thân ảnh quỳ dưới đất, trong mắt đầy vẻ phức tạp, cuối cùng mang theo chút thương cảm từ ái, chậm rãi nói: "A Lạc, rốt cục ngươi đã trở về. Mau đứng lên, ngồi cạnh cô mẫu. Ngươi đi lần này liền là đi hai năm... Hai năm, quả nhiên là cái gì cũng thay đổi, a Lạc của ai gia cũng từ một cái tiểu cô nương trở nên đoan trang hào phóng như vậy."

Minh Lạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt từ ái mười năm như một của thái hoàng thái hậu, chỉ là khuôn mặt kia cũng đã hiển thị rõ sự già nua, dù son phấn dày thế nào cũng không che đậy được, trong lòng nàng chua chua, vành mắt liền không nhịn được đỏ lên, gọi: "cô mẫu."

ánh mắt từ ái của Thái hoàng thái hậu tựa hồ trì trệ, lập tức lại nới lỏng ra, nàng ngoắc gọi Minh Lạc, sau khi Minh Lạc đi đến bên cạnh bà ta tựa như dĩ vãng kéo nàng ngồi xuống bên người, nói: "A Lạc a, để cô mẫu nhìn ngươi thật kỹ."

"Lớn, so trước kia chững chạc hơn, dù sao cũng là đã làm mẫu phi. Từ khi nhận được tin từ bắc địa, nói ngươi muốn trở về, ai gia liền ngày đêm ngóng trông, hiện tại cuối cùng cũng chờ được ngươi trở về. không chỉ là ai gia, tổ mẫu ngươi cũng ngóng trông ngươi, sau khi ngươi trở lại, đã đi gặp tổ mẫu ngươi chưa?"

Minh Lạc lắc đầu, nói: "Bẩm cô mẫu, a Lạc chưa về Minh gia thăm viếng tổ phụ tổ mẫu, đợi hôm nay gặp qua cô mẫu và thái hậu nương nương, ngày mai liền sẽ hồi Minh gia."

"Tốt, ngươi vẫn luôn là cái hảo hài tử, " thái hoàng thái hậu cười nói, "Từ nhỏ đến lớn, trong đám tôn bối, người tổ phụ tổ mẫu thương yêu nhất là ngươi, từ khi ngươi đi bắc địa, thân thể tổ mẫu ngươi liền sụp đổ, không bằng lúc trước, hiện tại vẫn luôn ở trang tử suối nước nóng, nghe bọn hạ nhân nói, cả ngày người mà người nhắc tới nhiều nhất cũng đều là ngươi."

"cô mẫu." Minh Lạc lẩm bẩm nói.

"Nào chỉ là lão phu nhân Thừa Ân công thương nhớ Túc vương phi nương nương, mẫu hậu còn không phải cũng ngày ngày nhớ mong. khi nhi thần còn bé thường nghe mẫu thân nói, người mẫu hậu thương yêu nhất là Túc vương phi nương nương, bệ hạ có khi còn không bằng, khi đó nhi thần không biết đã hâm mộ Túc vương phi bao nhiêu." Ôn Nhã nói xen vào, dịu dàng nói.

Ước chừng là bởi vì nhắc đến bệ hạ, thần sắc trên mặt thái hoàng thái hậu và Minh Lạc đều có một lát ngưng trệ, Ôn Nhã lại làm như không biết, nàng ta cười nhìn Minh Lạc, nói, "A Lạc, hôm nay ngươi tiến cung, sao không mang Hữu ca nhi vào cung?"

"Kỳ thật không chỉ là mẫu hậu, ai gia cũng ngày ngày ngóng trông ngươi trở về. Hoàng đế ngày một lớn, bên người không có hài tử nào cùng lứa tuổi để chơi đùa, từ đầu đến cuối đều là một cái khuyết điểm, cũng may ngươi rốt cục trở về, Hữu ca nhi cùng hoàng đế chỉ kém hai tháng, về sau hoàng đế cũng sẽ không tịch mịch. A Lạc, hai ngày này ngươi hãy thu xếp tốt, mang Hữu ca nhi tiến cung, một là để mẫu hậu nhìn, an ủi người, thứ hai, là để hai chú cháu Hữu ca nhi và hoàng đế nhận nhau, về sau liền cùng nhau chơi. Hữu ca nhi còn có chút nhỏ, ai gia nghĩ, đợi hắn cùng hoàng đế đều lớn chút nữa, đem hắn nuôi dưỡng ở trong cung, thì không còn gì tốt hơn."

Lúc này tay Minh Lạc đang nằm trong tay thái hoàng thái hậu, dù là Minh Lạc sớm có chuẩn bị tâm lý,nhưng vì liên quan đến a Hữu, nên tay của nàng vẫn là nháy mắt cứng ngắc, cái này cứng ngắc tự nhiên cũng chạy không thoát được xúc giác và con mắt của thái hoàng thái hậu.

Minh Lạc muốn rút tay về, nhưng lại bị thái hoàng thái hậu cầm chặt. Minh Lạc nhìn về phía thái hoàng thái hậu, liền thấy đằng sau ánh mắt từ ái của bà ta còn có chút bén nhọn.

Đến cùng là tất cả cũng không còn giống như trước, cho dù là ngụy trang cũng không ngụy trang nổi nữa.

Trước/110Sau

Theo Dõi Bình Luận