Saved Font

Trước/254Sau

Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 3: Mất mạng đêm tân hôn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bởi vì dùng sức quá lớn, hơn nữa thân hình Phượng Thiên Mị vốn nhỏ bé suy yếu, nên một chưởng này khiến nàng ngã mạnh xuống đất, châu sai vang tứ tung, thân mình run rẩy.

“Tiểu thư” Hồng Kiều cả kinh, vội vàng đỡ lấy Phượng Thiên Mị.

“Ngô oa...Hiên ca ca xấu xa, Hiên ca ca đánh Mị Nhi, ô ô... Mị nhi mách Thái Hậu, ô ô ô ô.” Phượng Thiên Mị đau đến nỗi lớn tiếng gào khóc, Hồng Kiều muốn ngăn cản lại không kịp.

Thương Lan Hiên nghe được Phượng Thiên Mị nhắc tới Thái Hậu, càng thêm tức giận, hét lớn “Hừ! Ngươi mưu hại con nối dõi hoàng gia, ngươi cho là Thái Hậu có thể làm được chủ sao? Đừng vọng tưởng, nếu đứa nhỏ của bổn vương có bề gì, bổn vương bắt ngươi đền mạng.” Thương Lan Hiên lập tức phân phó nói,“Người tới, nhanh đi kêu ngự y.”

Nghe thấy Thương Lan Hiên nói, Phượng Thiên Mị và Hồng Kiêu đều sợ đến phát run.

Trong nửa khắc, một thị vệ khẩn trương dẫn Thái y y quan không chỉnh tề đi vào, xem ra Thái y này vừa bị lôi ra từ ổ chăn. Thấy vẻ mặt tức giận Thương Lan Hiên, Thái y cả người run run đến trước mặt Thương Lan Hiên, chuẩn bị hành lễ, lại bị Thương Lan Hiên tức giận hô “Lễ liền miễn, mau nhìn Tô sườn phi thế nào.”

“Vâng” Thái y vội vàng đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Tô Tịch Nhị, giúp nàng bắt mạch, sắc mặt hơi hơi khó coi, sau khi thu được ánh mắt Tô Nhị Tịch, lập tức sợ hãi hướng Thương Lan Hiên bẩm báo“Khởi bẩm Vương gia, đứa nhỏ của Tô sườn phi e rằng... Không bảo đảm.”

Nghe xong, Thương Lan Hiên sắc mặt trở lên âm trầm, Tô Nhị Tịch lập tức thương tâm khóc “Ô ô... Vương gia, đứa nhỏ nô tì mất rồi, mất rồi, ô ô... đây chính là đứa nhỏ đầu tiên của nô tì vào Vương gia! Đứa nhỏ đi rồi, ta sống thế nào đây! Ô ô ô ô.”

Thương Lan Hiên nhìn Tô Nhị Tịch thương tâm, trong lòng lại khó chịu,“Người tới, đưa Thái y đi xuống.” Thương Lan Hiên kiệt lực nhịn xuống tức giận, trước phân phó người đưa Thái y trở về.

Dứt lời, Thái y cũng vội vàng lui xuống, biết Hiên vương nổi giận, nếu là không nhanh rời đi, sợ là hoạ quấn thân.

Sau đó, Thương Lan Hiên giao Tô Nhị Tịch cho nha hoàn bên cạnh, rồi lập tức đứng dậy, cần kiếm của thị vệ bên cạnh, nổi giận đùng đùng hướng Phượng Thiên Mị đi đến,“Phượng Thiên Mị, bổn vương nói, nếu đứa nhỏ của bổn vương xảy ra chuyện liền dùng mạng ngươi để đền.”

Hồng Kiều cả kinh, vội vàng đứng dậy chắn trước mặt Phượng Thiên Mị “Vương gia, cầu người buông tha tiểu thư! Hồng Kiều nguyện thay tiểu thư bị phạt.”

“Cút ngay” Thương Lan Hiên hung hăng đá văng Hông Kiêu ra ngoài, theo tiếng”A’ chói tai là một tiếng “Đông” mãnh liệt, trán Hồng Kiêu đụng mạnh vào cạnh bàn, nháy mắt máu tươi chảy ra.

“Hồng Kiều a...a...a!” Phượng Thiên Mị kinh hoảng hướng Hồng Kiều đi tới, bỗng hét thảm một tiếng hướng mặt đất ngã xuống. Chỉ thấy bụng của Phượng Thiên Mị có một thanh kiếm xuyên qua, huyết lưu không ngừng, Hồng Kiều cả kinh, bản thân lại hữu khí vô lực, ngất đi.

Thấy một màn như vậy, khoé miệng Tô Tịch Nhi gợi lên ý cười, tràn đầy đắc ý, bất quá chỉ là nháy mắt.

“Người tới, thiêu rụi viện này cho ta rồi cứu hoả. Các ngươi cấp bổn vương nghe rõ đây, đêm đại hôn, tân vương phi không cẩn thận đánh rơi nghiêng nến, táng thân biển lửa. Nếu ai nhiều lời một chữ, cẩn thận cả nhà tánh mạng khó giữ.” Thương Lan Hiên lạnh lùng cảnh cáo, trong mắt lộ ra âm ngoan.

Trước/254Sau

Theo Dõi Bình Luận