Saved Font

Trước/50Sau

Người Bảo Vệ

Chương 22:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
– Thôi giờ muộn rồi, tao cũng về đây… – Nói xong Thảo đứng dậy tính tiền nhưng Linh gàn lại.

– Mày dở à, về đi, tao trả cho, hôm nay tao mời, nói từ đầu rồi! – Thảo bĩu môi một cái rồi cười tươi đi ra cửa. Linh nhìn theo dáng bạn mình lắc đầu. “Đúng là hồng nhan bạc phận”…

Sau khi nói chuyện với Linh, Thảo cảm thấy cũng có sự lựa chọn đấy, tuy nhiên việc thuyết phục Minh lại là việc khác. Nhưng kiểu gì thì kiểu cũng phải nói chuyện, biết Minh sẽ khó chịu nên tối nay Thảo lấy hết can đảm chuẩn bị tinh thần nói chuyện với Minh. Như thường lệ Minh làm việc xong cũng tầm 23h00, mệt mỏi Minh bước lên giường, Thảo chui trong chăn mắt mở to chờ chồng, Minh vừa nằm xuống Thảo thò tay sang ôm.

– anh mệt lắm… – Đó là câu nói của Minh khi được vợ chủ động ôm.

– Biết rồi, ai bắt anh làm gì đâu… – Thảo bĩu môi.

– Sao hôm nay em ngủ muộn thế? – Minh nắm vào tay Thảo, bàn tay mịn màng mát mẻ, Minh vuốt nhẹ nhàng.

– Hôm nay… em nói chuyện với cái Linh rồi… – Thảo bắt đầu vào chuyện.

– Linh làm ở khoa sản đó hả? – Minh nhắm mắt nói, anh cũng đoán được phần nào chuyện vợ mình định nói.

– Vâng… việc mình thả lâu rồi mà chưa có con… nó khuyên hai đứa mình nên đi khám…

– Cần gì khám em… – Minh bắt đầu khó chịu, hễ mỗi lần nói đến chuyện này Minh đều né tránh, vì Minh biết bệnh của mình, nhưng chẳng biết bản thân sẽ dấu được trong bao lâu.

– Khám một chút thôi, nó bảo không tốn thời gian đâu, anh chịu khó sắp xếp đi với em một lần… nếu không… – Thảo đang nói thì Minh ngắt lời.

– anh bảo không là không, kiểu gì chả có con, em không phải lo. – Minh bỏ tay mình ra khỏi tay Thảo, thể hiện sự khó chịu.

– Kiểu gì chả có? Em 28 tuổi rồi, anh có biết tuổi em bọn bạn em đã có con mấy tuổi rồi không? Sao anh lúc nào cũng né tránh trách nhiệm vậy? – Thảo nhíu mày, nàng cũng bắt đầu khó chịu với kiểu của Minh.

– 28 Hay 30 thì cũng chưa muộn, sao em cứ phải sồn sồn lên…

– Sồn sồn lên? anh nói vậy mà nghe được à, thả mấy năm nay rồi có đậu thai đâu, chắc chắn là có chuyện thì mình phải đi khám chứ? Chả nhẽ anh không muốn có con à? – Thảo tức ngồi dậy nhìn Minh nói trong ánh đèn ngủ.

– Có! Muốn có! Muốn chứ! Nhưng em cứ phải từ từ!

– Từ từ đến bao giờ hả anh, bố mẹ cũng dục nhiều lắm rồi, đi khám một chút thì có sao nào? – Thảo đẩy vào người Minh.

– Chẹp! Sao em phiền thế? Thôi đi ngủ đi! – Minh cau mày nằm quay lưng lại ôm gối.

– Thế rốt cuộc anh có đi khám không? – Thảo cau mày.

– Không, anh bận lắm! – Minh nhắm tịt mắt, anh cảm thấy chẳng ổn tí nào, không biết có nên nói điều đó với Thảo, Minh rất hiểu nỗi lòng của Thảo nhưng anh lại xấu hổ và đang gắng trốn tránh trách nhiệm.

– Thôi! Mai em tự đi! – Thảo tức giận, vùng vằng đứng dậy đi ra ngoài, rất tức giận nhưng Thảo cũng chỉ nói được đến vậy, lần nào cũng thế này làm nàng rất là khó chịu. Bước ra phòng khách Thảo ngồi xuống sofa nhìn ra ánh sáng bên ngoài ban công, nước mắt rơi xuống hai bên má, vừa ức vừa buồn…

Minh nằm bên trong, thấy vợ đi ra ngoài, Minh mở mắt ra cũng chẳng ngủ được, mỗi lần cãi nhau thế này Minh buồn lắm, cũng thương vợ nhưng chẳng biết phải làm sao, chắc chắn đang tủi thân ngoài kia rồi, nghĩ vậy Minh nằm trằn trọc một lúc, càng lúc càng thấy thương Thảo. Minh đứng dậy đi ra ngoài nhưng chẳng thấy Thảo đâu, ngó xung quanh cả toilet chẳng thấy, bỗng cửa phòng ông Vũ mở ra, Thảo bước ra ngoài mặt hơi đỏ.

– Em vào phòng bố làm gì đấy? – Minh cau mày hỏi.

– Em… em vào lấy cái cốc. – Minh nhìn tay Thảo cầm một chiếc cốc thật.

– Cốc trong chạn bát thiếu gì? Em vào đó nhỡ bố tỉnh thì sao? – Minh cũng không nghĩ gì nhiều.

– Bố ngủ say lắm… – Thảo nói và đi ra máy lọc nước. Uống nước xong nàng chẳng nói gì với Minh, chỉ đi ra sofa ngồi. Minh đứng nhìn Thảo một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng đi tới, ngồi cạnh và ôm Thảo vào lòng.

– anh hiểu em rất muốn có con, nhưng mà… Chuyện này…

– anh chỉ cần đi khám với em thôi, mọi thứ để cái Linh lo… Hoặc anh lấy mẫu cho em, em gửi cho nó cũng được… – Thấy Minh nhẹ giọng Thảo cũng đỡ tức hơn, nhưng nàng vẫn không quên gạ gẫm Minh đi khám bằng được.

– Không cần khám đâu… anh… – Minh ôm chặt Thảo ấp úng.

– Sao thế… – Thảo đẩy Minh ra, nhìn vào mắt chồng, nàng cảm thấy có điều không ổn.

– anh… bị vô sinh… – Minh lấy hết can đảm nói ra trước sự ngỡ ngàng của Thảo.

– anh… nói sao… – Thảo mở to mắt nhìn Minh.

– anh đi khám từ lâu rồi, anh xin lỗi, anh đã giấu em suốt thời gian qua, để em phải hy vọng… anh là người chồng không tốt… – Minh cúi mặt xuống nói.

– Thật à anh… – Thảo vẫn chưa tin lắm…

– Thật… anh khám hai lần, kết quả đều như nhau… – Minh buồn bã nói.

– Hmmm… Không sao đâu anh… chúng ta cùng tìm cách nha, anh đừng buồn… – Thảo ôm Minh, nàng cũng đã nghi từ lâu rồi, tuy nhiên chưa có cơ sở chắc chắn, chính vì thế Thảo muốn Minh đi khám để phát hiện trước còn có giải pháp cho chuyện này.

– Còn cách nào nữa em, chúng ta khó có con lắm… – Minh ôm chán.

– Còn, anh cứ tin em, cái Linh nói chắc như đinh đóng cột, thời buổi này không khó như xưa đâu anh, nhưng anh phải đưa mẫu cho nó, ngày mai em cầm mẫu đến và em cũng khám luôn, nhỡ đâu do em thì sao? – Thảo an ủi.

– Không thể do em được, do anh… – Minh vẫn tự ti.

– anh đừng nói nữa, muộn rồi, vào lấy mẫu đi, em giúp anh… – Nói xong Thảo đứng dậy kéo Minh vào phòng ngủ. Thảo lấy trong túi ra một cái ống mà Linh đã chuẩn bị cho từ trước.

– Việc này có cần thiết không em? – Minh vẫn ái ngại, vì kiểu gì thì kiểu kết quả nó cũng vậy rồi.

– anh yên tâm, mẹ nó giỏi lắm, nếu không cứu vãn được, chúng ta tìm giải pháp khác…

– Nếu em định mua tinh trùng người khác, anh phản đối, cả nhà anh có mỗi anh con trai…

– Vâng, em cũng không định tính cách đó, chúng mình có thể dùng cách thụ tinh ống nghiệm, tinh trùng anh và trứng của em, thế em mới bảo anh yên tâm mà… ngốc thật… – Thảo cười một nụ cười an ủi chồng.

– Thôi được rồi, bây giờ lấy thế nào? – Minh cũng rất muốn có con rồi, điều Thảo nói khiến Minh có chút hy vọng nên anh dăm dắp nghe lời vợ.

– anh ngồi xuống làm gì thì làm rồi bắn vào cái lọ này, cái Linh bảo tinh trùng sẽ sống trong ống nghiệm 12 tiếng nên sáng mai em phải đi luôn… – Nói là làm, vợ chồng cũng không có gì phải ngại, Minh tụt quần xuống bắt đầu sóc, cái chim mềm nhũn dần cứng lên. Thảo ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cái ấy của chồng, nàng dần đỏ mặt, điều khiến nàng đỏ mặt không phải con cu của chồng mà do lúc nãy… lúc nàng vào phòng bố chồng lấy cốc, chiếc cốc in hình Thảo và Minh, ông vũ biết Thảo rất hay dùng cái cốc đó, và con bé Thảo uống nước rất nhiều, lý do của một làn da đẹp là uống nước mỗi ngày, một ngày không biết bao nhiêu lần Thảo loanh quanh cái máy lọc nước khử ion của nhà để uống nước, dường như đây giống như một cái bẫy của ông Vũ, nắm bắt được thói quen của con dâu và cố tình đem chiếc cốc vào phòng, để ở nơi chỉ cần đi qua ngó vào là thấy, sáng trưa chiều tối, nếu Thảo để ý ông Vũ làm trò này cũng mấy ngày rồi, nàng phải đi vào phòng ông Vũ lấy khá nhiều lần, nhưng người vô tư như Thảo lại chẳng suy nghĩ gì.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Vũ Song Tuyệt