Saved Font

Trước/50Sau

Ngọc Vỡ (Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở)

Chương 28: Quyển 3: Sủng Ái (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đêm đó Nguyên Dương nằm ở giữa y và hắn, trong đêm tối rèm trướng buông rũ, chăn đệm ấm áp cực độ bỗng mơ màng nghe bên cạnh có tiếng nỉ non khóc lóc.

Thẩm Huyền Quân hơi giãy giụa khuôn mặt từ ái dần bị đánh tan. Lờ mờ nhìn qua lớp ánh sáng yếu ớt nó nhìn thấy thần sắc y đầy cảnh giác. Tự như đang cố bảo vệ thứ gì đó rất quan trọng trong cuộc đời mình.

Gò má Thẩm Huyền Quân ướt đẫm: "Trả con lại cho ta." Y cuộn người lại tha thiết cầu xin: "Trả con lại cho ta, ta chỉ cần nó mà thôi. Ngươi không muốn nhìn thấy nó thì trả lại cho ta."

Y cực kỳ bi thống đứa con bị người ta cướp đi nơi lồng ngực liền không có khoảng trống, máu chảy không ngừng.

Tưởng Hoàng giật mình lập tức thanh tỉnh, vội vàng bảo Tiểu Tây đang ngủ gật đưa Nguyên Dương sang trắc điện dỗ ngủ lại. Người y nóng bừng mồ hôi ướt đẫm, hắn sợ y nhiễm phong hàn liền vỗ mặt kéo người tỉnh lại.

Trong mắt hắn có sương mù mỏng manh: "Ca ca, ca ca..."

Miệng Thẩm Huyền Quân khô khốc, mùi hương hoa lê tràn vào tâm phổi, mùi hương quen thuộc y đã ngửi nhiều năm. Đã từng cảm thấy thanh tân an định nhưng không biết từ bao giờ tâm tình của y đã thay đổi. Mỗi lần ngửi thấy nó y lại thấy lạnh lẽo tột cùng.

"Ca ca." Hắn cố gắng lay y dậy không được, nhíu mày quát: "Mang canh an thần đến đây."

Việc Thẩm Huyền Quân thấy ác mộng không phải ngày một ngày hai, hắn sớm đã quen chuyện y giật mình giữa đêm. Y thường mơ thấy chết chóc, hình đài, mơ thấy bóng quỷ kề cận, hòa nhập nuốt trọn mình. Điều đáng buồn là những thứ đều đã phai nhòa theo thời gian, hắn lại biến thành cơn ác mộng lớn nhất đời y.

Mỗi đêm y đều mơ thấy hắn sao? Trong cơn mơ bộ dạng hắn như thế nào? Là Tưởng Hoàng năng nổ vui cười chạy nhảy quanh y, tâm tâm niệm niệm mang đến cho y nụ cười, dịu dàng chăm sóc nhiều năm. Hình ảnh tốt đẹp đó trong những đêm cô đơn buồn tủi nhớ về có làm y thấy an ủi? Hay là càng chạnh lòng bật khóc trong vô vọng?

Liệu có phải bóng dáng ấm áp đó trong lòng y đã nhạt phai, chỉ còn lại Âu Dương Minh Nhật khiến y ngày đêm chịu đau khổ giày vò. Là kẻ muốn y sống không bằng chết, muốn y tuyệt vọng khốn cùng! Trong cơn mơ y ghê tởm hắn đến mức nào? Căm hận hắn ra sao? Có phải muốn đêm hắn ra róc xương tróc thịt vứt đầy đồng hoang hay không?

Hắn không ngừng hoài niệm ngày xưa, ngoài ngoại ô y có một khu vườn lớn trồng đầy hoa mai đỏ, mai xanh, mai trắng. Đến mùa hoa nở y bẻ hoa mang về ủ rượu, hắn ở cạnh lặng lẽ ngắm nhìn chân thành nói: "Mùa xuân uống rượu ngắm hoa, mùa hè chèo thuyền hái sen. Mùa thu kết hải đường làm kẹo, mùa đông ngắm tuyết bay. Xuân hạ thu đông, chúng ta sẽ ở cạnh nhau không rời."

Ánh mắt y chan chứa chân thành, môi hé nụ cười: "Đệ nghĩ có thể an nhàn như thế mãi hả?"

"Ở cạnh ca ca đương nhiên lúc nào cũng thấy an nhàn." Hương hoa ngộp đất trời hắn ôm y ghì chặt trong lòng, má dụi má, tình cảm dạt dào biển rộng.

Những đêm mơ màng nghe tiếng đồng hồ nước tiếng sau dài hơn tiếng trước. Trong phòng có hai người ôm ấp giường như đêm giá lạnh rét buốt nhốt ở bên ngoài. Đêm đen sâu thẳm dài như vô tận đến đâu vẫn không hề thấy cô đơn.

Hắn nhắm mắt lại không muốn tin bây giờ ở cạnh nhau lại đồng sàng dị mộng.

**Khi Tưởng Hoàng thượng triều về nghe lính canh bên ngoài nói y cùng Nguyên Dương đến Đồng Lâm dạo rồi. Hiếm khi y chịu đi chơi khóe miệng hắn liền nở nụ cười tủm tỉm. Lúc định dời gót hắn thấy trên ghế mềm có đặt mấy hai bộ quần áo xếp ngay ngắn.

Hắn vui vẻ cầm lên ướm thử, vô cùng vừa vặn. Đường may trên y phục đã đẹp hơn trước, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Mỗi lần vuốt ve từng đường nét gấp tinh tế đầu ngón tay hắn đều nóng lên, xúc cảm vui sướng trào dâng.

Đã rất lâu y mới chịu may quần áo mới lại cho hắn. Khóe môi hắn lưu lại nụ cười ngọt ngào hơn mật nhanh chân mặc lên người. Giống như được vòng tay ấm áp của y ôm chặt, y thương trìu mến chạm trên da thịt trần trụi. Cảm giác gần gũi này nằm mơ hắn cũng không dám tin có thể tìm lại.

Dường như có tiếng bước chân vang lên, Tưởng Hoàng biết y đã về, mặt mày hớn hở chào đón. Nhìn thấy hắn Thẩm Huyền Quân liền thất thanh kêu lớn: "Ai cho ngươi đụng vào đồ của ta?"

Sắc mặt y tái mét vội chạy đến bên cạnh hắn: "Cởi ra, mau cởi ra.

Trái tim hắn đột nhiên đập thình thịch dữ dội, sửng sốt hoài nghi, miệng vẫn dịu dàng: "Sao thế, ca ca đã may xong rồi mà."

"Ai cho ngươi mặc đồ của ta." Y điên cuồng khác thường thân hình gầy gò run bần bật, xa thịt xám ngoét.

Tưởng Hoàng nín thở bất giác lạnh đến thấu xương, hệt như đột ngột bị đông đá không biết nên phản ứng như thế nào: "Lẽ nào, lẽ nào không phải may cho ta sao?"

Thẩm Huyền Quân dường như còn chưa nghe rõ, hoang mang nhìn y phục trên người hắn. Y giận đến thở hồng hộc: "Ta may cho Vô Diện mà, sao ngươi lại lấy nó, ngươi cướp của ta còn chưa đủ sao... sao lại lấy nó, cởi ra! mau cởi ra!"

Ánh mắt Tưởng Hoàng toát lên vẻ đờ đẫn, sau đó dần biến thành ngọn lửa bùng lên đầy oán hận. Thật sự không phải may cho hắn, trong lòng y chỉ có người kia còn hắn đã bị lãng quên triệt để. Y chán ghét vứt bỏ hắn ra khỏi cuộc đời mình không hề đắn đo.

Khi cầm được chiếc áo trong tay, Thẩm Huyền Quân ôm nó không ngừng khóc. Nước mắt y thấm ướt nó, khóc rất lâu. Hắn đứng bên cạnh trên người chỉ còn trung y trắng lụa tơ tằm, cảm giác lạnh giá tột đột. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những mảng trắng toát, tựa như vạn vật thế gian đều đã biến mất. Không một âm thanh, không có bất cứ sự sống nào.

Trái tim hắn bị bóp nát vụn, lời nói rít qua kẽ răng: "Ta sẽ không để ca ca gặp được Vô Diện đâu. Mấy bộ y phục này đừng hòng đến tay hắn, đừng hòng!"

Hắn nắm chặt vai y nhìn chằm chằm bằng mắt đỏ ngầu: "Ta có chỗ nào không bằng hắn? Những thứ hắn làm cho ca ca đều là học của ta!" Lòng hắn đau thê thiết: "Vườn lê đó, hoa sen trong hồ đều là ta bảo hắn trồng, không phải hắn tự nguyện muốn làm."

Y không hề nhìn đến hắn, cúi đầu nhìn quần áo trong tay ôm chặt không buông.

Tưởng Hoàng đau lòng nỉ non: "Ca ca trách ta có đúng không, ta không nên nói dối ca ca những thứ đó là ta làm. Nhưng không sao cả, vườn hoa quanh tẩm điện, hoa sen trong hồ, cả vườn Đồng Lâm đều là do ta trồng. Thật đó, những thứ đó đều do ta trồng." Hắn ôm siết lấy thân hình run rẩy của y, vỗ về an ủi hồi lâu. Nước mắt không tự chủ được lặng lẽ rơi, môi run rẩy: "Nếu ca ca không tin, ta có thể trồng lại nó, chúng ta còn nhiều thời gian. Ta sẽ bù đắp cho ca ca thật tốt..."

Thẩm Huyền Quân lặng lẽ hít thở.

Lời nói ôn nhu như vậy, những năm kề cận chìm đắm trong hạnh phúc, y nâng niu quý trọng. Vẫn là ngữ điệu đó, âm giọng ôn nhu đó giờ đây lọt vào tai đều khiến y thấy mỉa mai đau đớn.

Y nghi hoặc mở to mắt nhìn hắn: "Vậy sao, hắn đối với ta là thật lòng. Còn ngươi, ngươi đã từng thật lòng chưa?"

Hắn hơi thất thần, mặt đỏ bừng.

Y không biết đó là tức giận hay hổ thẹn.

Trong nháy mắt y nở cười vô cùng chế giễu, hận ý sôi sục: "Tất cả đều là lỗi của ta, của một mình ta. Ngươi có bao nhiêu oán trách trút lên người ta được rồi. Tại sao nhất định phải cắn chặt người thân của ta không buông chứ, kể cả người đã chết ngươi cũng không buông tha."

Miệng vết thương cũ lại nứt ra, ai đó đang không ngừng xát muối khiến nó đau đớn không thôi: "Ngươi chẳng qua gặp ta liền diễn tuồng, ngần ấy năm gần gũi ta đều thấy ghê tởm không phải sao? Cũng dễ dàng gì nhẫn nhục chịu đựng đã lâu, ngươi cũng vất vả hy sinh quá nhiều rồi."

Răng hắn run lên cầm cập, còn y cười thích thú không ngừng, tiếng cười sang sảng hả hê đó đâm vào đầu hắn đau nhói. Bỗng y nhìn hắn đầy thâm sâu, moi móc thứ gì đó rất lâu: "Ngươi tưởng gần thứ ta cần chỉ là mấy khu vườn đó thôi sao? Phải rồi bấy lâu nay ngươi vẫn nghĩ như vậy! Chỉ cần cố gắng giả vờ giả vịt đã có thể lừa người khác tin tưởng. Còn ta, ta xem những thứ ngươi mang đến là trân bảo, từng ôm mối tương tư tốt đẹp hy vọng về ngày mai." Thẩm Huyền Quân cắn răng cố chống cự cơn đau quặn thắt ở ngực: "Ta chưa từng nằm ở trong lòng ngươi, chưa từng có một vị trí nhỏ nhoi nào cả. Ngươi oán hận ta ngàn lần vạn lần, cũng không sao cả cứ tiếp tục hành hạ, tra tấn đi. Đừng cố diễn nữa, diễn đến mức ngươi muốn tin là thật, diễn đến ăn vào máu rồi hahaha. Ta ở đây ngươi muốn làm gì thì làm, đừng động đến Nguyên Dương, Vô Diện nữa."

Trong điện này bày trí hệt như phủ đệ của y ngày trước, y sống ở đây chẳng có giờ khắc thoải mái. Lặng lẽ nín thở Thẩm Huyền Quân nói rành rọt nói từng câu: "Từ khi trở về ở cạnh ngươi mỗi ngày ta đều thấy ghê tởm buồn nôn. Ta thà ở lại Tây Thanh Uyển còn hơn phải ở cạnh ngươi."

Tưởng Hoàng không biết mình làm thế nào có thể rời khỏi khu vườn Ý Ánh. Nắng vẫn còn rất nhẹ chiếu lên những tán cây xanh rì, khung cảnh yên bình ấm áp như vậy mà người hắn vẫn thấy run rẩy lạnh buốt. Hắn gần như mất hết tri giác não nề đi mãi, đi mãi chẳng biết đi về đâu.

Đến khi đến vườn Đồng Lâm hắn bỗng nhớ ngày đó y đứng trong gió hơi ngưỡng mặt nhìn cánh chim bay lượn trên bầu trời. Người hắn phiền não đến tay chân đều bủn rủn, khó khăn lắm mới có thể cùng y ngoài mặt hòa thuận mấy ngày. Chỉ vì một tấm áo mà mọi cố gắng của hắn đều tan tành hết, Tưởng Hoàng hận đến nghiến răng bật máu.

***

Tâm trạng hoàng thượng không tốt mấy ngày liền đều ở thư phòng. Trương công công vẫn hay đi lại chỗ Thẩm Huyền Quân và hắn, không đưa mấy đồ vật tinh xảo cũng mang điểm tâm, hỏi thăm chuyện ăn uống nghỉ ngơi. Thẩm Huyền Quân tỏ ra nhượng bộ lui binh, qua chừng nửa tháng mới hỏi hắn có thời gian không.

Trương công công được dịp liền than một mạch, nói hắn ăn uống nghỉ ngơi không đều độ. Mấy ngày liền mỏi mệt thường xuyên thất thần, ông ta nói đến cảm động còn khuyên y có thời gian đến thăm.

Thẩm Huyền Quân mang bộ quần áo hắn mặc nửa tháng trước cất trong hộp gấm. Lại chuẩn bị thêm hai bộ mới đi đến thư phòng.

Tưởng Hoàng trầm ngâm rất lâu nhận lấy, y không nói nhưng hắn tự biết. Quần áo này đã bị hắn chạm vào vô cùng bẩn thỉu, chẳng còn gì đáng tiếc mới đem cho hắn. Nhìn hai bộ y phục còn lại, hắn hơi rùng mình, tim như bị dao đâm thật đau: "Muốn mang cho hắn?"

Ánh mắt y như hồ sâu lạnh lẽo, ngữ điệu thong dong vẫn phảng phất cái rét thấu xương, thản nhiên cất lời: "Chỉ là hai bộ quần áo thôi. Người không cho ta gặp vậy thì để người khác mang đến."

Môi hắn run run mấy lần mới thốt ra mấy chữ ngắt quãng: "Ta muốn ăn bánh bao." Hắn cố gắng cười: "Trước kia ca ca nấu mì ta ăn đến chảy nước mắt, uống mấy chén canh không ổn thỏa. Đã lâu rồi không nấu bánh cho ta ăn, hay là hôm nay xuống bếp đi."

Nói rồi lại liếc mắt sang Trương công công.

Ông ta hiểu ý vội vàng nhận lấy: "Nô tài sẽ mang hai bộ y phục này đến trao tận tay, Thẩm công tử yên tâm. "

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận