Saved Font

Trước/20Sau

Ngừng Yêu Anh, Em Không Làm Được...!!

Chương 11: Không Dám Ngẩn Đầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
~~Buổi sáng, đi học thể dục

~~_Đi mau thôi - Mẹ nuôi Ánh Nhi đưa Nhi đến trường

_Dạ..- Ánh Nhi còn ngượng ngượng, thạt không biết nên làm gì, lỡ như phải gặp Minh thì...

~~Đến trường

~~_Hello Nhàn - Ánh Nhi thấy cả lớp chỉ mới có hơn 10 người rồi còn thấy Nhàn thì nhanh chóng lon ton chạy nhanh lại

_Đến sớm nha - Nhàn cười nói

_Uhm - Ánh Nhi cười sau đó nhìn quanh lớp, Minh vẫn chưa đến, Tốt

_Nhìn gì thế? - Nhàn thắc mắc hỏi

_Á đâu có gì... - Ánh Nhi cười

~~15 sau

~~_Chắc ảnh nghỉ rồi, thôi kệ vậy - Ánh Nhi ngồi cầm vòng của mình sờ sờ mó mó, lớp cũng đã đông lên, và Nhi quả thật không phát hiện có một người đứng trước mắt mình nãy giờ, vì Nhi cúi đầu mà, có để ý gì đâu

_À hem.. - Minh khẽ ho ho

_Huh..? - Ánh Nhi chưa biết chuyện ngẩn đầu lên, vừa ngân lên đã thấy gương mặt kia kia trước mắt mình, do Nhi là lớp phó học tập nên ngồi đầu hàng, và Minh lại đứng chừng dần trước mặt Nhi

_Về chỗ đii - Ánh Nho bối rối không biết nên làm gì thì viện cớ nói

_Uhm - Minh không biết sao cười một cái rồi đi thẳng xuống dưới

Đến giờ học

~~_Các em xếp hàng lại nào, chia ra bốn hàng ngang cho thầy - Thầy thể dục khá ốm, cũng hơi lùn, nhưng nhìn rất hiền nói

Miêu tả tí nhé: Nhi đứng kế Nhàn, kế Uyên trên hàng thứ nhất, Giang hàng thứ 3, Minh hàng thứ 4, nhưng hàng của Minh ngay hàng của Nhi

_Được rồi, các em ngồi xuống - Thầy thể dục nói, cả đám cùng ngồi xuống

_Minh ngồi đâu nhỉ? - Ánh Nhi tò mò quay đầu lại, vừa quay xuống là đụng ngay mặt Minh, dù khác hàng ngang, cũng hơi xa nhưng hàng của Nhi với Minh cùng trên một hàng dọc

_Minh ngồi đâu nhỉ? - Ánh Nhi tò mò quay đầu lại, vừa quay xuống là đụng ngay mặt Minh, dù khác hàng ngang, cũng hơi xa nhưng hàng của Nhi với Minh cùng trên một hàng dọc

_Chết - Ánh Nhi rối rắm quay ngoắt đầu lại, nhưng dường như Minh đã nhìn thấy Nhi quay xuống nhìn mình

_Giờ các em nam qua bên kia tập các động tác, nữ ở tại chỗ, mau mau - Thầy hiệu trưởng ra hiệu

~Sau khi tập xong, thầy cho ngồi tại chỗ

~_Nhi, mày thích thằng Minh à? - Nhàn không biết sao đột nhiên quay qua hỏi

_Tui...tui..uhm - Nhi gật đầu, cô đã quyết định rồi

_Nhưng tao nghĩ mày không nên thích nó, bây giờ mày đẹp, nên nó thích mày thôi - Đột nhiên Nhàn nói ra, khiến Nhi cũng khẽ suy nghĩ, nhưng cô vẫn tin Minh, xem như là tình yêu giữa người và người đi, nhưng mà...câu này cứ văng vẳng bên tai cô

_Tui biết rồi - Ánh Nhi trả lời cho qua, cô cũng chưa biết Minh đối với mình là gì...nhưng cô có cảm giác, đó không phải đùa giỡn, chỉ là cảm giác...

_Um, tao chỉ muốn khuyên mày thôi, không có ý gì đâu - Nhàn nhanh chóng nói

_Tui biết mà - Ánh Nhi khẽ cười, đôi khi, cô cũng đã từng nghĩ Minh vì vẻ ngoài mà quen mình, nhưng rồi trái tim cô hướng về Minh từ bao giờ, làm sao để bỏ đi nó đây? Trong khi nó đang từng ngày lớn lên mất rồi...

Buổi thể dục trôi qua một cách êm đềm, Minh thì đã công khai là quen với Ánh Nhi, khiến cả lớp cứ nhốn nháo cả lên

_Mệt quá đii... - Ánh Nhi khẽ vương vai

_Mệt thật - Minh ngồi bên cạnh nói

_Này, anh có yêu em thật không? - Ánh Nhi khẽ hỏi

_Có - Minh nhanh chóng trả lời

_Xem như em tin anh - Ánh Nhi cười nói (Cũng chính vì chữ tin đó mà cuộc sống của cô sau này, cũng đã quên mất thứ gọi là nụ cười từ trái tim)

_Haha - Minh cười, Minh rất hay cười, và nụ cười này, từ lậ đã khắc hẳn vào tim cô

_Cười gì mà cười - Ánh Nhi nãy giờ vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mặt Minh

_Không có gì, ngước mặt lên nào - Minh nhanh chóng cười dịu dàng nói

_Ờ thôi em về, bye bye - Ánh Nhi thật sự không biết sao vẫn còn rất rất ngại, à không, tim còn đập rất mạnh, cũng không biết sao, cô rất sựo nhìn thẳng Minh, vì cô sợ nhìn ánh mắt đó, cô sẽ không thể nào kiềm nén được mình mà bổ nhào vào đó, hjx

_Ờ thôi em về, bye bye - Ánh Nhi thật sự không biết sao vẫn còn rất rất ngại, à không, tim còn đập rất mạnh, cũng không biết sao, cô rất sựo nhìn thẳng Minh, vì cô sợ nhìn ánh mắt đó, cô sẽ không thể nào kiềm nén được mình mà bổ nhào vào đó, hjx

_Ơ..haha, bye - Minh không biết sao lại bật cười lớn rồi chào Nhi

_Hjx hjx, ghét chết đi được - Nhi nhảy dựng dựng nói

_Ủa nam? - Vừa vào nhà là Nhi đã gặp Nam

_Em mới học về à? - Nam hỏi

_Dạ, có chuyện gì sao? - Nhi thấy Nam hơi nghiêm túc thì nhanh chóng hỏi

_Em chỉ về đây một năm thôi, nhớ đấy, cũng đừng yêu gì thằng cùng lớp kia, lỡ khi em về Mỹ, nó sẽ trở nên thế nào? - Nam trở nên khác lạnh lùng hỏi

_Sao anh biết chứ? - Nhi bất ngờ hỏi

_Em nghĩ anh là ai? - Nam cau mày hỏi, khôn mặt đẹp trai thoáng chốc nhíu lại

_Nhưng mà em...thật sự rất yêu anh ấy - Ánh Nhi cúi đầu xuống thấp nói

_Chỉ mới học được vài tuần, em lấy đâu ra từ yêu? trong khi lúc trước em với thằng Tiến hơn một năm mà chỉ đổi lại được chữ không có tình cảm? Em quen thằng Tiến, anh ít nhất vẫn an tâm, vì anh biết nó sẽ chăm sóc tốt cho em, nhưng tên Minh kia, thằng đó chắc chắn không thể nào, cũng không thể yêu nó, vì một khi yêu nó, em nghĩ em có thể nguyện ý về Mỹ sao? Anh không cần biết là em và hắn có gì với nhau, nhưng chỉ cần kéo dài, đích thân anh sẽ ra tay tách em với nó, đến lúc đó, em chắc chắn không được chống đối - Nam nghiêm nghị nói

_Nhưng...em..em thật sự không muốn - Ánh Nhi gần như muốn phát khóc, cô không muốn vì mình mà Minh có vấn đề, lại càng không muốn xa Minh

_Anh đã từng nói, chỉ cần ở đây, em yêu bất kì ai, không có sự cho phép, anh sẽ làm gì? trên đường về Việt Nam anh đã từng nói, nên em cũng hãy giữ lời hứa của mình đi, em về đây, ba mẹ cho chính là vì nguyên nhân em muốn tiếp xúc thực tế để mốt quản lý công cty, nhưng bây giờ em lại nói muốn yêu, em nghĩ thằng đó có thể yên ổn không? - Nam khẽ chầm chậm bình thản nói

_Em không cần biết, nhưng nhất định, em sẽ không xa Minh, cũng như không để ai đụng đến anh ấy - Ánh Nhi đã quyết định chắc nịch rồi, nụ cười đó, cô muốn thấy mãi thấy mãi, nhưng cái giá...cô biết lấy gì để đánh đổi?

_Em... - Nam tức giận sau đó cũng ra vềm tay cầm điện thoại

_Tiến, mày về Việt Nam đi, có vấn đề rồi - Nam nhanh chóng nói, bình thường Nam rất cà giỡn, nhưng một khi có chuyện, hoàn toàn không ai nhận ra đó là Nam

_Ừ, về đi tao sẽ kể - Nam khẽ gật đầu rồi đi thẳng ra xe, chiếc xe hơi nhanh chóng được lái đi

~>Nụ cười của anh, chính là thứ duy nhất em muốn bảo vệ, nhưng lại mãi không thể nào có nó, cũng không biết sao, từ lúc mất anh, em đã nhìn thấy nụ cười đó ngày càng ít, phải chăng là vì anh cũng đau vì không có em, hay chỉ đơn giản rằng, anh chỉ cười khi có người con gái khác, còn trước mặt em, em đã mất đi tư cách có nụ cười của anh? Chỉ vì muốn được bên cạnh anh..dù là chỉ là từ xa dõi theo?

~

Trước/20Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ