Saved Font

Trước/99Sau

Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 57: Xác Định Tình Cảm (Ba)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đối với chuyện mình nhượng bộ, Hạ Cửu Gia sau đó nghĩ lại cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi.

Nhưng cậu hiểu vì sao lúc đó mình lại có ý tưởng như thế.

Đầu tiên là vì bản thân mình. Trong chuyện giao tiếp cùng người khác, Hạ Cửu Gia luôn luôn "không cố gắng làm gì cả". Cậu có vài người bạn thân, nhưng trên cơ bản đều là đối phương "nhiệt tình chủ động", cậu sẽ quan tâm, sẽ giúp đỡ nhưng rất ít khi chủ động hẹn ai.

Mặt khác, cũng là vì Thẩm Hi. Việc Thẩm Hi ra sức học tập suốt một năm rưỡi qua toàn trường đều biết, hình tượng đã rơi loảng xoảng đầy đất rồi. Nếu thật sự qua ba năm mà không được một lần hạng nhất thì.. haiz. Hơn nữa nếu chủ động bày tỏ thì chứng tỏ một năm rưỡi siêng năng của Thẩm Hi không có ý nghĩa gì.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất là mặt mũi, đặc biệt là mặt mũi khi đối diện với Thẩm Hi. Hồi trước bảo không thích, bảo đừng quấn lấy mình nữa, kết quả sau đó lại rất thích người ta, như thế có hơi...lung tung. Đã không biết rõ tương lai, không nắm chặt trong tay lại cứ hay tỏ ra bất an, không thấu suốt, tự đánh mặt, sẽ làm người ta cảm thấy: Làm màu gì vậy?? Nếu không phải Thẩm Hi kiên trì hẳn hai người sẽ lướt qua nhau!!! Mà người như Hạ Cửu Gia luôn cảm thấy mình có thể khống chế hết thảy.

Tất nhiên, tình cảm của cậu sau này Thẩm Hi nhất định có thể cảm nhận được, nhưng bây giờ Hạ Cửu Gia không muốn nói ra thẳng thừng.

Hạ Cửu Gia không biết có bao nhiêu người đã từ chối người khác, sau đó thích lại và tỏ tình với người ta, riêng cậu cảm thấy thật khó mở miệng.

Đúng là hạng hai cũng khá mất mặt, nhưng còn hơn phải đối mặt với Thẩm Hi. Một lần hạng hai cũng ổn, đằng sau còn 12 kì thi lớn nhỏ nữa mà, chờ cậu tiếp tục trâu bò đứng hạng nhất thì sẽ không còn ai nhớ đến lúc này cả.

Hạ Cửu Gia nghĩ: Đây đúng là điểm sáng hiếm hoi của Thẩm Hi trong năm lớp mười một mười hai.

- ------------

Thứ hai, bảng xếp hạng toàn trường được dán lên.

Hạng nhất: Thẩm Hi: Ngữ văn 142 - Anh văn 145 – Toán 150 – Lý 98 – Hóa học 100 – Sinh học 100. Tổng điểm: 735.

Hạng nhì: Tề Noãn: Ngữ văn 140 - Anh văn 144 – Toán 148 – Lý 98 – Hóa học 98 – Sinh học 100. Tổng điểm: 728.

Hạng ba: Tôn Phỉ Phỉ: Ngữ văn 140 - Anh văn 144 – Toán 143 – Lý 98 – Hóa học 100 – Sinh học 100. Tổng điểm: 727.

Hạng tư: Hạ Cửu Gia: Ngữ văn 143 - Anh văn 145 – Toán 150 – Lý 100 – Hóa học 100 – Sinh học 88. Tổng điểm: 727.

Hạng năm: Lý Hà...

Hạ Cửu Gia: "!!!"

Cái quỷ gì vậy!!!

Tính sai rồi!!!

Mình bỏ điểm quá nhiều! Cố ý lật kèo một lần ai ngờ lật quá đà!

Ban đầu tính bỏ 12 điểm để an toàn một chút trong trường hợp Thẩm Hi phát huy không tốt lắm, ai ngờ phong độ Tề Noãn và Tôn Phỉ Phỉ vượt xa mọi lần, một người hơn 1 điểm, một người hơn tận 2 điểm!

Mặt mày Hạ Cửu Gia đen thui, đôi tay từng luyện qua Muay Thái vô tình dùng sức, một tiếng "rắc" vang lên, cây bút bi đã bị bẻ gãy đôi.

Đây chính là kết quả một phút bốc đồng muốn làm tình thánh sao?

Cậu hơi hối hận rồi. Chỉ một lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa.

Hạ Cửu Gia nghĩ: Học kỳ sau, tôi sẽ vượt ba người các cậu từ 20 điểm trở lên!

Dùng một câu đang trend trên mạng chính là "baba cưng vẫn sẽ là baba cưng".

Có bài học từ học kỳ trước, bọn An Chúng, Tiền Hậu không dám hoàn toàn khẳng định "Hạ Cửu Gia rớt đài", tất cả đều im lặng, núp trong góc tối, chờ đợi tiết sinh đến.

Khi bọn họ nghe tiếng chuông tan tiết vang lên, giáo viên môn Sinh đã ra khỏi lớp mà Hạ Cửu Gia vẫn không có phản ứng gì, ai ai cũng lộ ra ánh mắt khó tin.

An Chúng, Tiền Hậu liếc nhìn nhau, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng: Thật sự rớt đài ư?!! Lại còn rớt xuống tận hạng tư!

"Đông bảo..." Khi thấy phần cuối trong bài thi của Hạ Cửu Gia toàn dấu gạch chéo, Thẩm Hi cẩn thận hỏi, "Tại sao... câu này... tất cả đều gạch bỏ?"

Hạ Cửu Gia tâm tình không tốt lắm, tối sầm mặt trả lời: "Viết xong thì cảm thấy sai sai nên muốn thử phương pháp khác, vì vậy gạch bỏ, nhưng... vừa viết hai ba chữ phương pháp mới thì cảm thấy cũng không đúng, còn chưa chờ suy nghĩ ra thì hết giờ rồi. Cho nên, phía dưới còn có vài dòng thử phương pháp khác." Để cho "tự nhiên", Hạ Cửu Gia đã tranh thủ thời gian viết thêm mấy chữ.

"À..." Biết tính cách của Hạ Cửu Gia nên Thẩm Hi không hoài nghi gì cả.

Cảm nhận được luồng khí hắc ám đang xoáy tròn và tuôn ra quanh thân Đông bảo, Thẩm Hi hết sức thông minh mà không nhắc tới "thử một chút", cậu an ủi: "Chỉ là nhất thời suy nghĩ không ra mà thôi... Ai cũng có lúc đầu óc mơ hồ, chẳng qua do cậu không đủ thời gian, lần sau chắc chắn cậu vẫn sẽ hạng nhất mà."

Hạ Cửu Gia không muốn nói thêm gì: "Ừ."

"Đúng lúc lập tức phải nộp bài nên không sửa được, đảm bảo sẽ không có lần sau."

Hạ Cửu Gia vẫn: "Ừ."

Hạ Cửu Gia không vui lắm nên vùi đầu vào giải đề, học kỳ tiếp theo cậu đã quyết định phải vượt lên 20 điểm, làm hạng nhất áp đảo tất cả mọi người.

Thẩm Hi không dám trêu chọc, cũng quay đầu học tập, dù cậu băn khoăn không biết bây giờ mình còn cần dốc sức học tập nữa hay không.

Hạ Cửu Gia buồn bực trong lòng, cậu cảm thấy tin tức tốt duy nhất chắc là có thể "thử một chút". Thế nhưng hết lần này đến lần khác Thẩm Hi cho rằng tâm tình Hạ Cửu Gia đang rất tệ, không chấp nhận chuyện mình hạng tư, không thích mình, nhắc đến ước định kia chả khác nào đổ dầu vào lửaa, làm Hạ Cửu Gia càng thêm khó chịu, thậm chí sẽ chán ghét mình. Vì vậy Thẩm Hi ngoan ngoãn làm bạn cùng bàn tốt, cẩn thận từng li từng tí, không hề nhắc nửa chữ đến việc "thử một chút".

Hạ Cửu Gia tức đến tím người.

Tôi bỏ tận 12 điểm, rơi đến hạng tư toàn khối, hy sinh lớn như thế chỉ vì cố gắng cùng cậu thử một chút, cậu lại không thèm nhắc đến chuyện kia?!!

Có lúc trong giờ học Hạ Cửu Gia tùy ý mày mò cây bút, xoay tới xoay lui rồi vô tình bẻ cong cây bút bi một cái "rắc" khiến Thẩm Hi sợ hết hồn, càng không dám lỗ mãng.

Thẩm Hi càng không dám nói Hạ Cửu Gia càng tức, Hạ Cửu Gia càng tức Thẩm Hi càng không dám nói.

Cứ thế tạo thành vòng tuần hoàn.

- ------------

Chuyện như vậy kéo dài một tuần.

Vì kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, kỳ thi tiếp theo phải đến tháng 4, nên tối thứ sáu học sinh lớp 11-6 đều thư thả, hơn 40 người rủ nhau cùng đến một tiệm trà sữa gần trường đánh bài, tám chuyện.

Bởi vì nhiều người nên chiếm riêng cả một gian.

Hạ Cửu Gia chọn "hồng trà hoa hồng", sau đó cứ ngồi đấy uống nước không phát biểu gì, biểu tình có chút lạnh lùng, ánh mắt lại như có điều suy nghĩ. Cậu hay ra vẻ nên bề ngoài vẫn như mọi ngày, tuy vậy Thẩm Hi biết sáu ngày qua Đông bảo không vui một chút nào.

Quãng thời gian này có hơi dài...

Mấy chục người chia bàn gầy sòng tiến lên, xì dzách, sau đó đến Ma sói, cuối cùng không cảm thấy thú vị nữa, một đám học sinh liền ghép tất cả bàn gỗ lại, ngồi thành vòng tròn, vừa ăn vặt vừa uống trà, vừa chơi "sự thật hay thử thách".

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu nói: "Vẫn là câu thường nói, phải trả lời "thật lòng", nói dối thì thi đại học sẽ phát huy thất thường, điểm không như mong đợi."

"Má nó!" An Chúng và Tiền Hậu hú hét, "Lại tới rồi! Lớp trưởng đại nhân ác v~!!"

Thượng Quan Lăng Tiêu mỉm cười khó lường: "Vẫn có tình người, an tâm. Nếu không tiện nói thì cứ bảo "Không thể nói ra", sau đó phải hoàn thành một nhiệm vụ do người đặt câu hỏi đưa ra, kiểu "thử thách mạo hiểm", ví dụ ca hát cho người lạ..." Thượng Quan Lăng Tiêu luôn biết chừng mực khi tổ chức các trò chơi

Có nữ sinh lo lắng hỏi: "Nhưng... nếu ngay cả mình cũng không biết trả lời thì sao?"

"Tại sao không biết?"

"Ví dụ như... muốn bao nhiêu tuổi kết hôn, nghĩ mình sống đến bao nhiêu tuổi, có thể hy sinh tất cả vì tình yêu sao, có thể vì gia đình mà ở lại thành phố CC sao... Là kiểu chuyện mình chưa từng nghĩ quá ấy." Nếu trả lời qua loa thì cô sợ phạm lời nguyền rủa.

Thượng Quan Lăng Tiêu trả lời: "Vậy thì giống như "Không thể nói ra", cứ "không biết" là có thể qua."

"Ok, hiểu rồi."

Thượng Quan Lăng Tiêu tiếp tục: "Còn phần thử thách, nếu quá đáng thì mọi người sẽ cùng giúp đỡ thay đổi nhiệm vụ."

Bạn học lớp 10-6: "Ok." Ít nhất nói thật hay làm thử thách đều có chút đảm bảo, sẽ không để mình quá khó chịu.

Thượng Quan Lăng Tiêu lại nói: "Toàn thể nộp lên điện thoại, tất cả chuyên tâm tham dự trò chơi." Lần trước cũng là như thế.

"Ok."

Sau đó mấy chục người vây quanh một chỗ rút bài. Quy định là hai người rút được hai quân Joker trong bộ bài sẽ phải chịu "hình phạt".

Vòng thứ nhất là hai người ngồi trước bàn Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi rút được Joker; vòng hai là An Chúng và Tiền Hậu; vòng ba là Trác Nhiên và Tôn Thiên Xu...

Đến vòng thứ năm, Hạ Cửu Gia rút trúng quân Joker màu.

Cậu nói: "Chọn lời nói thật." Có Thượng Quan Lăng Tiêu quản trò nên cậu không lo lắng lắm.

"Ngầu!" Có người đang tìm một câu kinh điển để hỏi, "Gần đây... cậu nghĩ đến ai trước khi đi ngủ?"

Hạ Cửu Gia khẽ cười, thong thả đáp: "Thẩm Hi."

Bạn học lớp 11-6: "!!!"

Hạ Cửu Gia nói thêm: "Nghĩ đến hai tụi tôi ai sẽ hạng nhất ai sẽ hạng hai, tất nhiên trước đó không ngờ môn sinh mình thất thủ." Đây tuyệt đối là lời thật lòng.

Mọi người lớp 11-6:"!!!" Thật sự không hiểu tâm tư học thần cho lắm!!!

Người bốc được lá Joker còn lại là Trương Dương, khi được hỏi "Bao nhiêu tuổi có mối tình đầu, là ai?", cậu ta trả lời: "16 tuổi, Diệp Manh Manh." Nghe nhắc đến tên Diệp Manh Manh, ai nấy đều thấy lòng mình hơi chùng xuống. Manh Manh vẫn chưa trở lại trường học, cũng không biết năm học sau có thể gặp được không.

Trò chơi tiếp tục tiến hành, từng vòng từng vòng trôi qua rất nhanh.

Đến vòng thứ mười, lá Joker màu xuất hiện giữa hai ngón tay Thẩm Hi. Cậu dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lá bài, ném cái "vèo" ngay chính giữa bàn, hết sức tiêu sái nói: "Chọn nói thật."

Lời này vừa ra, lập tức có mấy người nhao nhao muốn thử đặt câu hỏi. Nhưng dáng vẻ không chút ngượng ngùng nào của Thẩm Hi như muốn tuyên bố hết sự riêng tư của mình cho bàn dân thiên hạ biết.

Hạ Cửu Gia khẽ nghiến răng, gom hết can đảm. Sau mấy ngày cảm thấy uất ức cậu thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thể nào mình cũng sẽ hộc máu mà chết, vì vậy cậu quyết định lợi dụng cơ hội tốt mà ông trời ban cho để thu hẹp khoảng cách với tên ngu ngốc kia.

Cậu thật sự không chịu được nữa.

Không chính thức yêu đương với nhau thì sự hy sinh bây giờ có ý nghĩa gì??? Chẳng lẽ uổng công rớt xuống hạng tư???

Nếu ám chỉ cũng vô dụng nữa, vậy thì cậu... đành chờ hộc máu vì tức chết.

Thế nên, Hạ Cửu Gia nhanh chóng lên tiếng trước những người khác: "Để tớ hỏi."

Thẩm Hi: "Đông nhi???" Giọng cậu đầy sự nghi ngờ, bởi từ đầu đến giờ Hạ Cửu Gia luôn luôn yên tĩnh.

"Nghe cho kỹ đây." Đầu óc Hạ Cửu Gia nhanh chóng vận chuyển như máy, "Có một cơn bão đang tiến vào một thành phố ven biển. Trung tâm của cơn bão nằm cách 300km phía đông nam thành phố một góc θ (θ=Arccos căn 2/10). Nó di chuyển với vận tốc 20km/h về hướng 45 độ tây bắc, phạm vi bão xâm nhập là một khu vực hình tròn hiện đang có bán kính là 60km, bão không ngừng mở rộng với vận tốc 10km/h. Hỏi: Mấy giờ sau thì thành phố sẽ chịu ảnh hưởng của bão?"

Đây là câu hỏi "ma quỷ" của đề thi đại học năm 2003, cho dù có giấy bút trong tay cũng chẳng mấy học sinh giải được.

Vừa nói xong đề bài, tất cả bạn học đều cười ha ha: "Xuất sắc! Quá tuyệt! Hạ đại đại quá trâu bò!"

Lại còn hỏi đề toán!

Không giấy không bút, ngay cả điện thoại cũng không có, không vẽ được biểu đồ, Thẩm Hi tính nhẩm một lúc lại thành rối loạn, không ra kết quả, chỉ đành bình tĩnh đáp: "Không biết..."

Hạ Cửu Gia chưa kịp mở miệng, các bạn học đã hưng phấn la lên: "Không thể nói không biết! Phạt đi! Phạt đi!"

"Được", Hạ Cửu Gia ngẩng đầu hỏi, "Phạt cái gì?"

Có người nói "Ngồi xổm trên bàn", có người nói "tỏ tình với cô Dương", đồng thời cũng có người nói: "Hôn một bạn gái."

"Hôn bạn gái thì bỏ đi, là khác phái nên không được." Hạ Cửu Gia nói, "Thẩm ca, nếu ngài là King of thính... vậy thì, trong số nam sinh ở đây, ngài chọn một đi."

Một đám nữ sinh kích động vô cùng, thái độ hóng chuyện rõ rệt, ánh mắt tỏa ra vẻ gian tà!

"..." Thẩm Hi ngơ ngác nhìn Hạ Cửu Gia.

Đây là... Đông bảo tuân thủ cam kết??? Bất ngờ thất thủ môn sinh trong kỳ thi cuối, dựa theo ước định là phải "thử một chút", vì vậy cậu ấy cố gắng vượt qua chướng ngại trong lòng, bây giờ thực hiện cam kết???

Đúng rồi, Đông bảo luôn nói là làm, nhất định sẽ không làm bộ như chẳng có gì, lén lút lừa gạt đến lần kiểm tra sau.

Thẩm Hi nhớ đến tại tiệc liên hoan, lúc Tưởng Khiết hỏi vấn đề "bạn gái xem mắt đòi mua Chanel", chỉ có Hạ Cửu Gia bày tỏ "Sẽ mua sau đó sẽ không liên lạc lại nữa."

Cậu ấy chính là người như vậy.

Nghĩ đến đây, hai tay Thẩm Hi bắt đầu run run, tim đập thình thịch, máu xông thẳng lên não, hầu kết trượt lên trượt xuống, cậu giả vờ như đang đùa giỡn: "Vậy tớ chọn cậu, bạn cùng bàn à, có phải cậu quên mình cũng là nam sinh?"

Hạ Cửu Gia nhỏ giọng "A" một tiếng, dường như hơi thất vọng nói: "Thật luôn, quên mình cũng ở trong phạm vi đó."

"Hahahaha", An Chúng lớn tiếng cười chọc ghẹo, "Ở phương diện học tập học thần rất lợi hại, nhưng ở mặt khác thì lại ngốc nghếch ghê."

Đám Tưởng Khiết bắt đầu nhốn nháo: "Hạ Cửu Gia, không cho đổi ý!!!"

Thẩm Hi đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Hạ Cửu Gia, sau đó đứng yên, đè nén hô hấp, cố làm bộ âm mưu đã thành công, nhếch miệng cười, nhẹ nhàng dùng tay chạm vào hai gò má Hạ Cửu Gia, hơi cúi đầu hôn nhẹ vào giữa trán cậu.

=======

Editor"s Note: Tác giả sắp xếp cho Hạ Cửu Gia luôn bảo mình không thích chủ động nhưng năm lần bảy lượt chủ động vì Thẩm Hi. Từ tự làm điểm thấp cho đến tạo cơ hội cho Thẩm Hi biết tình cảm của mình, vả mặt đau không Đông bảo ơi nhưng mà tui thích thế đấy =)))

Trước/99Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư