Saved Font

Trước/177Sau

Nguyên Huyết

Chương 67: Kế Hoạch

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ đó, bắt đầu lần luân hồi thứ tư thứ năm thứ sáu.

Trong ba lượt luân hồi này, đừng nói đến kế hoạch mới, thậm chí Tịch Ca và Rhein còn không thấy được mặt mũi hai chị em ma cà rồng, cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân, chẳng hạn như nhìn nữ thanh niên quá nhiều lần, chẳng hạn như không tích cực lao động vân vân, nên bị lão nông dân chặn đánh giữa đường.

Lão nông dân đúng là trưởng thôn của cái thôn này, lần nào ông ta cũng ngăn bọn họ lại, rồi bắt bọn họ đối đáp những câu khẩu hiệu in trên băng rôn đỏ.

Mỗi khi đến đoạn này, kết quả chính là thảm kịch.

Bọn họ hô khẩu hiệu không đúng tất nhiên sẽ khiến lão nông dân hoài nghi, mà một khi ông ta đã hoài nghi, bọn họ sẽ không còn được thấy mặt trời ngày mai, nhất định phải luân hồi lần nữa…

Vào ngày đông, trời cao khí sảng, thái dương sáng ngời phủ lên thân thể, dạt dào ấm áp.

Thanh niên trí thức trong thôn còn đang lao động vất vả trên đồng. Đã luân hồi sáu lần, Tịch Ca mang theo tâm thế lành làm gáo vỡ làm muôi, không thèm lao động, trực tiếp ngồi bên bờ ruộng nói chuyện phiếm với Rhein.

Tịch Ca buồn bực: “Không ngờ tôi lại bị vài câu khẩu hiệu làm khó.”

Rhein đề nghị: “Hay là chúng ta đi thẳng vào rừng, tránh đoạn tình tiết này?”

Tịch Ca tiếp tục buồn bực: “Không, rõ ràng chỉ là vài câu khẩu hiệu mà thôi, tôi không tin, chỉ cần cho tôi một cái điện thoại một cái wifi, tôi có thể đối đáp đến khi ông ta hoài nghi nhân sinh!”

Rhein: “Ngươi thật cố chấp…”

Tịch Ca: “Đều tại tôi quá cố chấp! A a a, ai tới ném cho tôi cái điện thoại đi, ai tới cho tôi cái wifi, lão Sa, lão Sa lão Sa lão Sa, ông ở đâu, tôi cần ông!”

Rhein đang định nói chuyện.

Một giọng nói khác vang lên giữa không trung.

Trong giọng điệu buồn ngủ của lão Sa xen lẫn cả oán niệm nồng đậm: “Được rồi được rồi ta đến đây, gấp cái gì!”

Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, như thế có đồ vật kỳ quái nào đó trà trộn vào.

Tịch Ca: “…”

Rhein: “…”

Tịch Ca có chút không dám tin: “Bì Bì, cậu có nghe thấy không?”

Rhein: “Ừm, ta nghe thấy được…” Cậu cũng không dám tin.

Tịch Ca lầm bầm lầu bầu: “Đờ, tuy rằng tôi luôn cảm thấy lão Sa rất kỳ quái, nhưng từ sau khi tôi biến thành ma cà rồng, ông ta dường như càng ngày càng kỳ quái, ngay cả khi tôi đang ở trong giấc mơ của người khác, ông ta cũng sờ được đến!”

Lão Sa: “…”

Ông thật sự không dám tin: “Rõ ràng là cậu sống chết gọi hồn ta!”

Tịch Ca lại lầm bầm lầu bầu: “Hay là người kỳ quái không phải lão Sa, mà là tôi?” Hắn nghĩ liền làm, lập tức cao giọng gọi Lý Lập Phương, “Lập Phương? Lập Phương? Kỹ sư trưởng? Bạn học Lý?”

Nhưng xung quanh im ắng, ngoại trừ lão Sa đang phẫn nộ thở dốc ra, nghe không ra bất cứ thanh âm nào thuộc về Lý Lập Phương.

Tịch Ca xác định : “Xem ra nguyên nhân đúng là ở lão Sa.” Hắn vẫn có chút khó tin, nói với Rhein, “Lão Sa thật sự rất kỳ quái.”

Rhein: “Lúc trước ta đã nói với ngươi ông ta rất kỳ quái.”

Lão Sa cũng tức giận không kém: “Các cậu nghĩ ta không nghe thấy các cậu đang thầm thì to nhỏ gì sao!”

Tịch Ca được lão Sa nhắc nhở, nhớ tới mục đích hắn tìm lão Sa: “Là thế này lão Sa, chỗ tôi xuất hiện vài vấn đề, vừa lúc có việc muốn ông hỗ trợ.”

Lão Sa ha hả cười lạnh: “Không giúp, chỉ lúc nào cần cậu mới nhớ đến ta!”

Tịch Ca bình tĩnh đáp: “Đừng nóng giận, tôi thời thời khắc khắc đều nhớ ông mà, dù sao ông chính là quản gia vạn năng của tôi, không có ông tôi ăn cơm cũng không thấy ngon miệng —— được rồi, chuyện là như vầy, hiện giờ tôi đang ở trong giấc mơ của một ma cà rồng, thời đại xuất hiện trong mơ khá là đặc biệt.”

Lão Sa tức đến nổ mạnh: “Cậu cho rằng nói hai câu có lệ là ta sẽ cảm động ư! Ta rời nhà trốn đi lâu như vậy, cậu cũng không thèm gọi ta về, ngày nào cậu cũng dính lấy tên nhóc huyết tộc kia tình chàng ý thiếp!”

Rhein: “…”

Thật nhiều năm không có ai gọi cậu là “nhóc huyết tộc”, tâm tình thật phức tạp.

Tịch Ca như cũ không để ý đến lão Sa đang oán giận: “Cô ta sinh hoạt vào vài thập niên trước, thời kỳ thanh niên trí thức xuống nông thôn —— “

Lão Sa đột nhiên hỏi: “Cậu đến cái niên đại mà thanh niên trí thức xuống nông thôn?”

Tịch Ca: “Đúng. Nhiệm vụ của tôi là giúp huyết tộc này thoát khỏi ác mộng. Nhưng giờ xuất hiện một vấn đề, tôi không biết về thời đại này, liên tục bị mấy câu khẩu hiệu của NPC cản trở kế hoạch…”

“Hức hức hức hức… Khà khà khà khà…”

Những lời tiếp theo của Tịch Ca đều bị nghẹn lại ở yết hầu.

Khoan đã, cái âm thanh quái đản gì đây…

Hắn cẩn thận phân biệt một chút, mới nhận ra “hức hức” là tiếng khóc của lão Sa, “khà khà” là tiếng lão Sa cười, lão Sa đang vừa khóc vừa cười à?

Tịch Ca và Rhein bốn mắt nhìn nhau.

Rhein nói: “Bị ngươi chọc điên rồi chăng?”

Tịch Ca lo sợ trong lòng: “Không thể nào, tôi cũng đâu làm gì.” Hắn hỏi lão Sa, “Ông không sao chứ?”

Lão Sa rốt cục cũng mở miệng, ông ta vẫn không thể khống chế được tâm tình của mình, rơi vào trạng thái kích động vừa khóc vừa cười: “Khà khà khà khà —— cậu trở về niên đại thanh niên trí thức xuống nông thôn! Thế mà cậu còn tới hỏi ta đó là niên đại gì, hức hức hức, cậu mất trí nhớ, cậu căn bản không biết, khi đó chúng ta bị đả đảo bị phá sản, lưu lạc đầu đường xó chợ, thiếu chút nữa đến quan tài cũng không có mà nằm!”

Tịch Ca: “…”

Rhein: “…”

Lại là trầm mặc.

Sau một hồi trầm mặc, Tịch Ca có chút khó thở: “Tôi cảm thấy ông ta vừa nói ra thứ gì đó rất khó lường.”

Rhein cũng có chút hít thở không thông, cậu vẫn luôn cảm thấy trên người hậu duệ có rất nhiều thứ làm người phải bất ngờ, nhưng hiện tại, sợ rằng trên người hậu duệ đang cất giấu càng nhiều càng nhiều bí ẩn khiến người khiếp sợ.

“Các anh đang làm gì đó!” Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm gừ giận dữ, lão nông dân lại xuất hiện trước mắt Tịch Ca và Rhein, nổi giận đùng đùng mắng, “Vương Ái Quốc, Triệu Kiến Quân, mọi người đều đang làm việc, hai anh lại nhàn rỗi như thế hả! Các anh có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không —— “

“Khoan!” Tịch Ca quyết đoán ngắt lời thôn trưởng.

Sau đó hắn thầm mặc niệm lão Sa trong lòng, hiện tại hắn đang ở trong mộng, chắc chắn liên lạc với lão Sa không phải dựa vào âm thanh: mau lên lão Sa, tìm cho tôi mấy câu khẩu hiệu lúc ấy, nhanh lên nhanh lên nhanh lên ——

Không bao lâu, giọng nói của lão Sa quả nhiên vang trong đầu Tịch Ca. Ông ta không cam tâm nói: Nghe cho kỹ đây, để trở thành người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa…

Tịch Ca đột nhiên ngắt lời, khiến lão nông dân sững sờ một chút, chợt giận tím mặt.

Nhưng lúc này, Tịch Ca bỗng thanh thanh cổ họng, chính trực lẫm liệt: “Để trở thành người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa!”

“…” Cơn tức của lão nông dân bị đánh gãy, theo bản năng cùng hô khẩu hiệu, “Hưởng ứng kêu gọi của Đảng, lên núi xuống làng!”

Tịch Ca tiếp tục kêu: “Để ngăn chặn âm mưu của tư bản chủ nghĩa!”

Lão nông dân: “Ba năm vượt qua Anh, năm năm đuổi kịp Mỹ!” (1)

Tịch Ca: “Giương cao ngọn hồng kỳ xã hội chủ nghĩa!”

Lão nông dân: “Củ cải nặng ngàn cân, hai đầu lừa kéo không nhúc nhích!”

Tịch Ca: “Để xây dựng nhà nước xã hội chủ nghĩa, pháp luật cai trị!”

Lão nông dân: “…” Ông ta không nói, dù sao thì đầu năm nay người ta còn chưa biết cái gì gọi là xây dựng nhà nước xã hội chủ nghĩa, pháp luật cai trị.

Tịch Ca nói lời thấm thía: “Để xây dựng nhà nước xã hội chủ nghĩa, pháp luật cai trị, chúng ta phải phối hợp chặt chẽ với Đảng, quán triệt tư duy quan trọng thuyết Ba đại diện (2).”

Lão nông dân: “… … …”

Không thể đối đáp lại, ông ta thở hồng hộc bỏ đi, cũng chẳng thèm quản Tịch Ca và Rhein đang lười biếng.

Đuổi được NPC, Tịch Ca nhất thời tinh thần sảng khoái.

Đầu tiến hắn nói với Rhein: “Hai cái tên của chúng ta đặt cạnh nhau nghe rất đồng điệu, cậu thấy thế nào?”

Tiếp theo, hắn lại hướng lão Sa: “Chuyện là thế này, em gái yêu chị gái nhưng chị gái chỉ coi cô ấy là em gái, em gái hy vọng có được tình yêu và sự quan tâm của chị gái… A?”

Hắn nói đến một nửa, đột nhiên “a” một tiếng.

Em gái hy vọng có được tình yêu và sự quan tâm của chị gái… Yêu và quan tâm… Yêu và quan tâm…

Tịch Ca đột nhiên hỏi Rhein: “Bì Bì, khi nào cậu yêu tôi nhất?”

Rhein thất thố không kịp đề phòng: “Đó là… Ngươi?”

Tịch Ca tiếp tục hỏi: “Khi nào cậu quan tâm tôi nhất? Khi nào cậu đau lòng vì tôi?”

Rhein cứng họng: “…”

Tịch Ca búng tay: “Chính là lúc tôi bị thương! Mỗi khi tôi bị thương, sắc mặt cậu đều thay đổi!”

Rhein phát hiện mình không cần mở miệng.

Tịch Ca càng nói càng hưng phấn, linh cảm cuồn cuộn không dứt tràn vào đầu hắn: “Tuy rằng chị gái tạm thời không yêu em gái, nhưng hai chị em họ sinh hoạt bên nhau nhiều năm như vậy, chắc chắn là sẽ rất đau lòng em gái, nếu em gái đột nhiên bị thương nặng, nhất định chị gái sẽ hết lòng chăm sóc em gái, thậm chí xem nhẹ người sói; đây chính là bước đầu tiên, mà nếu như chị gái phát hiện, người tổn thương em gái chính là người sói —— “

Nói một hồi, Tịch Ca đột nhiên giật mình, hắn đang nói gì thế, sao hắn có thể nghĩ ra kế hoạch âm hiểm cỡ này chứ. Tịch Ca vội vàng kìm lại hưng phấn, nhìn về phía Rhein.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.

Chỉ có lão Sa méo giọng, cố làm ra vẻ: “Chủ nhân âm hiểm của ta, cậu đúng là trước sau âm hiểm như một.”

Tịch Ca trợn mắt: “Nói bậy gì đó, tôi âm hiểm chỗ nào, đây đều là kịch bản trong phim truyền hình.”

Hắn khụ hai tiếng, lại hỏi lão Sa: “Còn một vấn đề cuối cùng.”

Lão Sa lẩm bẩm: “Lúc cần đến ta, ta mới tồn tại trong mắt cậu.”

Tịch Ca làm bộ như không nghe thấy: “Lão Sa vạn năng tri kỷ của tôi ơi, mau nói cho tôi biết, làm thế nào ma cà rồng có thể ngụy trang thành người sói đi!”

Cuối cùng, Lão Sa vẫn đem biện pháp ngụy trang thành người sói nói cho Tịch Ca biết, dù sao thì, quản gia vạn năng tri kỷ cũng không thể cự tuyệt chủ nhân âm hiểm của mình.

Sau khi Lão Sa rời đi, hai người vẫn ngồi ở bờ ruộng như lúc trước.

Rhein bỗng nói: “Sao ban nãy ngươi không hỏi lão Sa vì sao ông ta kỳ lạ như vậy.”

Tịch Ca: “…”

Hắn bình tĩnh nói: “Chuyện này rất quan trọng, lần sau giáp mặt tôi mới hỏi ông ấy kỹ càng.”

Rhein: “Lúc trước ngươi cũng nói vậy, nhưng đến lần sau cũng chẳng hỏi ra được thông tin gì.”

Tịch Ca: “…” Hắn tiếp tục nói, “Lão Sa cũng không dễ dàng, ông ấy luôn làm mọi thứ tôi yêu cầu, lỡ may tôi hỏi đúng chuyện ông ấy không muốn nhớ lại, tôi không đành lòng ép buộc ông ấy…”

Rhein: “Nói trắng ra là bệnh trì hoãn cộng trí nhớ ngắn hạn.”

Tịch Ca: “… …”

Ngột ngạt quá, từ khi nào Bì Bì biết nói kháy vậy!

Hắn nhìn Rhein.

Bên cạnh, Rhein hai tay ôm ngực, hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên mỉm cười, giống ngày đông lạnh lẽo gặp gió xuân, giống trời đêm gặp nắng sớm.

“Làm sao, ta nói sai à?”

“Ừm…” Tịch Ca hàm hồ lên tiếng, hắn không trả lời Rhein, chỉ lẳng lặng sờ soạn vị trí trái tim.

Tại sao lại có cảm giác, vừa rồi hình như tim đập nhanh hơn một nhịp?

Sau khi xác định kế hoạch, hai người không tiếp tục chậm trễ nữa, Tịch Ca dựa theo phương pháp tương đối phức tạp của lão Sa, sau nhiều lần biến thân, cuối cùng đã thành công ngụy trang thành người sói.

Hắn ngồi xổm canh giữ trong rừng rậm.

Hai chị em đang cãi nhau vì chuyện người sói, về sau, em gái tức giận nhảy vọt đến, cô ta động thủ.

Tia máu bắn ra trong đêm.

Hết thảy trùng khớp với những lần trước, em gái làm chị gái bị thương, đối diện với ánh mắt không dám tin của chị gái, em gái sợ hãi mà lui ra sau hai bước, xoay người bỏ chạy.

Chính là lúc này!

Tịch Ca kịp thời theo sau em gái, giống như u linh cách em gái một khoảng, bỗng nhiên lắc mình xuất hiện, múa may móng vuốt, hung hăng cào qua phần lưng của cô!

Máu bắn tóe ra, nở một đóa hồng yêu diễm trong màn đêm mịt mù, móng vuốt người sói mang theo độc tố xâm nhập vào cơ thể huyết tộc. Em gái đang trong cơn hoảng loạn, chỉ mải chạy về phía trước, chịu một đòn nghiêm trọng, lảo đảo hai bước, yếu đuối ngã trên đất.

“Ai… Là ai!”

Cô cố sức mà xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân hình thật lớn mất hút trong rừng sâu.

Rừng rậm ngày đông, gió Bắc thổi không ngừng, cô thấy trên mặt cái thân ảnh thật lớn kia, có những cái bóng thật mảnh đang lay động, đó là lông tơ bị gió gợi lên… !

Ban đêm vắng lặng, thời gian dài quỳ rạp trên mặt đất khiến em gái đầu váng mắt hoa, chất độc lưu lại trong máu đang không ngừng ăn mòn ý chí của cô ta.

Đột nhiên, có tiếng sột soạt truyền đến… Rất nhanh, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ trong bóng tối!

Em gái buộc chặt thân thể, nhưng ngay sau đó, trong màn đêm, cô thấy rõ người tới là ai, chợt thả lỏng.

Chị gái sững sờ kêu lên: “Em làm sao vậy?” Cô vội chạy đến, nâng em gái dậy, đến khi nhìn thấy miệng vết thương sau lưng em gái, cô mới hít sâu một hơi, “Đây là —— “

Em gái nắm chặt tay chị gái, cô hung tợn nói: “Chị, là người sói đánh lén em!”

Chị gái lặng đi một lúc.

Tịch Ca ẩn nấp trong bóng tối có chút lo lắng, nếu lúc này chị gái nói gì đó kích thích em gái, vậy không cần phải suy nghĩ nhiều, trái tim thủy tinh của em gái chắc chắn sẽ vỡ nát một lần nữa…

Chị gái đương nhiên không có nói như vậy.

Cô cầm tay em gái, lạnh lùng bảo: “Chị đưa em về trước, em yên tâm, chị sẽ tìm ra người sói đã làm em bị thương, báo thù cho em…”

Chị gái vừa nói ra lời này, rừng rậm lại yên tĩnh.

Nhưng lúc này đây, yên tĩnh chứ không phải là tịch mịch không có sự sống.

Màn sương đen mang theo nặng nề tản ra giữa không trung, ánh trăng sáng tỏ treo trên đỉnh núi, dưới ánh trăng, tuyết trắng thắp sáng cả đất trời.

Sau đó, gió thổi lá cây ngâm nga, côn trùng kêu râm ran, chim hót lanh lảnh, bóng tối cùng lạnh lẽo đều tan biến, một bức họa đêm trăng lộng lẫy từ từ trải ra.

Chị gái ôm lấy em gái, mang em gái đi rồi, các cô phải trở về ngôi làng, tạm thời là nơi an toàn nhất, để chữa trị.

Trong bóng đêm, Tịch Ca thở phào nhẹ nhõm, dựa vào thân cây, nói thầm trong lòng: Đến lượt cậu, Bì Bì… !

Trong bóng đêm, ngôi làng lại lần nữa xôn xao.

Móng vuốt trên lưng em gái dọa sợ người trong thôn, thôn trưởng vội vàng đi dép xuống giường, không mặc quần áo, muốn chạy tới nơi đóng quân cách đây hai mươi cây số để tìm bác sĩ cho em gái, nhưng lúc này, bỗng một người bước ra từ trong đám thanh niên tri thức.

Rhein thản nhiên nói một câu: “Tôi từng học qua Tây y, có thể giúp cô ấy băng bó trước.”

Nói xong, cậu không chờ hai chị em lên tiếng phản đối, đã tách khỏi đám người, đi vào gian nhà tranh được dọn dẹp tạm thời cho em gái nghỉ ngơi, đóng cửa, hướng hai chị em nói một câu: “Các ngươi bị người sói tấn công?”

Hai chị em vừa muốn động thủ liền dừng lại.

Rhein lắc ngón tay, một viên cầu nước cỡ quả bóng bàn xuất hiện bên cạnh cậu: “Như các ngươi thấy, ta là phù thủy.”

Đây là thân phận được quyết định sau khi cậu cùng Tịch Ca thương lượng.

Tịch Ca sắm vai người sói đánh lén em gái, cậu sắm vai phù thủy chữa thương cho em gái.

Một phù thủy không theo phe người sói cũng chẳng theo phe huyết tộc, vả lại còn thần bí, đúng là nhân vật trung lập phù hợp nhất để gia nhập vào cốt truyện, thay đổi tình tiết.

Chú thích:

(1) Ba năm vượt qua Anh, năm năm đuổi kịp Mỹ: Đây là khẩu hiệu được Mao Trạch Đông đề xuất vào khoảng năm 1958, trong chiến dịch Đại nhảy vọt của Trung Quốc, một trong những mục tiêu là sản lượng thép vượt Anh trong vòng 15 năm và Mỹ trong vòng 20 năm. Như tớ đã có chú thích ở chương trước, phong trào xuống nông thôn diễn ra vào cuối những năm 1960 và đầu những năm 1970, tính toán thời đại Tịch Ca đang ở có lẽ rơi vào năm 1970, nên có lẽ lúc đó đã thay đổi khẩu hiệu hợp với thời đại hơn, hoặc cũng có thể là do sự nhầm lẫn của tác giả, bởi vì nếu tớ suy luận đúng, thì đáng lẽ phải còn 3 năm để vượt Anh và 8 năm để vượt Mỹ chứ không phải 5 năm.

(2) Ba đại diện là học thuyết do Giang Trạch Dân đưa ra. Học thuyết được giới thiệu vào Đại hội thứ 16 của Đảng Cộng sản Trung Quốc (11/2002). Thuyết Ba Đại diện được coi là một nỗ lực mạnh dạn của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhằm bảo đảm khả năng nắm bắt thời đại của tổ chức chính trị này trong thế kỷ 21. Thuyết Ba Đại diện mang nội dung:

– Đảng Cộng sản Trung Quốc đại diện cho phương thức sản xuất tiên tiến nhất.

– Đảng Cộng sản Trung Quốc đại diện cho nền văn hóa tiên tiến nhất.

– Đảng Cộng sản Trung Quốc đại diện cho quyền lợi của đa số quần chúng.

Trước/177Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc