Saved Font

Trước/66Sau

Ngọt Ngào - Nghê Đa Hỉ

Chương 65: Ngoại Truyện 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người bạn nhỏ Lâm Ngữ Nùng bị mẹ dạy dỗ một trận tơi bời, một mình ngồi trên bàn, vừa làm bài tập vừa khóc, nước mắt rơi lã chã ướt hết xuống vở.

Lâm Cẩn Ngôn về nhà, việc đầu tiên chính là vào phòng nhìn vợ mình.

Giản Vi đang ôm máy tính ngồi trên giường làm việc, công việc buổi sáng vẫn còn đang dang dở đành mang về nhà làm nốt.

Lâm Cẩn Ngôn tiến tới, giành lại máy tính trong tay cô: “Anh nói bao nhiêu lần rồi, đến mười giơ đêm thì không được làm việc nữa cơ mà?”

“Em còn một xíu nữa thôi—” Giản Vi đưa tay đoạt lại máy tính nhưng Lâm Cẩn Ngôn không cho, cúi đầu hôn cô.

Kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm hai người vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu. Anh hôn cô đến mức cô phải thở hổn hển mới buông cô ra. Lâm Cẩn Ngôn đứng dậy, cởi âu phục rồi ném lên đầu giường, ngay sau đó lại cúi người áp Giản Vi nằm xuống giường.

Giản Vi không nhịn cười, đẩy anh: “Anh gấp làm gì? Anh qua phòng xem Nùng Nùng làm bài tập xong chưa đi.”

“Anh đợi thêm chút nữa đi, giờ anh qua xem Nùng Nùng làm bài tập thế nào rồi.”

Lâm Cẩn Ngôn bất ngờ, giơ tay cúi đầu nhìn đồng hồ, ngạc nhiên hỏi cô: “Mười giờ rồi vẫn còn làm bài tập sao?”

Giản Vi ngồi dậy than thở với anh: “Chả hiểu con bé giống ai, cả ngày cả ngày đêm nghịch ngợm không ngừng, ba giờ chiều đã tan học mà về cũng không chịu làm bài, nghe dì Lan bảo còn đang trong phòng đóng công chúa kia kìa—“

Khóe mắt Lâm Cẩn Ngôn giật giật.

Giản Vi nói tiếp: “Mà anh biết buồn cười nhất là gì không?”

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, hỏi cô: “Là gì?”

“Con bé lại còn khoác áo choàng chạy vào phòng Tiểu Bạch bắt Tiểu Bạch làm thái giám cho mình khiến mặt anh trai nó xanh lét cả vào.”

Lâm Cẩn Ngôn không nhịn được bật cười, đứng dậy: “Không biết nhóc con giống ai nữa, để anh đi xem một chút.”

Lâm Cẩn Ngôn vào phòng con gái kiểm tra bài tập thì phát hiện bé con đang ngủ gục trên bàn.

Anh đi tới, thấy khuôn mặt mũm mĩm xinh xắn vẫn còn vương nước mắt, ngón tay trắng trẻo còn đang nắm chặt bút chì.

Bài tập thì mới làm được một nửa, còn lại vẫn trống trơn.

Lâm Cẩn Ngôn cảm thấy đau đầu, cứ đứng như vậy một lúc lâu.

Nhóc con đột nhiên tỉnh giấc, đôi mắt lim dim buồn ngủ, thanh âm mềm mại gọi: “Ba ạ.”

Con gái gọi “Ba” như vậy làm tim Lâm Cẩn Ngôn muốn mềm đi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: “Nói cho ba nghe, sao Nùng Nùng lại không chịu làm bài tập đúng giờ?”

Bạn nhỏ Lâm Ngữ Nùng mở to hai mắt, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn ba, cũng không nói dối ba mà trả lời thành thật: “Nùng Nùng muốn chơi một chút thôi, ai ngờ lại quên mất bài tập ạ.”

Đã hơn mười giờ rồi mà cô nhóc lại đi ngủ muộn như vậy, Lâm Cẩn Ngôn trầm mặc, xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nói với con: “Chỉ mỗi hôm nay thì thôi không sao, con đi ngủ đi, sau này phải nhớ hoàn thành bài tập trước rồi mới được chơi, nghe rõ chưa?”

Bạn nhỏ Lâm Ngữ Nùng nghe thấy ba nói không cần phải làm bài tập nữa thì trong lòng vui vẻ đến điên cuồng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ biết điều, khéo léo nói: “Cảm ơn ba, Nùng Nùng biết rồi ạ.”

Lâm Cẩn Ngôn ôm con gái vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó lại ôm con về giường, dịu dàng đắp chăn cho con, cúi đầu khẽ hôn lên trán Nùng Nùng: “Ngoan, ngủ đi.”

Lâm Ngữ Nùng ôm búp bê vào lòng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ở ngoài cửa, người bạn nhỏ Tiểu Bạch lại vô cùng trầm tư. Trong đầu nghĩ, thì ra chưa làm xong bài tập cũng không sao cả, ừ, vậy sau này cậu cũng không muốn làm bài tập nữa.

Bạn học Tiểu Bạch mang trong mình suy nghĩ không cần làm bài tập cũng không bị ba mắng nên ngay hôm sau tan học về nhà đã vứt cặp lên bàn rồi ngồi dưới đất lắp mô hình máy bay.

Chơi một lúc đã đến tám giờ tối, ba mẹ đi xã giao bên ngoài cũng đã về.

Bạn nhỏ Lâm Ngữ Nùng hôm nay lại rất biết nghe lời, ngồi vào bàn chăm chỉ làm bài tập, thấy ba mẹ về nhà đã ngay lập tức ôm vở bài tập của mình chạy ra nộp cho ba: “Ba ơi! Con làm xong bài tập rồi!”

Lâm Cẩn Ngôn dịu dàng xoa đầu con gái: “Ừ, Nùng Nùng ngoan.”

Anh cầm vở kiểm tra bài làm của Nùng Nùng, khen ngợi: “Con làm rất tốt, mấy bài này không sai nhiều lắm.”

Lâm Ngữ Nùng cười vui vẻ, giây tiếp theo, ánh mắt nhanh như chớp đã xoay chuyển, sau đó kéo tay áo ba ba: “Ba ơi, ba cúi người xuống đi, con kể cho ba nghe một chuyện.”

Nhóc con tỏ vẻ bí ẩn, Lâm Cẩn Ngôn mỉm cười ngồi xổm người xuống: “Có chuyện gì nào?”

Lâm Ngữ Nùng khom tay đặt bên miệng, khẽ khàng nói bên tai ba ba: “Ba ơi, anh hôm nay không chịu làm bài tập, chỉ ngồi trong phòng chơi thôi.”

Bạn học Tiểu Bạch lên lớp ba vẫn vô cùng chăm chỉ ngoan ngoãn, lần đầu tiên không làm bài tập đã bị chính em gái mình tố cáo tội trạng.

Lâm Cẩn Ngôn mở vở bài tập của con trai ra kiểm tra, sầm mặt: “Mấy giờ rồi Lâm Trạm? Bài tập còn không chịu làm thì con định để ba làm hộ à?!”

Bạn nhỏ Tiểu Bạch chắp hai tay ra sau lưng nghiêm túc đứng trước mặt ba, bị ba mắng như vậy cảm thấy tủi thân trong lòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Hôm qua Nùng Nùng cũng không làm bài tập mà ạ…”

“Con còn dám cãi à?”

Ở nhà, người Tiểu Bạch sợ nhất chỉ có ba thôi, bị ba mắng mà không dám lên tiếng thanh minh.

Lâm Cẩn Ngôn ném vở bài tập của con trai lên bàn: “Lập tức ngồi vào bàn làm bài cho ba! Làm không xong thì không được phép ngủ!”

Vì vậy, cả tối hôm đó, bạn học Tiểu Bạch phải làm bài tập đến hơn một giờ sáng mới được đi ngủ.

Trải qua trận này, cậu bé hiểu sâu sắc một chuyện. Ba thiên vị, vô cùng thiên vị! Sau này không thể học theo mấy cái trò của Lâm Ngữ Nùng được nữa!

Hết ngoại truyện 2.

Trước/66Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nhiếp Chính Đại Minh