Saved Font

Trước/125Sau

Ngọt Tựa Như Đường

Chương 15-1: Thanh Xuân Thật Tuyệt.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chần chừ một chút, cuối cùng Hải Minh quyết định đứng im cách hai người một khoảng rồi mới kể lại sự việc đã xảy ra trước đấy.

"Ông đây rồi, ông xem chị gái này đúng hay bọn tôi đúng. Bọn tôi đang chụp ảnh thì bả kéo người đến tranh chỗ, tôi trả lời là chờ một chút để chụp xong đã, bả lại đẩy thẳng con Linh ngã ra rách cả tay, máy ảnh cũng rơi xuống đất, nứt hết cả màn hình."

Hải Minh nói xong vội vàng kéo tay con Linh giơ ra, quả thật cổ tay Linh có khá nhiều vết xước đỏ ửng, rơm rớm máu. Nó lại càng đau lòng tợn, cố chêm thêm một câu:

"Bọn tôi kêu bả xin lỗi bả còn chửi lại nữa."

Chị gái này mặc váy trắng trông rất nhã nhặn, mái tóc đen cột cao trên đầu, nhìn qua rất xinh xắn hiền lành, ai dè vừa mở miệng đã văng phụ khoa, đáp lại bọn họ với giọng gay gắt:

"ĐM. Bọn tao chỉ lỡ tay thôi mà, mấy con ranh này cứ bám mãi không buông vậy???"

Hải Minh không phải dạng vừa, nó đốp lại luôn:

"Bọn tôi chỉ muốn chị xin lỗi, chứ còn cái mặt chị, bọn tôi "bám" không nổi đâu."

Chị gái dường như thẹn quá hoá giận, hùng hổ quát, giọng nói the thé chói tai.

"Ơ con ranh này, muốn gì hả? Tát vỡ mồm mày bây giờ?"

"Bà già này, bà doạ tát ai?"

Thấy Hải Minh định xông lên, Dương vừa lôi được nó lại thì thấy tay vướng vướng, nhìn xuống thì thấy cậu và Phong vẫn đang tay trong tay, ấy thế mà cậu không có cảm giác gì cả?

Dương hơi bối rối, khuôn mặt nóng lên, thế nhưng tình cảnh này chẳng cho phép xúc động, cậu không tiếng động mà thả tay Phong ra rồi vội vàng tiến đến gần Hải Minh để khuyên nhủ.

Phong nhìn kĩ vành tai cậu chàng đã đỏ lựng, chỉ khoanh tay đứng nhìn.

"Thôi thôi, có gì bình tĩnh đã nào, mày cũng cứ sồn sồn lên vậy?" Dương an ủi nó xong thì quay sang nói với bà chị kia, giọng điệu gay gắt hẳn. "Còn chị nữa, xin lỗi một câu thì chết à? Có cái chỗ chụp ảnh, không chụp ở đây thì đi chỗ khác, mắc gì còn gây sự?"

Chị gái vừa nãy còn lớn lối, đột nhiên bị quát thì hơi ngẩn ra, nhưng bản tính sĩ diện thì vẫn còn đó, cô gương giọng lại mắng:

"Xin lỗi cái gì? Bọn tao làm gì có lỗi đâu mà xin?" Cô nàng đang nói thì bị hai người ở đằng sau kéo áo lại, cô ta quay lại, mặt không kiên nhẫn hỏi. "Gì vậy?"

Một chị gái nhuộm tóc nâu rất sành điệu đứng ra can ngăn: "Thôi bỏ đi Vi, xin lỗi một câu thì có chết ai?"

Chị gái còn lại cũng hùa theo: "Đúng vậy, đang đi chơi đừng để mất hứng nữa."

Chị gái tên Vi lườm cho hai đứa bạn một cái rồi nói bằng giọng xỉa xói:

"Tao chỉ sợ hai con ranh này tính ăn vạ bắt đền thôi? Đừng hòng nhé!"

Dương từ nhỏ đến lớn sợ hãi nhất cãi nhau với đám con gái. Nhìn thấy mấy đứa hung dữ thì chỉ mong cách chúng nó xa ra một chút, nào có dám cãi lại bao giờ.

Cậu lập tức quay đầu nhìn Phong cầu cứu.

Phong đang khoanh tay đứng đó xem diễn trò, bất thình lình bị ánh mắt cầu trợ giúp của Dương nhìn thẳng vào mình. Hắn khẽ đưa tay lên che miệng rồi ho nhẹ một tiếng, châm điếu thuốc ngậm vào mồm rồi mới quàng vai Dương chậm rãi đi tới.

Giữ nguyên tư thế, Phong rít một hơi thuốc, phả khói ra rồi lạnh nhạt hỏi:

"Vậy bà chị muốn gì nào?"

Gương mặt của Phong rất sắc sảo, đường nét góc cạnh chứ không hề mềm mại, đến Dương lần đầu tiên gặp còn tưởng hắn rất ngầu.

Hắn chỉ hơi cau mày nhìn xuống, đôi mắt nâu nhíu lại, chị gái tên Vi thấp hơn hẳn một cái đầu lập tức có cảm giác bị áp chế.

Khí thế của cô tịt ngóm không còn chút nào, lắp bắp trả lời:

"Không... không muốn gì..."

Phong chẳng biết ga lăng với phụ nữ bao giờ, trông thấy vậy vẫn tỉnh bơ nói tiếp:

"Không muốn gì vậy xin lỗi đi."

Lúc này hai anh trai cũng thấy không ổn, vội chạy lại tính bênh người, đúng lúc này thằng Minh con cũng xách một túi đồ to, lững thững đi từ xa lại, miệng tuỳ ý hỏi:

"Chuyện gì vậy? Tao vừa đi mua nước một tí mà đã tụm năm tụm bảy vào rồi?"

Hai anh kia nhìn thấy bọn họ người đông thế mạnh thì lập tức thay đổi thái độ, một người tiến tới nói nhỏ nói với cô nàng tên Vi: "Thôi mày xin lỗi đi, lằng nhằng mất mẹ buổi chiều rồi."

Vi ấm ức lắm nhưng không làm gì được, cuối cùng đành phải cắn răng xin lỗi.

Hải Minh cũng không phải dạng bám mãi không buông, sau khi nghe được lời xin lỗi cũng ậm ừ cho qua. Đợi cho đám người kia đi hết nó mới hét lên:

"Phong! Ấy ngầu quá đi mất. Có bạn gái chưa?"

Phong chỉ cười cười không nói gì, còn Linh im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng:

"Cảm ơn mấy cậu nhé..."

Dương thấy thái độ của nó là lạ, không còn vui tươi như mọi ngày, đoán rằng con bé ăn đau, thế nhưng con gái là chúa sĩ diện, nếu làm bọn họ thẹn thì cậu cứ xác định ăn hành, cho nên vội chuyển chủ đề:

"Bọn tao vừa hái nhiều táo lắm, kiếm cái bàn nào ngồi xuống nghỉ ngơi đã."

Cậu nói xong nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay Phong, dường như hắn cũng hiểu ra, vội dập thuốc rồi giơ tay lên.

"Tình thế bắt buộc thôi."

Dương lườm hắn một cái, rõ ràng cậu đã nói gì đâu, sao phải thanh minh chứ?

Cả bọn kéo nhau ra gốc cây long não khổng lồ cạnh bờ hồ để ngồi.

Dưới gốc cây có một cái bàn và hai hàng ghế dài được sơn màu trắng, mặt đất được trồng cỏ Nhật, hồ nước trong vắt trồng hoa sen ở chính giữa, phía xa xa còn có vài con thuyền được neo gần bờ. Có vẻ ở đây còn có cả dịch vụ chèo thuyền ngắm sen.

Mùa này đúng dịp sen nở rộ, búp sen mơn mởn với cánh hoa hồng thắm đượm lấp ló trên từng tán lá xanh mướt to bản, ánh nắng chiếu xuống thành những vệt sáng vàng rực, không gian như được nhuộm bởi một màu tươi mát, Hải Minh hít một hơi rồi cười khẽ:

"Tí nữa chúng ta chèo thuyền đi chơi đi, ở tận đây tôi cũng ngửi thấy hương sen thơm ngát."

Tính thằng Minh con cực kỳ ba phải, rủ đi đâu cũng dễ. Nó hùa theo:

"Ý kiến này hay đó. Chúng mày thấy sao?"

Dương quay đầu nhìn Phong dò hỏi, thấy hắn đang ngồi gặm táo ngon lành, dường như không chú ý đến bên này. Cậu huých vai mà hắn cũng không nói gì, vậy nên đành tự mình quyết định:

"Thôi chúng mày chơi một mình đê, bọn tao đi câu cá, tối nay nhỡ đâu lại có cá ăn thì sao?"

Dương nói xong càng cảm thấy mình từ chối là đúng đắn, mấy thằng con trai mà đi ngắm sen làm chi? Nắng vỡ đầu thế này mà ra đó, có khi lại bị ép làm chân phó nháy cho mấy đứa con gái.

Cậu đã có kinh nghiệm xương máu vài lần rồi, tốt nhất là không nên đi bất cứ đâu với đám con gái, thế giới của chúng nó cậu không bao giờ hiểu nổi.

Hải Minh phụng phịu nói: "Vậy lại chia nhau ra à? Ông làm cụt hứng quá đấy Dương ạ."

Dương nhìn con bạn mặt bí xị, lại nhìn sang Linh, gương mặt nó vẫn uể oải nom đến là tội. Cậu lại thấy hơi mềm lòng.

"Để tao gọi điện cho hai đôi kia lại đây, chúng mày đi ngắm sen, tao đi câu cá. Tối nay làm đồ nướng cho chúng mày ăn."

Con Hải Minh dễ dỗ vô cùng, nghe thấy chữ ăn là mắt sáng long lanh, nó hào hứng.

"Phải nướng cái kiểu lần trước ở nhà ông cơ, ngon dã man."

Dương cực kỳ hào phóng, lập tức gật đầu: "cái này đơn giản."

"Phải mua thêm thịt và sườn nữa." Hải Minh nhớ lại, "Nhớ làm sốt chua ngọt, trời ơi mới nghĩ đến mà nước miếng tôi đã chảy ròng ròng rồi nè."

Cái này tất nhiên phải có rồi, Dương cười tít mắt, dứt khoát đồng ý:

"Được!"

Linh thực ra hơi cáu vì vụ lúc trước, vết xước trên tay không xót lắm nhưng mà nhìn xấu cực, trông mất hết cảm tình. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng của nó có thể làm ảnh hưởng đến mọi người, mà có lỗi với nó đâu phải bọn họ?

Thông suốt rồi tinh thần mới tốt lên một chút, cô nàng thoải mái cười lên rồi cảm khái:

"Tự dưng nhớ đến mấy món ăn của bạn Dương nấu quá."

Dương được khen thì sướng rơn, cậu xua tay nhưng giọng nói thì đắc ý vô cùng:

"Nhớ thì tối nay ăn nhiều một chút là được."

Phong nghe thấy bọn họ tán gẫu sôi nổi như vậy, hắn hơi hơi mất hứng, hoá ra Dương từng nấu cho nhiều người ăn rồi.

Hắn không rõ tư vị trong lòng là gì nữa, lại cầm lấy một quả táo trên bàn bỏ vào miệng nhai, tiếng rốp rốp giòn tan lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Lúc này cả bọn nhìn qua thấy cái giỏ đã bị Phong giải quyết gần hết, chỉ còn lại hơn chục quả táo nằm chỏng chơ. Không ai dám lên tiếng oán hận, trước tiên đều vội vàng xông đến tranh cướp đã. Nhất thời tiếng cãi nhau, tiếng cười đùa ầm ĩ cả một góc vườn.

Trước/125Sau

Theo Dõi Bình Luận