Saved Font

Trước/512Sau

Người Tình Của Hotboy

Chương 139: Phụ đạo (5)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“ Hai đứa nó không phải đều là đực sao......” Tô Niên Niên lẩm bẩm nói, không kiềm chế được liếc nhìn Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần nhăn mặt lại, gọi Đại Viên hai tiếng, Đại Viên lắc lư cái đuôi vui mừng chạy đến, để lại Bao Bao hờn tủi đứng ở đó.

“ meo meo” Bao Bao gào lên mấy tiếng, khiến Tô Niên Niên nghe xong sa sầm nét mặt.

(/)

Mùa xuân còn chưa đến mà Bao bao đã muốn đi tìm đực rồi......

Vết thương trên người Đại Viên đã khỏi từ lâu rồi, ở nhà họ Cố lại được ăn thức ăn ngon nhất, giờ cũng béo tròn cối xay, ai nhìn cũng thích, đi quanh chân Cố Tử Thần hai vòng, tiếng sủa lanh lảnh.

Cố Tử Thần bối rối không kém gì Đại Viên, mặc dù cậu cũng không hiểu giữa Bao Bao và Đại Viên là đang vượt quá giới hạn chủng tộc......nhưng, tại sao lại cảm giác Đại Viên đang bị ức hiếp chứ?

Liếc nhìn Tô Niên Niên, cậu đột nhiên có dự cảm không lành, lại nghĩ sâu xa đến cuộc sống sau này của mình.

Tính cách của động vật cưng đa phần đều giống theo chủ nhân, nói như thế, mình không phải sẽ bị Tô Niên Niên ăn tươi nuốt sống đấy chứ?

Cố Tử Thần không ngờ, chỉ từ cảnh tượng trước mắt mà đã khiến cậu dự liệu được kết cục sau này......

“ khụ khụ, Đại Viên ngoan quá, thế mà không cắn Bao Bao.” Tô Niên Niên ngại ngùng nói, nói cũng lạ, đều nói chó mèo không hợp, nhưng Bao Bao và Đại Viên lại rất quấn nhau, hai con động vật nhỏ đáng yêu thỉnh thoảng lại ở trong vườn trao đổi tình cảm, đối đáp lại đối phương bằng tiếng kêu “ gâu gâu” “ meo meo”.

Không nói đùa, đúng là trao đổi tình cảm, Bao Bao thường xuyên tranh thủ lúc Cố Tử Thần không chú ý, đi sang nhà họ Cố tìm Đại Viên chơi, Đại Viên cũng mặc kệ để Bao Bao ức hiếp, còn để Bao Bao coi nó là sofa thịt chó mà nằm ngủ bên cạnh nó.

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô: “ Viết xong rồi?”

Tô Niên Niên lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn viết bài tập.

Uhm........Ngồi đối diện với tên liệt mặt này thật không có cách nào giao lưu, không phải bị sỉ vả thì bị ghét bỏ, đời người sao phải khổ thế chứ, Tô Niên Niên cảm thấy xót xa thay cho mình.

Sau khi liệt kê lại xong, cô căng thẳng đưa vở cho Cố Tử Thần xem, chỉ lên một hàm số ở phía trên.

Cố Tử Thần ngồi trên sofa, cô ngồi dưới đất, để cho thuận tiện, Cố Tử Thần hơi cúi xuống, lấy giấy bút giải giảng giải cho cô.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Tô Niên Niên thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm xà phòng thoang thoảng trên người cậu, đôi lông mi đen dày như lông vũ chớp chớp, khiến Tô Niên Niên sắp nghệt mặt ra rồi.

ực ---

cái đẹp trước mắt, Tô Niên Niên không kiềm chế được, thầm nuốt ngụm nước bọt trong miệng.

Cố Tử Thần đã phát hiện ra động tác nhỏ của Tô Niên Niên từ lâu, cũng không muốn lật tẩy cô, chỉ là nheo nheo mày, có thể nhìn ra cậu vì động tác này của Tô Niên Niên mà tâm trạng rất tốt.

Ngón tay thon dài viết trên giấy ba công thức, cậu kiên nhẫn giảng bài cho Tô Niên Niên, giọng nói đều đều trầm ấm, lại có từ trường.

Tô Niên Niên vốn dĩ vẫn còn đang chìm đắm trong bộ dạng háo sắc, nhưng vừa nghe cậu giảng bài là phát hiện Cố Tử Thần thật sự rất lợi hại. không chỉ giảng dễ hiểu hơn cả thầy cô, mà còn dẫn dắt cô học một biết mười, cậu còn liên kết kiến thức trước sau ở trong sách thành chuỗi mà giảng cho Tô Niên Niên nghe.

Không giống như môn khoa học xã hội phải học thuộc lòng, môn khoa học tự nhiên vốn dĩ là dựa vào giải thích logic, trong cách giảng bài kiểu này của cậu, Tô Niên Niên dễ dàng nắm chắc được điểm kiến thức.

Từ đầu tới cuối, Cố Tử Thần không hề lật sách ra, các loại công thức và lí luận đều viết tay ra, khiến Tô Niên Niên nghe xong mà trong mắt như có đầy sao vàng lấp lánh vậy.

Òa òa òa, rõ ràng có thể dựa vào bộ mày mà kiếm ăn, tại sao anh cứ nhất thiết phải dựa vào thực lực thế! Trên thế giới này quá không công bằng rồi, người hai hộp sữa người không hộp nào!

Cố Tử Thần nhìn ra bộ dạng thất thần của cô, làm mặt lạnh rồi cốc trán cô một cái, Tô Niên Niên giật nảy mình, trợn mắt hỏi: “ này, tại sao anh lại đánh người thế!”

Trước/512Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Tuyệt Thế Phế Thiếu