Saved Font

Trước/100Sau

Ngoan, Đừng Chạy

Chương 47: Eo Nhỏ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Chanh

Lúc điểm thi được công bố, Mục Sở được 726 điểm, trở thành thủ khoa ban tự nhiên của thành phố năm nay.+

Trong lúc nhất thời, ban tuyển sinh của các trường đại học danh tiếng đến tận nhà để chiêu sinh, hết tốp này đến tốp khác, khiến cho Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh đón tiếp không xuể.

Lúc điểm thi được công bố, Mục Sở được 726 điểm, trở thành thủ khoa ban tự nhiên của thành phố năm nay.

Trong lúc nhất thời, ban tuyển sinh của các trường đại học danh tiếng đến tận nhà để chiêu sinh, hết tốp này đến tốp khác, khiến cho Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh đón tiếp không xuể.

Đưa tiễn đám người thứ N xong, Tưởng Nam Khanh ngồi ở trên sofa uống hai cốc nước, cảm thán: "Những người kia quả thực là cao thủ tẩy não, miệng lưỡi cũng trơn tru quá đi."

Mục Sở đứng sau lưng mẹ mình, hiến kế cho bà: "Mẹ, bằng không mẹ bổ con ra làm tám phần đi, mỗi trường nhét một phần."

Tưởng Nam Khanh lại rót một cốc nước, nhìn sang: "Chủ ý này của con cũng không tệ, bảo ba vào bếp đưa dao ra đây."

Mục Sở: "... "

Nhìn xem, đây là thái độ đối đãi với thủ khoa sao?

Lúc này Mục Lăng Thành rất bình tĩnh: "Bọn họ nói nữa cũng vô dụng, anh cảm thấy Sở Sở học ở đại học C gần nhà rất tốt, trường cũng thuộc hàng top năm, đội ngũ giảng viên cũng hùng hậu, còn có vô số bạn học có thành tích top trên cũng học ở đây."

Mục Sở híp híp mắt, dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm cái ót của ba mình: "Mục tổng, bạn học có thành tích top trên ngài đang nói là ngài hay mẹ con vậy?"

Mục Lăng Thành sửng sốt một chút, quay đầu: "Con thấy ba không đủ tư cách?"

"Tất nhiên là không phải ạ." Mục Sở cười tủm tỉm, rất chân chó nịnh nọt, "Đưa công ty ra thị trường, khởi xướng trào lưu game giải trí, ba con cũng là một trong năm người giàu nhất thành phố C, sao có thể không đủ tư cách chứ? Lúc còn trẻ, ba chỉ cần ngoắc tay một cái thôi là không biết bao nhiêu cô gái nhào lên đâu."

Tưởng Nam Khanh liếc mắt nhìn qua.

Mục Lăng Thành khẽ giật mình, vội vàng phủ nhận: "Con đừng chụp mũ cho ba, ba làm gì có ngoắc ngón tay với cô nào."

Mục Sở tiếp tục bóp vai cho ông: "Ba con băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch, đương nhiên là sẽ không làm mấy chuyện này, chủ yếu là con đang khen ba đẹp trai, có mị lực!"

Mục Lăng Thành: "... Hôm nay miệng ngọt như vậy làm gì, ba không quen."

Tưởng Nam Khanh nín cười, tựa trên ghế sofa, chống cằm nhìn qua: "Con gái anh vô sự hiến ân cần, anh phải hỏi xem con bé có ý đồ gì kìa."

Động tác bóp vai của Mục Sở dừng lại, về sau rất tự giác đi tới ghế sofa nghiêm chỉnh ngồi xuống: "Là như vầy, con có chút việc muốn thương lượng với ba mẹ."

Thấy hai người bọn họ không nói lời nào, Mục Sở hắng giọng: "Chính là, việc điền nguyện vọng, gần đây không phải có nhiều ban tuyển sinh tới nhà mình giới thiệu chiêu sinh sao, con cẩn thận phân tích một hồi, cảm thấy đại học A cũng rất được."

Tưởng Nam Khanh sững sờ, cầm quả táo trên bàn, dùng dao gọt trái cây gọt lấy: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến Đại học A, không phải trước đó đã quyết định học Đại học C rồi sao?"

Mục Lăng Thành cũng gật đầu: "Đúng thế, sao lại đột nhiên đổi chủ ý? Đại học A cách nhà rất xa, muốn về một chuyến cũng không dễ gì."

Mục Sở nói: "Trước đây con chưa biết mình muốn học gì, liền nghĩ chọn trường gần nhà một chút. Nhưng gần đây nghiêm túc suy nghĩ một chút, con muốn học kế toán, Đại học A là trường đào tạo ngành này thuộc top đầu cả nước."

Trầm mặc một lúc, Mục Lăng Thành nhìn về phía cô: "Con thương lượng với ba mẹ, thực ra là đã quyết định rồi?"

Mục Lăng Thành hỏi trúng tim đen, Mục Sở bị chẹn họng một chút, chột dạ: "Con quyết định rồi."

Tưởng Nam Khanh bổ đôi quả táo, đưa phần lớn cho cô, phần nhỏ còn lại trên tay định lát nữa mình ăn.

Mục Lăng Thành trực tiếp cướp nửa quả táo trong tay bà, cắn một miếng lớn.

Trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai táo của ông.

Ba mình không nói lời nào, Mục Sở đành phải quay qua phía mẹ.

Tưởng Nam Khanh lại cầm lấy một quả táo chậm rãi gọt: "Con biết mà, nếu như là việc con đã quyết định tốt, ba mẹ xưa nay không ngăn cản. Chỉ là con chưa quen được cuộc sống ở thành phố A, nơi đấy cũng cách nhà mình khá xa, nếu có chuyện gì xảy ra ba mẹ cũng chưa chắc đã giúp được một tay."

Mục Sở gật đầu: "Con biết, nhưng con cũng lớn như vậy rồi, vốn nên học cách tự lập."

Tưởng Nam Khanh cũng không nói gì thêm, dừng một lát, cười nói: "Nếu con đã cân nhắc như vậy thì ba mẹ không có ý kiến."

Mục Sở vui mừng, mắt lại nhìn qua Mục Lăng Thành đang một mực trầm mặc nãy giờ.

Mục Lăng Thành cầm khăn ướt trên bàn xoa xoa tay, nhìn về phía cô, thở dài, bật cười: "Cuộc sống của con, ba có thể nói cái gì đây?"

Mục Sở vui mừng cho hai người họ một cái ôm rồi chạy vội lên lầu.

Ý cười trên mặt Mục Lăng Thành nhạt đi, im lặng thật lâu, chợt thở dài: "Bọt sóng nhỏ trưởng thành rồi."

Động tác gọt táo của Tưởng Nam Khanh chợt khựng lại, rồi bà cúi đầu gọt tiếp: "Luôn muốn rời xa ba mẹ."

Mái tóc dài của bà rũ xuống, không nhìn thấy được biểu lộ trên mặt.

Mục Lăng Thành lấy con dao gọt trái cây từ tay bà, đặt lên bà trà.

Tưởng Nam Khanh cúi đầu, không nhúc nhích.

Phát giác được sự khác thường của bà, Mục Lăng Thành nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực, an ủi: "Anh vẫn luôn ở đây."

Tưởng Nam Khanh dựa vào vai ông, rất yên tĩnh.

- ----------

Buổi tối trước ngày Cố Tích xuất ngoại, Mục Sở ở lại Cố gia ngủ cùng cô nàng.

Lúc từ phòng tắm đi ra, Cố Tích đang ngồi trên giường gọi điện thoại video.

Cô cho là Cố Tích đang nói chuyện với Doãn Lê Hân, nên cũng không tiến tới, mà ngồi ở một bên giường lau tóc và thoa lotion.

Đằng sau truyền đến tiếng phàn nàn bất mãn của Cố Tích: "Mai em bay rồi mà anh cũng không gọi điện thoại thăm hỏi mấy câu, còn để em chủ động gọi anh nữa chứ, chưa thấy anh trai nào như anh hết đó."

Mục Sở khẽ giật mình, quay đầu nhìn màn hình điện thoại của Cố Tích.

Hóa ra là Cố Tần.

Tối nay Cố Tần có gọi video cho cô, nhưng cô thấy đang ở cùng Cố Tích nên không tiện nghe, liền từ chối, chỉ là không nói chuyện đêm nay ở lại nhà anh ngủ.

Điện thoại truyền đến tiếng Cố Tần, giọng điệu mang theo sự ngạo mạn, nói chuyện rất gợi đòn: "Ông bà đều ở Anh, trước đây em cũng đi không ít lần, cũng không phải mỗi mình em lẻ loi trơ trọi bên đấy, anh còn quan tâm em làm gì? Hay là bây giờ anh chạy về, ngày mai tiễn em một đoạn đường."

"Nếu anh thành khẩn muốn làm vậy thì em không có ý kiến gì."

Cố Tần xì khẽ: "Mơ đi. Trong mơ cái gì cũng có."

"... "

Ban đầu Cố Tích ngồi dựa vào đầu giường, lúc này khí huyết không thông thuận nên trực tiếp ngồi dậy, nói với Mục Sở: "Đấy, cậu nhìn anh tớ xem!! Làm gì có anh trai nào như anh ấy chứ."

Lúc cô nàng nhìn sang, điện thoại cũng thuận thế chuyển qua cho Mục Sở nhìn.

Cố Tần thấy được Mục Sở đang ngồi nơi mép giường, cô mặc áo ngủ xanh nhạt, tóc ướt xõa ra, một chân hơi cong giẫm trên giường, chậm rãi bôi sữa dưỡng thể.

Đèn ngủ chiếu rọi xuống, làm nổi bật đôi chân oánh nhuận như ngọc.

Nghe thấy Cố Tích nói, Mục Sở vô thức quay đầu, đụng phải ánh mắt Cố Tần trên màn hình.

Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy anh nhướng mày.

Tiếp tục thoa lotion, Mục Sở chậm rãi nói: "Anh trai như này không thể nhận, cậu nên ném đi đổi một người mới."

Tìm được đồng minh, trong lòng Cố Tích dễ chịu không ít: "Tớ cũng thấy như vậy!"

Chợt cô nàng đứng dậy, ném điện thoại cho Mục Sở: "Hai người nói chuyện đi, tớ đi tắm."

" Không ..." Mục Sở còn chưa kịp từ chối, Cố Tích đã đem điện thoại ném ở trước gót chân cô, chính mình đi tới phòng tắm, đóng cửa lại.

Cô yên lặng cầm điện thoại lên, thanh âm rất nhỏ, dường như sợ Cố Tích nghe thấy: "Em, em muốn ngủ."

Cố Tần ngồi trước bàn vi tính, chống cằm nhìn cô cười: "Anh còn đang thắc mắc sao tối nay em lại cúp điện thoại, hóa ra là chột dạ, em sợ cái gì, sợ con bé biết?"

Vừa rồi Cố Tích có chỉnh âm lượng hơi lớn, anh vừa lên tiếng, Mục Sở vô thức điều chỉnh tiếng nhỏ lại, mắt nhìn về hướng phòng tắm.

Bên trong vang lên tiếng nước chảy, hẳn là Cố Tích không nghe thấy.

Cô thở dài một hơi, trả lời anh: "Có gì mà sợ, em với anh bây giờ đâu có quan hệ gì đâu."

"Vậy em cứ thoải mái nói chuyện với anh, tránh cái gì?"

"Em không có gì nói với anh cả." Cô ôm gối ngồi nơi mép giường, nhỏ giọng.

"Hoa Hoa." Anh nhẹ nhàng gọi cô, thanh âm mang theo điểm ôn nhu, "Anh thì có, rất nhiều."

Lần trước anh về đã cách hơn một tháng.

Mục Sở chống cằm lên đầu gối, mặc dù đang giơ điện thoại nhưng ánh mắt lại không nhìn anh: "... Không phải ngày nào cũng gọi điện sao."

Cố Tần nằm trên bàn làm việc, đầu ngón tay phác họa khuôn mặt cô, lẩm bẩm nói: "Điện thoại không giải được tương tư, anh nhớ em."

Khẽ siết chặt tay cầm điện thoại, tim Mục Sở như đập nhanh hơn, tựa như mặt hồ tĩnh lặng bị gió xuân thổi tới một cánh hoa đào, nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng lại khuếch ra từng đợt sóng nhỏ.

Cô cúi đầu, mặt rất bình tĩnh: "À." Một tiếng.

Cố Tần dụ dỗ cô: "Vậy em cũng nói nhớ anh một tiếng xem, anh muốn nghe."

"... "

Cánh môi Mục Sở nhếch lên, một hồi lâu mới thấp giọng nôn ra một câu: "Em không nhớ anh!"

"Tuyệt tình như vậy?" Trong lời nói Cố Tần mang theo nụ cười uể oải.

"Vâng." Dù trong lòng đang dậy sóng, nhưng mặt ngoài cô vẫn làm ra vẻ rất bình tĩnh, "Tích Tích sắp ra rồi, em cúp máy nha?"

Cố Tần nhìn mái tóc của cô, nhắc nhở: "Sấy khô tóc rồi ngủ."

"... " Lại bị anh bắt được.

Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."

Cúp máy, cô để điện thoại xuống, đi sấy tóc.

Không lâu sau Cố Tích từ phòng tắm đi ra, thấy Mục Sở không nói chuyện với Cố Tần nữa, cô nàng vừa lau tóc vừa nói: "Có phải cậu cũng không có lời nào nói với anh ấy không? Biết ngay mà, anh ấy một khi đã mở miệng là chỉ giỏi chặn họng người khác thôi."

Mục Sở ngồi trước bàn trang điểm, tùy tiện gật đầu rồi yên lặng chải tóc.

Cố Tích còn nói xấu chưa đủ: "Tớ cũng đủ xui, sao lại vớ trúng ông anh thế chứ, cậu nói xem nếu tớ giống như cậu, là con gái một thì tốt bao nhiêu."

Mục Sở quay đầu: "Anh ấy cũng rất quan tâm cậu mà, chỉ là hơi thích giáo huấn người khác một tí thôi."

"Thôi thôi." Cố Tích không đồng ý, "Còn không bằng một nửa Doãn Lê Hân."

Nói đến đây, Mục Sở khoác tay lên thành ghế, hứng thú nhìn cô nàng: "Cậu với tên Doãn thiếu gia kia tiến triển thế nào rồi?"

Cố Tích vừa thoa lotion vừa nói: "Thì cũng chỉ ôm hôn, không làm gì khác nữa."

Đuôi mày Mục Sở khẽ nhếch lên, trêu chọc: "Giọng điệu này của cậu là còn chờ mong làm điều gì khác nữa?"

Nói rồi còn ra vẻ nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ờm sau ôm hôn sẽ tới..."

Cố Tích giận cô một chút: "Cậu nói hươu nói vượn gì thế, đừng xuyên tạc ý tớ!"

Mục Sở cười cười, để lược xuống, chạy lên giường.

Cố Tích thoa lotion xong, sấy khô tóc, rồi ôm lấy điện thoại nhắn cho Doãn Lê Hân vài câu, xong rồi chạy lên giường ôm lấy cô: "Mai đi rồi, tối nay tớ muốn ôm cậu ngủ."

Mục Sở sợ nhột, Cố Tích vừa chạm vào eo là toàn thân cô đã không được tự nhiên, cười đẩy cô nàng ra.

Cố Tích lại càng hăng say chọc, kinh ngạc nói: "Sở Sở, eo cậu hình như còn nhỏ hơn eo tớ nữa."

Nói xong còn tự sờ sờ eo mình, lại sờ Mục Sở: "Đúng là nhỏ hơn rồi, trước đây làm gì rõ ràng như vậy, cậu trốn tớ giảm cân đúng không?"

Mục Sở liếc mắt: "Đoán chừng mấy ngày nay cậu vội vàng hẹn hẹn hò hò, bị Doãn Lê Hân nuôi cho béo lên rồi."

Mặt Cố Tích đỏ lên, tiếp tục sờ eo Mục Sở, chậc chậc hai tiếng: "Con trai đều thích mấy loại eo nhỏ như này, tay họ lớn, ôm cái là vừa."

Nói xong còn tò mò hỏi: "Có tên nào sờ eo cậu chưa?"

Mục Sở: "... "

Không hiểu sao cô lại nhớ tới câu nói kia của Cố Tần hôm đưa cô đi hoa nhài hiên kia.

- ---- Sao lại không gầy, eo này của em còn không vừa một nắm tay của anh.

Tai cô đỏ lên, lấy chăn trùm kín, không có trả lời.

Vốn chỉ là đùa, Mục Sở không lên tiếng, Cố Tích liền ngầm thừa nhận là không có.

Cô nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, lăn tới gần Mục Sở, nhỏ giọng nói: "Nghe nói, anh tớ là người cuồng eo nhỏ đấy."

- --------

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết