Saved Font

Trước/152Sau

Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 26: Đồng Loại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Đậu

Trong phòng, Lộ Tinh ngồi xếp bằng trên giường nhai nhai ngậm ngậm hết một đống kẹo nhận được hôm nay. Nghiêm Đào và Tần Húc vì muốn làm quen với cậu cho nên trong buổi gặp mặt tặng quà cho cậu chỉ toàn là kẹo, chỉ nhìn bao bì là biết giá cả không hề rẻ.

Lộ Tinh tạm thời còn chưa muốn ăn, bởi vì Phó Thâm mua cho cậu rất nhiều hương vị và loại kẹo khác nhau, cậu ăn không lại. Bức tường bên cửa sổ phòng ngủ, cái giá sách cao hai mét của phó thâm dành hơn một nửa, tất cả đều dùng để làm kệ để kẹo cho Lộ Tinh.

Lộ Tinh không chỉ thích ăn kẹo, mà còn thích đếm kẹo nữa. Mỗi buổi sáng thức dậy đều phải đếm từng hộp kẹo trên giá sách với vẻ mặt rất thỏa mãn.

Phó Thâm để tóc ướt đẫm đi ra từ phòng tắm nửa người trên trần trụi, trên thắt lưng cũng chỉ quấn một cái khăn tắm.

" Sao không mau đi tắm rửa đi, nước tôi đã chuẩn bị xong rồi đấy." Phó Thâm thấy Lộ Tinh nhìn chằm chằm hộp quà là kẹo cười ngây ngô, cắt đứt suy nghĩ của anh.

Lộ Tinh ngẩng đầu nhìn về phía anh, gật đầu, nhu thuận đặt hộp quà bày lên giá sách. Đi đến trước mặt hắn theo thói quen mở hai tay ra. Phó Thâm cảm thấy buồn cười, cái khoảng cách chỉ có hai bước này tiểu tổ tông này còn muốn được người bế vào. Thật sự là bị anh chiều hư rồi, nhưng anh vẫn rất vui vẻ bế Lộ Tinh hư hỏng lên.

Vào phòng tắm, Phó Thâm giống y như một người cha già hết cởϊ áσ cho cậu rồi cởϊ qυầи. Quần áo ngoài thì ngược lại không có việc gì, nhưng đến khi cởi đến quần bên trong lòng bàn tay anh vẫn như cũ lại đổ mồ hôi.

Tuy rằng anh vẫn thường làm mấy chuyện này, nhưng trong lòng vẫn mãi luôn là không điều chỉnh được.

Lúc Lộ Tinh ra khỏi nước là một giờ sau, mặc bộ quần áo ngủ con cừu liền thân mới mua cho cậu, đội cái mũ liền có hai cái tai dê đáng yêu quá đi mất. Nói thật là mấy cái bộ quần áo đáng yêu này cũng không phải Phó Thâm chọn.

Tuy rằng Hứa Viện ở nước ngoài xa xôi, nhưng cõi lòng đối với hai vợ chồng Phó Thâm coi như đã tan nát. Hai ngày trước bà và Phó Thâm call video thì phát hiện Lộ Tinh thế mà đang còn mặc đồ ngủ mùa hè, lúc này mới ra lệnh cho anh lập tức mua cho cậu một bộ đồ ngủ mùa đông.

" Trời lạnh như vậy, lỡ Lộ Tinh bị cảm anh không đau lòng sao?" Hứa Viện đôi với Phó Thâm rất bất mãn, " Anh không đau lòng nhưng mẹ đau lòng. "

Bởi gần cuối năm nên Phó Thâm thật sự quá bận rộn, trong lúc nhất thời không để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.

"Quên đi, đúng là không thể trông cậy vào anh mà." Hứa Viện bỏ lại một câu, một lát sau thì trực tiếp ném một cái link bộ đồ ngủ cho Phó Thâm, bảo anh dựa theo số đo của Lộ Tinh đặt hàng là được.

Phó Thâm cảm thấy Hứa Viện đã coi Lộ Tinh là con trai út của mình rồi. Nguyên nhân chỉ có một thôi, Phó Thâm và Phó Trạch đều rất hổ thẹn. Cho tới nay, Hứa Viện đều hy vọng có một đứa con trai giống như áo bông nhỏ, đáng tiếc hai anh em không ai giống như mẹ mong hết. Vừa vặn là Lộ Tinh đã bị bà nhắm trúng.

" Cố ý chọn mấy bộ liền thân này, nếu buổi tối Lộ Tinh có đá chăn, cũng không dễ dàng bị cảm." Hứa Viện cân nhắc rất chu đáo.

Dê con nhỏ Lộ Tinh rất ngoan ngoãn nằm trên giường, chờ Phó Thâm lại cùng ngủ với cậu. Anh vén chăn lên giường, Lộ Tinh cũng không chần chờ trực tiếp chui vào trong ngực anh, ngón tay cũng không an phận mà sờ cơ bụng anh.

Đây là sở thích mới khám phá gần đây của Lộ Tinh, không sờ cơ bụng Phó Thâm thì không ngủ được, cơ bụng rắn chắc của anh khiến cho cậu rất có cảm giác kiên định.

Đương nhiên vẫn là khó khăn cho Phó Thâm rồi, sơ sẩy không chú ý một chút thôi là anh em phía dưới sẽ nổi lên phản ứng.

Phó Thâm hôn lên mái tóc bồng bềnh của Lộ Tinh một cái, đáp lại anh là Lộ Tinh cắn một cái trên yết hầu.

" Hôm nay có vui không?" Phó Thâm siết chặt tay Lộ Tinh, có lẽ là đến mùa đông. Trong phòng dù có ấm hơn nữa, con người luôn theo bản năng cảm thấy chen chúc cùng một chỗ mới càng cảm thấy ấm hơn.

Lộ Tinh đương nhiên vui vẻ, bởi cậu lại nhìn thấy Ôn Ngôn, hơn nữa Ôn Ngônn còn tặng bánh kem tự tay làm cho cậu. Chỉ trong một buổi chiều, Lộ Tinh cảm thấy cậu và Ôn Ngôn hẳn là đã là bạn bè rồi.

"Cảm ơn cậu, ngày đó giải vây thay tôi." Trong phòng riêng Ôn Ngôn nói với Lộ Tinh như vậy, " Bằng không đêm đó tôi sẽ rất khó chịu. "

Nghe nói cậu thích ăn kẹo tôi không có gì tốt để tặng cho cậu hết, đây là bánh kem do chính tôi làm, hy vọng cậu thích." Ôn Ngôn lấy từ trong túi ra một cái hộp trong suốt nhỏ, bông kem được xếp chỉnh tề cùng một chỗ, giống như cậu là bông tuyết trắng sạch sẽ.

Lộ Tinh liên tục lắc đầu, cậu cũng không cảm thấy mình đã giúp gì cho Ôn Ngôn, cậu chỉ là nhìn thấy cậu ấy gấp gáp, trong lòng khổ sở. Huống chi Ôn Ngôn còn là đồng loại đầu tiên cậu gặp được sau khi tới nơi này, cái loại cảm giác thân thiết này làm cho Lộ Tinh muốn cùng cậu ấy thân cận.

Lộ Tinh đã thử qua nhiều lần dùng sóng âm đặc trưng của người cá để trao đổi với Ôn Ngôn, nhưng không biết xảy ra vấn đề gì, đối với sóng âm của cậu Ôn Ngôn đều không hề phản

ứng.

___________________________________________

Lộ Tinh rất muốn chia sẻ niềm vui khi kết bạn với Phó Thâm, cậu há miệng muốn nói chuyện nhưng cổ họng tựa như bị kẹt trên máy kéo, phát ra những âm thanh khàn khàn chói tai, phi thường khó nghe. Lộ Tinh buồn bực ngậm miệng.

Trong lòng phó thâm cũng không dễ chịu.

Phó Thâm xoay người trực tiếp đè Lộ Tinh dưới thân, đột nhiên tim Lộ Tinh giống như rơi mất một nhịp.

" Muốn hôn không?" Phó Thâm cười đùa hỏi Lộ Tinh, thì cảm thấy bàn tay cậu đang đặt trên cơ bụng muốn co rụt lại.

Phó Thâm hiểu rõ cười.

Lộ Tinh rất thích hôn môi với Phó Thâm, hương vị và nhiệt độ cơ thể của anh có thể xua tan tất cả những điều không vui của cậu.

Chỉ là hôn thôi đương nhiên Phó Thâm cảm thấy không đủ, ngón tay anh trượt xuống cố gắng tìm một lỗ hổng trên người cậu để tay len lỏi vào trong quần áo Lộ Tinh chạm vào làn da bóng loáng của cậu.

Thế nhưng sờ tới sờ lui tất cả đều là vải quần áo là thế nào, anh thế mà quên mất quần áo này khóa kéo ở sau lưng Lộ Tinh.

"..." Đột nhiên Phó Thâm thấy hối hận vì đã mua cho bộ quần áo liền như thế này cho Lộ Tinh, muốn làm tí chuyện chính sự cũng không tiện.

Lộ Tinh bị Phó Thâm sờ sờ làm ngứa ngáy, cứ cười ha hả ha hả, thân thể giãy dụa y chang con tôm giật.

Bầu không khí bị hỏng rồi, anh cũng không biết xấu hổ mà tiếp tục làm chuyện xấu, thế là đành yên phận ôm Lộ Tinh ngủ.

Chỉ là đến nửa đêm, Phó Thâm đang ngủ thì bị Lộ Tinh từ lay tỉnh từ trong mộng. Anh nhìn lộvẻ mắt bối rối của cậu, đầu óc vốn còn mơ mơ màng màng trong nháy mắt thanh tỉnh.

Sau đó anh bị Lộ Tinh kéo vào phòng vệ sinh, Lộ Tinh chỉ vào bồn cầu. Muốn kéo bộ quần áo kỳ quái trên người mình xuống nhưng mà quần có kéo mãi cũng không tuột xuống, cậu muốn đi tiểu nên đã nghẹn rất lâu, nghẹn đến khó chịu.

Lộ Tinh bất lực, nhưng lại rất gấp gáp. Phó Thâm vốn còn muốn cười cậu, giờ sững sờ đến không bật cười nổi.

Nhưng mà Phó Thâm tìm được đủ lý do mua đồ ngủ cho lộ tinh, tuyệt đối không phải vì anh muốn làm gì.

phó thâm cởi bỏ toàn bộ bộ đồ ngủ của lộ tinh, lộ tinh lại một lần nữa trơn bóng bày ra trước mặt hắn. chuyện muốn làm trước khi đi ngủ không thành công, hiện tại trong lòng phó thâm ngứa ngáy.

Từ sau khi kỳ phát tình, Lộ Tinh đã không cùng anh làm mấy chuyện thân mật này nữa. Cậu vẫn giống như trước kia đơn thuần như chưa từng có việc gì, giống như là không có tìиɦ ɖu͙ƈ.

Lộ Tinh đi tiểu xong thì thở phào nhẹ nhõm, chạy mấy bước nhỏ trở lại giường quấn mình lại, cái gì cũng không mặc mà cũng không thấy lạnh.

Phó Thâm khẽ thở dài không thể nghe thấy, rũ mắt nhìn cái chỗ cộm lên ở bên dưới, an ủi mình nói " Thôi...thanh tâm quả dục là tốt nhất. "

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao như ba cây sào.

Khó có được Lộ Tinh ở trên giường chơi một hồi lâu mà Phó Thâm vẫn còn chưa tỉnh. Tối hôm qua anh bị tra tấn đến tận trời hửng sáng mới đi vào giấc ngủ, Lộ Tinh nhét tay vào trong quần áo Phó Thâm sờ cơ bụng anh, kết quả không cẩn thận sờ được thứ nóng bỏng, cậu sợ tới mức vội vàng rụt tay về.

Trước/152Sau

Theo Dõi Bình Luận