Saved Font

Trước/110Sau

Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 67: Ngươi Tính Là Cái Cộng Hành Gì (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diệp Hồng vừa nói, một bên đem Thiết Giáp lệnh đã sớm đã chuẩn bị tốt giao cho Diệp Tịch Dao.

Thiết Giáp lệnh được tinh luyện từ Bạch Ngọc ngàn năm tạo thành, bên ngoài nạm vàng có long văn (hoa văn hình rồng), ở giữa long văn có một bảo thạch hình tròn nhỏ bằng móng tay, dưới ánh mặt trời ẩn ẩn có ánh sáng màu xanh nhạt.

"Dao nhi, đây là Thiết Giáp lệnh và là tín vật duy nhất điều động Thiết Giáp binh. Một khi trong tương lai có việc phát sinh, ngươi cũng không thể lập tức ra ngoài thành tìm viện binh, như vậy chỉ cần nhỏ máu của chính mình lên trên linh thạch màu xanh nhạt này của Thiết Giáp lệnh, cho dù khoảng cách cả ngàn dặm, Thiết Giáp binh cũng có thể trong thời gian ngắn nhất đuổi tới.

Chính là Dao nhi ngươi phải nhớ kỹ, Thiết Giáp lệnh chỉ hữu dụng đối với người Diệp gia, cũng chỉ có máu của người Diệp gia mới có thể kích hoạt, mà một khi Thiết Giáp lệnh xuất thế, Thiết Giáp binh dốc hết toàn bộ lực lượng của chính mình, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không được tùy tiện sử dụng."

Từ trước tới nay, Diệp Hồng đối với Diệp Tịch Dao luôn luôn là sủng nịch, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn lại lộ ra vài phần ngưng trọng. Nghe vậy, Diệp Tịch Dao trịnh trọng gật đầu, đồng thời cũng biết, từ giờ khắc này khi nàng tiếp nhận Thiết Giáp lệnh, nàng không thể giống như trước kia không màng thế sự, chỉ biết làm một tiểu thư ngốc hồ đồ ngồi ăn rồi chờ chết, mà giờ đây chân chính trở thành một trong những người kế nhiệm gánh vác trọng trách của Diệp gia trên lưng!

**

Bởi vì lúc sau còn phải tham gia Trăm Kiệt yến, cho nên Diệp Hồng cũng không lại nhiều lời, đơn giản mang theo Diệp Tịch Dao làm quen một chút với hoàn cảnh ở Thiết Giáp doanh, liền rời đi.

Sau khi trở về thành, hai người lại về Diệp phủ, bởi vậy khi thời điểm tiến cung, dĩ nhiên bầu trời đã ráng chiều.

Tuy rằng Trăm Kiệt yến chính thức bắt đầu là khi chạng vạng tối, nhưng trên thực tế, buổi sáng đã có người tiến cung. Cũng may Diệp Tịch Dao vốn không nghĩ quá mức rêu rao, ngược lại vãn đi một ít rất hợp tâm ý của hắn.

Chính là khi tiến cung, Diệp Hồng lại bị mấy người quần thần quen biết kêu đi rồi, mà Trăm Kiệt yến chính thức bắt đầu còn một khoảng thời gian, Diệp Tịch Dao liền trực tiếp tìm một góc yên lặng, tĩnh chờ yến hội bắt đầu.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng lặng.

Diệp Tịch Dao đã quên, ở vòng tỷ thí cuối cùng của sơ tuyển cổ mã, mọi nhất cử nhất động của nàng trên Lăng Vân đài, dĩ nhiên hết sức nổi bật. Mà lúc này đây, nàng rút đi cung trang tím nhạt, thay bằng một thân trắng như tuyết, trên mái tóc dài cài mấy cây trâm bạch ngọc đơn giản tinh xảo, nhìn vô cùng đơn giản, lại bởi vì ánh nắng ráng chiều, tạo nên một cảnh sắc tươi đẹp.

Mà vẻ mặt của nàng trong trẻo nhưng lại lộ ra lạnh lùng đến cực điểm, quả thật giống như tiên tử hạ phàm, một thân cao ngạo lại tao nhã vô song.

Cho nên, vừa tới ngự hoa viên, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây. Nhưng sau khi kinh diễm ban đầu qua đi, càng nhiều người lộ ra ánh mắt khinh thường cùng chế giễu.

Tuy rằng Diệp Tịch Dao thắng Thẩm Phi Yến, nhưng chính là vì thực lực của Thẩm Phi Yến không đủ để đặt vào mắt. Mà trước mắt tham gia Trăm Kiệt yến, kém cỏi nhất là linh giả chanh giai, cho nên ở trong mắt của bọn họ, cho dù Diệp Tịch Dao phong hoa tuyệt đại như thế nào, lại chung quy vẫn là phế vật không có linh mạch.

Bất quá, nếu có cơ hội được thân cận một phen, thật sự đây cũng là một đối tượng nên kết giao để tạo quan hệ.

Cho nên không tới một lát sau, có mấy người tham gia tỷ thí tự nhận rằng bản thân không sợ Diệp gia, liền vung vạt áo, giống như tiêu sái đi tới trước người Diệp Tịch Dao, ngăn cản đường đi của nàng.

"Diệp tiểu thư, tại hạ là Lưu Tử Long đến từ Từ Châu, ngày ấy ở Lăng Vân đài, vô cùng ngưỡng mộ thân thủ của Diệp tiểu thư, hôm nay may mắn vừa thấy, phát hiện ra Diệp tiểu thư đây càng phát ra chói lọi, không biết Diệp tiểu thư có rảnh hay không, có thể cùng tại hạ đàm đạo một chút?"

Trước/110Sau

Theo Dõi Bình Luận