Saved Font

Trước/122Sau

Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 102: Tranh Cãi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong phòng họp của quân đội tinh tế hoàn toàn yên tĩnh, căn phòng rộng lớn chật ních người, phân ra hai bên bàn hội nghị dài, bên trái đứng đầu là Tống Kiêu Bạch, những binh sĩ đang hung hăng trừng mắt về phía đối diện, phía bên phải do Thang Ngũ Viên đứng đầu, không hề sợ sệt trừng lại, trong không gian yên tĩnh phảng phất một trận đối chiến không thuốc súng.

Tống Kiêu Bạch mặc quân phục, ngồi ở vị trí đứng đầu, khuôn mặt có chút lạnh, ánh mắt liếc nhìn quanh phòng, cuối cùng đáp xuống trên người của Thang Ngũ Viên. Khuôn mặt góc cạnh để lộ chút xa cách, ánh mắt sắc bén.

Hôm nay gió rất lớn, cửa sổ phòng họp chính mở ra, gió thổi hoa lá trong chậu cây bên cửa sổ phát ra tiếng sột soạt, Tống Kiêu Bạch mất kiên nhẫn nhìn bồn hoa, cấp dưới của anh lập tức dời chậu hoa đi,

Thang Ngũ Viên xùy một tiếng, trước kia lúc cậu còn huấn luyện ở quân đội đã ghét Tống Kiêu Bạch nhất, hiện tại vẫn không thay đổi.

Hai người bọn họ đều là người nổi bật trong quân đội, một người đứng đầu về giá trị vũ lực, một người đứng đầu về sách lược, nhưng vẫn luôn không thuận mắt nhau, không ai phục ai, đấu qua đấu lại cho đến khi tốt nghiệp.

Lúc đầu Thang Ngũ Viên cho rằng sau khi tốt nghiệp, sẽ cứ như vậy mà mỗi người một nơi, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng lại không biết cấp trên lại nghĩ thế nào, phân công bọn họ đến chung một nhánh quân đội. Tuy nói quân đoàn kim ưng là quân đoàn tinh anh nhất tinh tế, hàng năm người được chọn vào bên trong đội ngũ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi người đều là tinh anh, có thể nói là một loại chứng nhận thực lực, nhưng bởi vì có Tống Kiêu Bạch ở đó, cậu thực sự không vui.

Sau khi tiến vào quân đội, hai người lại tiếp tục không ai nhường ai, đấu qua đấu lại tới bây giờ. Tống Kiêu Bạch một đường đi tới vị trí thiếu tướng, mà cậu cũng trở thành chỉ huy của quân đoàn, hai người đã cùng nhau chiến thắng nhiều trận chiến, người người đều nói bọn họ là partner tốt nhất.

(*) : Raw gốc là partner

Tống Kiêu Bạch có dũng có mưu (*), nhưng rất dễ xúc động, tuy thể năng Thang Ngũ Viên không bằng Tống Kiêu Bạch, nhưng làm việc lại thận trọng nhiều mưu, đánh chắc thắng chắc, đây cũng là nguyên nhân mà cấp trên phân bọn họ cùng một chỗ, nói là để bọn họ bổ sung cho nhau.

(*) người vừa có sức mạnh vừa có đầu óc.

Thang Ngũ Viên không đồng ý chuyện này, bọn họ không gọi là bổ sung cho nhau, nên gọi là bất đồng, chỉ có người trong quân đoàn kim ưng mới biết được, cho tới bây giờ mâu thuẫn của bọn họ chưa từng giảm bớt, chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều mâu thuẫn, mỗi lần có quyết định trọng đại, đều phải đánh võ mồm một phen, mới có thể tranh luận ra kết quả cuối cùng.

Giống như trong phòng họp lúc này, loại tình huống bất đồng ý kiến đã từng xảy ra vô số lần.

Tống Kiêu Bạch rút lại ánh mắt coi thường đang nhìn vào Thang Ngũ Viên, bàn tay gõ lên bàn hai lần. Thời điểm lúc anh không nói lời nào, cả người đều lộ ra uy nghiêm cực độ, mọi người bất giác nín thở.

Vị thiếu tướng của bọn họ, mặc dù tuổi còn trẻ, thủ đoạn lại cứng rắn, trừ Thang Ngũ Viên ra, không có người nào dám chọc anh lúc anh tức giận.

Người ở bên trong đây, chỉ có Thang Ngũ Viên không hề bị lay động, thậm chí còn ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng đánh vỡ căn phòng yên tĩnh, "Tống Kiêu Bạch, cậu muốn tự mình tìm chết, tôi không ngăn cậu, nhưng mà cậu muốn dẫn theo cả đội đi, tôi không đồng ý."

Khuôn mặt Thang Ngũ Viên trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, so với Omega bình thường còn đẹp hơn, không ăn khớp với những tướng sĩ to khỏe trong phòng họp, giống như một đóa hoa mềm mại lạc vào bụi gai, nhưng mọi người ở đây đều biết cậu là một Beta, một người còn dũng mạnh hơn Alpha rất nhiều.

"Nếu tôi đã nói là tôi dẫn người đi có thể giao nộp chiến hạm của đám hải tặc vũ trụ kia, thì bản thân tôi có lòng tin sẽ trở ra nguyên vẹn, sẽ có trách nhiệm với mạng sống của mọi người." Tống Kiêu Bạch gằn giọng, nghe trầm thấp có từ tính.

Thang Ngũ Viên thờ ơ liếc anh, tức giận đến bật cười: "Thủ đoạn của đám hải tặc này vẫn luôn tàn nhẫn, sau khi cướp tiền của, không kể người già hay trẻ nhỏ đều trực tiếp gϊếŧ chết, hai năm trước, bọn chúng bị quân của cậu đánh bại thảm hại, mới đàng hoàng trở lại, không còn dám làm ác khắp nơi. Lần này bọn chúng ngóc đầu trở lại, thay đổi tác phong trước kia, chẳng những bắt tất cả mọi người về làm con tin, mà còn cố ý để lại đầu mối cho chúng ta, đủ thấy thủ đoạn tăng cao, hoặc là trí thông minh thủ lĩnh của bọn chúng đột nhiên tăng mạnh, hoặc là có cao nhân chỉ điểm, trong đó nhất định có bẫy, nếu như cậu hấp tấp tấn công, sẽ chỉ sập vào cái bẫy của bọn chúng."

Tống Kiêu Bạch cau mày, như thể suy nghĩ về lời nói của cậu.

Thang Ngũ Viên ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói hơi cao lên, "Cậu còn không bảo đảm an toàn cho bản thân, sao có thể bảo đảm cho người khác?"

Tống Kiêu Bạch không vui nhấc mắt nhìn cậu, "Cậu không tin năng lực của tôi?"

Thực ra Thang Ngũ Viên vô cùng công nhận thực lực của Tống Kiêu Bạch, dù sao cậu cũng chứng kiến con đường trưởng thành của Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch có thiên phú dị bẩm, có thể đi đến vị trí thiếu tướng tuyệt đối không phải là may mắn. Nhưng dù thực lực có mạnh đến đâu cũng phải đề phòng âm mưu, tính toán của kẻ địch, cần phải cẩn thận, bởi vậy cậu cũng không tán thành cách làm việc liều lĩnh của Tống Kiêu Bạch, tuy nhiên trước mặt đối thủ của mình, đương nhiên cậu không thể thừa nhận sự khâm phục của mình với đối thủ.

Cậu nhún vai, tỏ vẻ khinh thường, bày ra bộ dáng cậu biết là tốt rồi.

Tống Kiêu Bạch quả nhiên bị cậu chọc tức, mím chặt môi, hai con ngươi đen kịt, ánh mắt lạnh lẽo.

Cấp dưới của Tống Kiêu Bạch nghe thấy Thang Ngũ Viên đang chất vấn năng lực của thiếu tướng, lập tức tức giận, đập bàn đứng lên: "Chỉ huy, thiếu tướng của chúng tôi anh minh thần võ, há lại để cho cậu bôi nhọ như vậy?"

Cấp dưới của Thang Ngũ Viên cũng giận, đứng lên rống lại, "Chỉ huy của chúng tôi đã nói cái gì? Rõ ràng là do mấy người không có năng lực nên chột dạ."

Hai nhóm người đều lập tức đứng lên bắt đầu mồm năm miệng mười mắng chửi nhau, phòng họp yên tĩnh vừa rồi, lập tức ồn ào giống một cái chợ bán thức ăn.

Ở đây đều là quân nhân, phải chấp hành kỷ luật của quân đội, không được chửi thề trong phòng họp, lại không nhịn được lửa giận trong lòng, cho nên từng tên đàn ông cao lớn thô kệch chỉ có thể to tiếng với nhau giống như một lũ trẻ con vậy.

"Mấy người sao lại đáng ghét như thế, giống như lũ ruồi nhặng vậy."

"Rõ ràng là mấy người phiền phức! Đuổi cũng không đi."

"Mấy người mới là người phiền phức, bắn ngược!"

"Bắn ngược lại."

"Lại bắn ngược lại!"

...

Có hai tên tiểu binh vừa mới được thăng chức, lần đầu tiên bước vào phòng họp này, nhìn màn "đối chiến" trẻ con trước mặt, không nhịn được thừa lúc phòng đang ồn ào, tụm lại một chỗ nhỏ giọng thì thầm.

"Lúc chỉ huy tức giận cũng xinh đẹp như vậy, đúng là mỹ nhan thịnh thế, không biết mỗi lần thiếu tướng đối mặt với ngài ấy sao nhịn được, nếu là tôi đã sớm yêu luôn."

"Yêu với chả đương, hai người bọn họ không đánh nhau là tốt lắm rồi."

"Tại sao phải đánh nhau, thiếu tướng và chỉ huy một người cao lớn dũng mãnh, người kia thanh tú mỹ lệ, đứng chung một chỗ thật là xứng đôi, tôi rất muốn khuyên họ một chút, thay vì cãi lộn không bằng yêu nhau."

"Cậu dám nói hai người bọn họ xứng đôi? Cậu không muốn sống sao, lại dám bảo thiếu tướng với chỉ huy yêu nhau, nếu như bị thân tín của bọn họ nghe thấy, sẽ đến đánh cậu một trận."

Tiểu binh ngẩng đầu nhìn nhóm người đang giương cung bạt kiếm, lại nghe thấy bọn họ như lũ gà mổ nhau, câm nín.

. . . . Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Trong lúc hai nhóm người đang mắng chửi "bắn ngược lần nữa nữa nữa nữa nữa", Tống Kiêu Bạch cuối cùng cũng động đậy, anh bưng cốc nước lên uống một ngụm, lúc bỏ cốc xuống đụng vào bàn, phát ra âm thanh lạch cạch.

Rõ ràng âm thanh không lớn, mọi người không khỏi nín thở, nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.

Khuôn mặt Tống Kiêu Bạch lạnh lùng, mặt mày nặng nề, cảm giác áp bách trên thân cực mạnh, ánh mắt đạm mạc quét một vòng khuôn mặt mọi người, đám người vừa nãy còn muốn xắn tay áo động thủ lập tức im lặng, tất cả đều trở nên im lặng.

Phó tướng tức thời đứng lên, dịu giọng khuyên vài câu: "Mọi người bớt giận, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta đều người của quân đoàn kim ưng, có mâu thuẫn thì từ từ giải quyết, không nên đánh nhau gây mất hòa khí."

Dáng người phó tướng gầy gò, khuôn mặt tái nhợt u ám, võ của hắn không bằng Tống Kiêu Bạch, văn không bằng Thang Ngũ Viên, nhưng thắng ở việc hắn là tên khéo đưa đẩy, có hắn ở đây, vừa may đứng ra điều tiết một chút, hòa hoãn bầu không khí, không đến mức ra tay đánh nhau.

Bên trong phòng trừ Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên ngồi trên ghế, lười biếng không sợ nhìn Tống Kiêu Bạch, giống như tuyệt đối không thỏa hiệp với chuyện này

Ánh mắt Tống Kiêu Bạch nặng nề nhìn cậu, môi mỏng khẽ mở, "Việc này ngày mai lại bàn tiếp."

Sắc mặt anh tối sầm đứng dậy, quay người dẫn đầu ra khỏi phòng họp.

Đám người nhìn nhau chằm chằm, lại một lần tan rã trong không vui, trừ thân tín của Thang Ngũ Viên, tất cả mọi người đều lần lượt theo Tống Kiêu Bạch ra ngoài.

Thang Ngũ Viên không những không ngăn cản bọn họ, còn để những người còn lại cũng nhanh giải tán, bởi vì vừa rồi cậu phát hiện, vậy mà cậu quên dán miếng ngăn tin tức tố.

Trong quân đoàn phần lớn là Alpha và Beta cường tráng, cho nên trong quân đội có quy định, không cho phép Omega chưa lập gia đình tiến vào quân đội, miễn cho sau khi tin tức tố bị tràn ra, gây hỗn loạn.

Thân thể Omega yếu đuối, cũng không thích hợp với những bộ môn cần thể lực vượt trội, chỉ có số ít công việc liên quan đến giấy tờ là được Omega đã được đánh dấu sau khi kết hôn làm.

Thang Ngũ Viên chưa bao giờ cảm thấy Omega thua kém Alpha cùng Beta, cho nên năm đó cậu giấu diếm Thang Bá Đặc, lén lút giả làm Beta vào quân đội, thẳng đến khi vào quân đoàn kim ưng, cậu mới nói chuyện này cho Thang Bá Đặc, còn may từ trước đến nay Thang Bá Đặc vẫn rất cởi mở, chẳng những không phản đối, còn rất ủng hộ cậu. Những năm gần đây, ở nơi công cộng, cậu luôn dán miếng ngăn tin tức tố, cẩn thận giấu tin tức tố trên người, vậy mà không có người phát hiện cậu là Omega.

Trước buổi họp lúc nãy, cậu nghe nói Tống Kiêu Bạch muốn mang quân đi tất công hải tặc vũ trụ, cho nên nhất thời tình thế cấp bách, quên dán miếng ngăn, cứ như vậy đến phòng họp, nếu như cậu không nhanh chóng dán miếng ngăn lên, tiếp tục trì hoãn như vậy, rất dễ không khống chế nổi việc tràn tin tức tố ra, bị mọi người phát hiện giới tính thực.

Mà tin tức tố thuộc về Alpha trên người Tống Kiêu Bạch quá mạnh, trong lúc anh tức giận sẽ không kiểm soát được phóng ra, dưới tình huống Thang Ngũ Viên không có miếng dán ngăn tin tức tố, rất khó điềm nhiên như không có việc gì mà giằng co với anh ta, coi như có giằng co nữa, cậu cũng không có phần thắng

Sau khi mọi người rời đi, cậu nhanh chóng chui vào phòng thay đồ, đến tủ lấy miếng dán ngăn tin tức tố.

Tống Kiêu Bạch sải bước đi về phía trước, vài tên cận vệ theo sát phía sau vẫn còn tức giận. Tống Tiểu Bạch là lãnh đạo của bọn họ, cũng là người bọn họ kính nể từ trong đáy lòng. Thang Ngũ Viên khinh thường Tống Kiêu Bạch như vậy, đương nhiên bọn họ tức giận không chịu nổi, lửa giận chồng chất ở ngực, không nhịn được nhao nhao nói tiếp.

"Thiếu tướng, chỉ huy Thang thực sự quá kiêu ngạo, ngài nên nhanh chóng trấn áp sự kiêu ngạo của cậu ta, nếu không cậu ta liền muốn trèo lên đầu ngài."

"Nếu không, có cậu ta ở đây, chúng ta làm cái gì cũng luôn bị bó tay bó chân, ngài là thiếu tướng, dựa vào cái gì mà luôn nghe cậu ta."

"Đều do nguyên soái, phái chỉ huy này cho ngài, mỗi lần đều trái với ý kiến của ngài, một mực ngăn cản chúng ta đại sát quân địch, cũng không biết có phải là gian tế địch nhân phái tới hay không."

...

Mọi người nhao nhao phụ họa, chỉ trích Thang Ngũ Viên không đúng, chỉ có liên lạc viên không nói gì, chờ Tống Kiêu Bạch phân phó.

Tống Kiêu Bạch, dừng lại, nhẹ lắc đầu, trầm giọng nói: "Những gì cậu ta nói lần này cũng có lý, sự việc lần này quả thực có chút kỳ quái, cậu đi điều tra động tĩnh của hải tặc vũ trụ một chút, thuận tiện tra gần đây bọn họ có liên lạc với người nào, rồi báo cáo lại."

Mọi người sửng sốt một chút, may còn liên lạc viên là người đầu tiên có phản ứng, "Thiếu tướng, ngài đồng ý với ý kiến của chỉ huy Thang?"

Tống Kiêu Bạch hời hợt gật đầu, "Lần này lời cậu ta nói có vài phần hợp lý."

Những người khác còn muốn nói cái gì đó, Tống Kiêu Bạch lại đưa tay ngăn cản, giọng điệu bình tĩnh không thể phản bác: "Làm theo lời tôi bảo."

Mọi người không còn dám dị nghị, chỉ có thể làm theo.

Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch cứng lại, mũi khẽ nhúc nhích, trong giọng nói lộ ra mấy phần khó tin cùng nghi ngờ hỏi: "Mấy người có ngửi được mùi gì không?"

Đám người dùng sức hít hà, hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu, nghi ngờ nói: "Không có mà, thiếu tướng, ngài ngửi được mùi gì vậy?'

Tống Kiêu Bạch khẽ nhíu mày, hình như anh ngửi thấy một mùi hương cực kỳ rất dễ chịu, có chút giống mùi chanh, xen lẫn mùi trái cây ngọt ngào, anh cũng không rõ nó là mùi gì, chỉ biết cực kỳ dễ chịu.

Hiển nhiên những người khác không ngửi được mùi đó, tất cả đều có vẻ hơi ngạc nhiên.

Tống Kiêu Bạch cau mày, hương thơm mê người kia như có như không quanh quẩn trên chóp mũi anh, khiến cổ họng anh như bỏng rát, tim đập nhanh hơn, cả người đều trở nên thoải mái, anh chưa từng ngửi được mùi hương như vậy bao giờ.

Anh giống như bị hút hồn, bất giác hướng theo nơi tỏa ra mùi hương mà đi, những người khác muốn theo sau, bị anh cản lại, không hiểu sao anh không muốn chia sẻ hương thơm này cho người khác, chỉ muốn độc chiếm riêng mình, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nhưng cũng không khống chế nổi chính mình.

Anh thuận theo mùi hương, một đường đi tới cửa phòng thay quần áo, thế nhưng cái mùi hương đậm đà kia đến nơi đây lại nhạt đi, giống như đột nhiên bị cái gì ngăn lại, dần biến mất, anh không khỏi nhăn mày, phút chốc trong lòng cảm thấy mất mát.

Trong phòng, Thang Ngũ Viên dán miếng ngăn tin tức tố vào gáy, thở phào nhẹ nhõm.

Trước/122Sau

Theo Dõi Bình Luận