Saved Font

Trước/23Sau

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Màn đêm buông xuống, Lâm Hạo Vũ và Phương Tử Ninh trở lại tầng trên cùng của cao ốc Trung Nhật.

Phương tử Ninh đi vào phòng tắm tắm rửa, Lâm Hạo Vũ lơ đễnh rót một ly nước, ngồi xuống xem ti vi,

"Hạo Vũ, bộ áo ngủ này nhìn có đẹp không?" Phương Tử Ninh tắm xong, thay bộ áo ngủ mới mua hồi chiều, đi tới hỏi.

Lâm Hạo Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Phương Tử Ninh mặc một bộ áo ngủ màu trắng bạc thắt dây ngang eo đi về phía hắn.

Dây thắt lưng không dài, hơn nữa vải dệt cũng không trong suốt, công bằng mà nói nhìn không hấp dẫn mới đúng, thế nhưng chất vải tơ tằm mềm mại cộng với những đường cong được cắt may tinh tế, cùng dáng đi nhẹ nhàng của Phương Tử Ninh kết dính lại trên người cô, làm lộ ra những đường cong quyến rũ của cơ thể, so với những cô gái mặc bộ áo ngủ trong suốt, hở ngực lộ lưng còn làm cho người ta liên tưởng nhiều hơn!

Thu hồi tầm mắt, Lâm Hạo Vũ dựa vào lý do đi tắm liền phóng nhanh về phía phòng tắm, cố gắng phớt lờ đi sự quyến rũ của Phương Tử Ninh.

Hắn có thể hiểu đại khái rằng, cô làm như vậy là vì muốn giúp hắn, nhưng tại sao cô lại bằng lòng hy sinh cả thân thể của mình như vậy?

Trước khi cô chưa xác định rõ tình cảm của mình, hắn sẽ không nhúng chàm cô, cho dù toàn bộ các tế bào trong cơ thể đang kêu gào muốn cô, nhưng lý trí tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy.

Thấy Lâm Hạo Vũ vào phòng tắm, Phương Tử Ninh len lén bỏ một ít thuốc ngủ vào trong ly nước của hắn. Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, hắn không cần phải đi làm, ngủ đến lúc nào dậy cũng được.

Tắm xong ra ngoài, Lâm Hạo Vũ xuống sofa, đem ly nước kia uống hết.

Phương Tử Ninh nhìn Lâm Hạo Vũ uống nước, bí mật cười.

"Nụ cười của em rất mờ ám." Lâm Hạo Vũ nói khi thấy được nụ cười của Phương Tử Ninh, hắn có cảm giác như đang bị lừa vào một cái bẫy?

"Không có…." cô vội vàng phủ nhận, sau đó dựa vào người hắn, chuyển chủ đề: "Hạo Vũ, em đã nói với anh, Kiến Hi đi Anh rồi."

Không biết tại sao, hiện tại cô muốn nói rõ ràng quan hệ của cô và Kiến Hi cho Hạo Vũ biết, cô không muốn Hạo Vũ nghĩ rằng cô và Kiến Hi vẫn còn liên hệ với nhau, từ khi hiểu rõ người mình yêu là hắn, cô không muốn Hạo Vũ có bất kỳ hiểu lầm nào.

"Em. . . . . .", Lâm Hạo Vũ muốn hỏi cô có ý kiến gì không, Phương Tử Ninh đã cắt ngang lời hắn.

"Lúc anh ấy nói cho em biết sẽ đi định cư ở Anh, em lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, đáng lẽ em không nên làm như thế phải không?", Phương Tử Ninh biết Lâm Hạo Vũ muốn hỏi cái gì, không đợi hắn hỏi xong, liền nói ra đáp án.

Lâm Hạo Vũ đau lòng ôm Phương Tử Ninh vào ngực, nhìn cô đang tự trách mình và bối rối không biết phải làm sao, hắn đều biết, vì bản thân hắn cũng từng trải qua, nên thở dài.

"Em cảm thấy em và Kiến Hi là bạn bè thì tốt hơn, em chỉ nên ở bên cạnh động viên, khích lệ cho những thành công của anh ấy; anh ấy rất ưu tú, em lại không có gì nổi bật, yêu anh ấy em cảm thấy rất mặc cảm, căn bản là khi anh ấy nói muốn em làm bạn gái của anh ấy thì em không biết phản ứng như thế nào cho phù hợp, nên chỉ biết mù quáng nghe theo", Phương Tử Ninh dựa đầu vào vai Lâm Hạo Vũ, mang tất cả những bí mật nói ra, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Bình thường là phúc." Lâm Hạo Vũ nhẹ giọng nói.

Người hắn yêu lại một lần nữa dựa vào trong ngực của hắn nói ra những tâm sự từ đáy lòng, có lẽ thời gian khó khăn đã qua rồi.

Lúc này, thuốc ngủ bắt đầu phát huy tác dụng, Lâm Hạo Vũ ngạc nhiên sao mình lại buồn ngủ như vậy, trước khi đi vào giấc ngủ, hắn tự nhủ, đêm nay là đêm Giáng sinh, nhưng hắn lại không biết rằng có một nguy cơ đang chờ đợi hắn !

Nhìn Lâm Hạo Vũ ngủ say trên giường, Phương Tử Ninh đạt được mục đích, mỉm cười.

Rất tốt, tất cả mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi theo đúng kế hoạch.

Cô lấy từ trong tủ quần áo ra hai cái cà vạt, cột tay Lâm Hạo Vũ vào thành giường. Để xem ngày mai hắn sẽ thoát ra bằng cách nào!

Chuẩn bị xong xuôi mọi việc, Phương tử Ninh cũng leo lên giường, ôm hắn đi vào giấc ngủ.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hạo Vũ tỉnh dậy, muốn duỗi tay cho đỡ mỏi, thì phát hiện tay của mình bị trói lên đầu giường, không thể nhúc nhích được.

Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Phương Tử Ninh đang ngồi một bên, chờ hắn tỉnh lại.

"Tử Ninh, thả anh ra, đừng đùa!" Lâm Hạo Vũ cảm thấy có chuyện không ổn, nên trong giọng nói có vẻ cảnh cáo.

"Suỵt, đừng nói chuyện được không?" Phương Tử Ninh không đếm xỉa tới Lâm Hạo Vũ, cúi đầu hôn vào miệng hắn, không để cho hắn nói thêm tiếng nào, bắt đầu sử dụng "thuốc liều cao", điều trị bệnh tình của Lâm Hạo Vũ.

Phương Tử Ninh bắt đầu khẽ cắn từ làn môi mỏng của hắn, động tác từ từ, chậm chạp khiến người ta nóng lòng sốt ruột,

Một tay nhẹ nhàng cởi áo Lâm Hạo Vũ, khi chạm tới lồng ngực săn chắc, cảm nhận nhịp tim hắn đập gấp gáp, căng thẳng, động tác của cô lại càng chậm rãi, di chuyển nhẹ nhàng tới lui trên ngực hắn.

Lâm Hạo Vũ bị bàn tay trắng nõn của cô khiêu khích làm nổi lên dục vọng, tức giận dùng sức hôn môi Phương Tử Ninh

Sức mạnh đó khiến Phương Tử Ninh sợ hãi, cô vội vàng tránh đi nụ hôn của hắn, lại thấy Lâm Hạo Vũ đang giận dữ nhìn chằm chằm vào mình.

Chột dạ thu hồi ánh mắt, cô không dám chạm vào đôi môi của hắn, chỉ chăm chăm nhìn xuống cơ thể không nhúc nhích được của hắn, bắt đầu hành động. Đầu lưỡi trượt một đường từ cần cổ đi xuống dưới, từng tấc từng tấc thiêu đốt lý trí của Lâm Hạo Vũ.

"Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ rên lên. Rơi vào tình cảnh mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, khiến hắn cảm thấy vô lực, hắn không thích loại cảm giác này, hắn thích tất cả mọi việc đều phải nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Tay Phương Tử Ninh lướt qua cơ bụng bằng phẳng của hắn, dò dẫm đi xuống dưới, chạm đến mép quần thì dừng lại. Cô căng thẳng nuốt nước miếng, có nên đi xuống thêm một chút nữa hay không?

"Tử Ninh, dừng tay!" Lâm Hạo Vũ gầm lên giận dữ.

Hắn dùng sức vùng vẫy đôi tay, khiến chiếc giường lắc lư dữ dội, tương phản với hình ảnh tao nhã lịch sự của hắn lúc bình thường, giờ phút này nhìn hắn hoang dã vô cùng.

Phương Tử Ninh giật mình, quyết định trò chơi hôm nay chấm dứt ở đây.

Cô nhìn thấy đôi tay Lâm Hạo Vũ bị trói chặt, bởi vì dùng sức lôi kéo mà trầy xước hết cả da, đau lòng cởi trói cho hắn, nhưng không nghĩ tới khi hắn tự do sẽ xảy ra hậu quả gì.

Khi đôi tay được tự do, động tác đầu tiên của Lâm hạo Vũ chính là đem Phương Tử Ninh lật úp trên giường, đánh vào mông của cô.

Cô quá tùy hứng rồi, lại còn dám chơi đùa như vậy!

Phương Tử Ninh giãy dụa né tránh, động tác của cô làm dây áo ngủ tuột ra, muốn giữ lại đã không còn kịp nữa, bốn con mắt chỉ còn có thể mở lớn ra nhìn nó tuột dần.

Lâm Hạo Vũ sững sờ ôm Phương Tử Ninh vào trong ngực, cứu vãn chiếc áo ngủ đang tuột ra của cô, cũng cứu vãn lý trí của chính mình. Đồng thời ép cô xuống giường, dùng sức hôn môi của cô, tỏ vẻ trừng phạt.

Máy điều hòa nhiệt độ bị hư sao? Làm sao đột nhiên lại trở nên nóng như vậy? Phương Tử Ninh bị mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ theo bản năng ôm Lâm Hạo Vũ, cảm nhận được trọng lượng và nhiệt độ của cơ thể hắn.

Nhiệt lượng từ trên người hắn cứ lan truyền lan truyền như lửa đốt cơ thể cô, mà cô lại hi vọng lửa này lớn hơn chút nữa, đem mình thiêu đốt thành tro bụi, như vậy có thể khiến những khao khát không rõ lý do của cơ thể, sẽ được thỏa mãn.

Trời! Chết mất! Nhảy xuống giường, Lâm Hạo Vũ phóng về phía phòng tắm một lần nữa.

Phương Tử Ninh không hiểu nhiệt độ cơ thể mình tại sao lại nóng đến như vậy, thật đáng sợ, rồi lại khát vọng muốn được tiếp xúc với cơ thể Lâm Hạo Vũ, mặc dù nhiệt độ trên người hắn cao hơn cô. . . . . .

Sau khi tắm nước lạnh xong, Hạo Vũ từ phòng tắm đi ra.

Nhìn Lâm Hạo Vũ toàn thân ướt sũng đi ra ngoài, Phương Tử Ninh trách cứ nói: "Trước khi tắm anh không cởi quần áo sao?"

Còn không phải do em ban tặng! Lâm Hạo Vũ hừ nhẹ một tiếng, cầm quần áo khô vào phòng tắm, không để ý tới phương Tử Ninh nữa.

Thay xong quần áo ra ngoài, Lâm Hạo Vũ quyết tâm hỏi cho rõ ràng, không muốn chịu nỗi oan khó rửa này nữa.

"Tử Ninh, có phải em nghe được lời đồn đãi gì về anh hay không?"

"Không có. . . . . . Không có." Phương tử Ninh vội vàng chối bỏ.

Cô không biết nói dối, nhìn bộ dạng cô cúi đầu đỏ mặt, Lâm Hạo Vũ cũng biết cô đang nói dối.

"Cô gái ngoan không nên tùy tiện trêu chọc đàn ông."

Em hiểu điều đó, Phương Tử Ninh tự nhủ trong lòng, nhưng tại em vì anh nên mới hy sinh như vậy!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

"Nhìn ánh mắt cô ấy nhìn tôi, giống như tôi là người có giới tính thứ ba vậy, hai lần gặp cô ấy, tôi đều có cảm giác bị bắt gian tại giường."

Đường Duyệt đang ở trong phòng làm việc, Hà Tử Bình tìm tới cửa, muốn giải tỏa những thắc mắc trong lòng.

Hắn thật sự nghĩ không ra, nữ sinh đó, rốt cuộc xem hắn là người như thế nào.

Đường Duyệt ngồi trên ghế, vừa nghe Hà Tử Bình nói vừa cười sằng sặc. Xem ra chuyện này càng ngày càng có trò vui để xem!

"Đường Duyệt?" Hà Tử Bình tới đây sớm, cũng không phải để xem Đường Duyệt cười như điên.

"Anh là người đồng tính luyến ái." Đường Duyệt nghe Hà Tử Bình mô tả lại tình hình, chỉ vào Hà Tử Bình, khó khăn lắm mới phun ra được mấy chữ này.

Hà Tử Bình nắm bàn tay Đường Duyệt đang chỉ vào hắn, hạ cổ tay xuống xem xét, không có bất thường nha? Hay cho hắn đến bệnh viện tâm thần kiểm tra xem có bình thường hay không.

"Tôi rất bình thường." Đường Duyệt cố gắng ngưng cười nói.

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận