Saved Font

Trước/21Sau

Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu

Chương 17: Ba người hẹn hò

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên xe, Trì Tín đưa cho Đinh Tiểu Nhu một tập hồ sơ.

Trì Tín nói, “Đây là bản tóm tắt cá nhân của Chân Chính.”

Đinh Tiểu Nhu một bên xem một bên nói, “Làm gì nghiêm túc dữ vậy.”

Trì Tín nói, “Ta cũng đem tóm tắt cá nhân của ngươi gửi cho hắn một phần.”

Đinh Tiểu Nhu nhớ tới cái gì, “Hắn biết chuyện ta bị nguyền rủa rồi sao?”

Trì Tín gật đầu.

Đinh Tiểu Nhu nhíu mày, “Chúng ta không phải nói rồi sao, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.”

Trì Tín nói, “Không nói lời nói thật hắn sẽ không tới.”

Đinh Tiểu Nhu càng tức, “Hắn quý giá vậy sao? Lát nữa gặp mặt ta có cần quỳ xuống mới được hắn hẹn hò hay không?”

“Hắn bị bệnh trầm cảm.”

Đinh Tiểu Nhu không tin, “Ta còn bị bệnh tâm thần kìa.”

“Không lừa ngươi, tình huống của hắn rất nghiêm trọng.” Trì Tín ở giao lộ quẹo vào, “Người anh em này của ta, người đặc biệt tốt, cũng không biết lý do gì, vẫn luôn tìm không được bạn gái, mắt thấy sắp ngoài 30 mà vẫn cô độc một mình, hắn liền chịu không nổi nữa, hắn nói hắn cảm thấy vạn phần uể oải.”

“Thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh?” Đinh Tiểu Nhu tiếp lời.

Trì Tín không bắt chuyện, “Gần nhất ta mắt thấy hắn tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, hai ngày trước còn đăng status lên mạng, hỏi ở chùa Long Tuyền có tuyển sinh khoa chính quy bằng cấp hòa thượng hay không, tất cả bạn bè đều rất lo lắng, có thể dùng phương pháp nào đều đã dùng hết rồi, chính là không thể làm hắn vực dậy tinh thần được, cho nên chỉ có thể đem ngươi tới ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa giúp hắn."

“Ngươi mắng ai chứ?” Đinh Tiểu Nhu trừng hắn.

“Ta mắng chửi ai chứ?” Trì Tín khó hiểu.

“Ngươi nói ai là ngựa chết?”

Trì Tín hiểu được, chỉ chỉ phía trước, “Tới rồi!”

Hai người đỗ xe lại, vào đại sảnh.

Đây là một nhà ăn theo phong cách phương Tây, trang hoàng xa hoa, trên đỉnh đầu là chiếc đèn thủy tinh rực rỡ lung linh to lớn giá trị xa xỉ. Đinh Tiểu Nhu hoàn toàn không muốn tới nơi như thế này để ăn cơm, cũng không hiểu nổi sao món ăn Tây, trên những cái dĩa to như thế chỉ có một miếng thịt bé xíu, đây đâu phải là đạo đãi khách. Lời này nàng từng nói với Sa Sa, Sa Sa nói Đinh Tiểu Nhu là người có mệnh nghèo. Nhưng nàng lại nghĩ khác, ăn uống thì phải tự nhiên mới tốt.

So với việc ở loại nhà hàng này ăn thịt bò bít tết, nàng càng thích ăn món mì trộn tương Bắc Kinh do cậu của nàng làm. Chính mình làm tương đậu nàng, rồi trộn với giá đậu cùng dưa chuột xắt nhỏ, bỏ vào một cái tô lớn để ăn, vậy mới được chứ.

Đinh Tiểu Nhu ở phía sau vẫn còn tức vụ Trì Tín ám chỉ nàng ngựa chết, “Ngươi nói rõ ràng đi!”

Hai người một trước một sau đi vào lầu hai, tuy là giờ ăn cơm, khách hàng cũng không nhiều lắm. Liền nhìn đến sát cửa sổ vị trí phía trên, có một nam thanh niên mập mạp hướng bọn họ vẫy tay.

Chân Chính mặc quần áo hưu nhàn, phía trên mặc áo màu lam nhạt ngắn tay, bên dưới quần jeanrộng thùng thình, tóc xoăn xoăn, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.

Đinh Tiểu Nhu như thế nào đều cảm thấy, vẻ ngoài của đối phương không giống như là sẽ thích đến loại nhà hàng này ăn cơm với khách.

Hai người đi vào trước bàn, Trì Tín giới thiệu, “Đây là Đinh Tiểu Nhu, đây là Chân Chính.”

Chân Chính rất có lễ phép, “Đinh tiểu thư, hân hạnh được gặp.”

Đinh Tiểu Nhu cũng khách sáo, “Ta cũng rất hân hạnh.”

Ba người ngồi xuống, Trì Tín vào ngồi cùng phía với Chân Chính.

Chân Chính ngoắc tay gọi một người phục vụ đang đứng trong góc, nói "Mang đồ ăn lên đi."

Có thể là Trì Tín nhìn ra nghi vấn của Đinh Tiểu Nhu, hắn chỉ chỉ Chân Chính, “Ngươi xem bộ dáng này của hắn, sắc mặt hồng nhuận, mặt thì tươi cười, căn bản không giống như là đang có bệnh trầm cảm?”

Đinh Tiểu Nhu nói, “Đúng vậy, nhìn rất có sức sống.”

“Hắn là bên ngoài trông tươi tắn, nhìn có vẻ rất tốt, kỳ thật trong lòng gió thảm mưa sầu.” Trì Tín nói.

Chân Chính nói, “Đinh tiểu thư, tình huống của ta,Trì Tín hẳn đã giới thiệu sơ qua cho ngươi biết?"

“Đúng vậy, tình huống của ta khẳng định ngươi cũng đã biết rồi.”

“Biết, Trì Tín nói ngươi là người rất lạc quan, biết tìm vui trong sự đau khổ, cuộc sống thê thảm nhưng vẫn nỗ lực mà sinh tồn! "

Nhìn ra được, Chân Chính đúng là thành tâm thực lòng khích lệ.

Đinh Tiểu Nhu liếc nhìn Trì Tín, Trì Tín âm thầm đá Chân Chính một cái.

Đinh Tiểu Nhu nói, “Ta đúng là thảm như vậy, không tự sinh tồn không lẽ ta nên chết đi? Ta tới chỗ này coi như là giúp ngươi sửa vận mệnh, nhưng thực ra đó chính là tự thiêu đốt chính mình để chiếu sáng cho người khác."

Chân Chính vội vàng, “Ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta đang khen ngươi mà.”

Đinh Tiểu Nhu nói, “Như vậy mà cũng gọi là khen sao?”

Đinh Tiểu Nhu còn tính toán tiếp tục nói, bỗng nhiên thấy Trì Tín ở đối chính mình làm động tác “Vê tiền”,rồi hắn bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói “Khen đến thật tốt!”

Chỉ thấy Đinh Tiểu Nhu vẻ mặt biểu tình chân thành mà tiếp tục nói, “Nếu không phải ngươi vừa rồi nói những lời này đó, ta thật đúng là không phát hiện bản thân có nhiều ưu điểm đáng quý như vậy. Sao ngươi không thử liệt kê những ưu điểm của ta xem sao?"

“Được chứ!” Chân Chính nói, “Trì Tín còn nói ngươi từng có 29 người bạn trai, tới bây giờ đã bị 30 người bạn trai lừa.”

Đinh Tiểu Nhu đè nặng lửa giận, ôn nhu mà nói, “Đây cũng gọi là ưu điểm?”

Trì Tín ở một bên như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Đương nhiên. Ngươi nghĩ xem, này chứng minh ngươi đơn thuần, thiện lương, hơn nữa nguyện ý tin tưởng tình yêu, cái này kêu trải qua bao nhiêu kiếp nạn, sơ tâm không thay đổi.”

Đó rõ ràng chính là ngu xuẩn mới đúng, Đinh Tiểu Nhu trong lòng nghĩ. Nhưng nghe đến lời này vẫn là có chút hưởng thụ, huống chi nhìn ra được Chân Chính đúng là đang thật tâm nghĩ vậy.

“Đúng rồi, ta chưa hỏi ngươi hiện đang làm công việc gì? Ta là người trưng bày mặt tiền, chính là mặc quần áo cho ma nơ canh ở cửa hàng thời trang".

Đinh Tiểu Nhu nói.

“À, ta làm việc ở Cục Dân Chính, nhưng ta hy vọng vĩnh viễn không có ngày ta phải phục vụ ngươi." Chân Chính cười.

“Tại sao?” Đinh Tiểu Nhu buồn bực.

“Hắn chuyên môn xử lý thủ tục ly hôn.” Trì Tín vẻ mặt bình tĩnh nói.

Lúc này, mấy người phục vụ theo thứ tự đem đồ ăn mang lên.

Chân Chính nói, “Ngươi xem bộ dáng của ta, không giống người hay tới chỗ này ăn cơm?"

Đinh Tiểu Nhu ăn ngay nói thật, “Đúng vậy, trông ngươi giống ra đường ăn lẩu nướng.”

Lời này đem Trì Tín cùng Chân Chính đều chọc cười.

Chân Chính nói, “Kỳ thật, bữa cơm này nghiêm túc mà nói không phải do ta mời. Vào mùa xuân, trong lúc ta đang tiếp một đôi vợ chồng muốn li dị, hai người đều tâm ý đã quyết, chỉ cần ta đóng dấu liền xong việc. 

Đây là công việc của ta không sai, con dấu không có cảm xúc, chính là ta có.

Ta thấy trong mắt hai người đều có vẻ như sắp khóc, ta liền nói, mực dùng để đóng dấu dùng hết rồi, các ngươi đợi một chút.

Ta trực tiếp đi tới phòng điều khiển, nhìn chằm chằm màn hình, luôn theo dõi hai người kia ôm nhau khóc lên, ta mới lần nữa trở về.

Lúc trở về, hai người đã rời đi. Người đàn ông để trên bàn của ta tờ giấy "cảm ơn ngươi, người anh em, chúng ta biết mực đóng dấu vốn không có vấn đề gì, chúng ta không ly hôn nữa, trở về cùng nhau sống qua ngày.

Bọn họ còn lưu lại một voucher VIP ở nhà ăn này, lúc ta đuổi theo hai người đều đã đi rồi."

Đinh Tiểu Nhu cảm khái, “Bữa cơm này nhất định ăn rất ngon, bởi vì có mùi vị nhân tình.”

Ba người nâng chén, không khí dần dần hòa hợp, Đinh Tiểu Nhu lúc này mới chú ý tới, Chân Chính tay trái không có ngón giữa.

Đinh Tiểu Nhu nói, “Ngươi để tâm chuyện ngón tay của ngươi sao?"

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận