Saved Font

Trước/203Sau

Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 10: Thoát Khỏi Bể Khổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lục Diệp không biết tu vi của Chu Thành như thế nào, nhưng tóm lại là mạnh hơn hắn rất nhiều.

Tuy Chu Thành bị thương, cũng không phải tu sĩ một khiếu như hắn có thể tùy ý ứng phó, nổi sát tâm thì phải có thủ đoạn tương ứng trợ giúp mới có thể thực hiện được, mà Phong Duệ chính là thủ đoạn của Lục Diệp!

Trong lúc rảnh rỗi trước đây, hắn đã từng thí nghiệm, đạo linh văn Phong Duệ này không chỉ có thể gia trì lên bàn tay mình, mà cũng có thể gia trì lên vũ khí, hiệu quả còn tốt hơn.

Khoảnh khắc quang mang hiện ra, Chu Thành không khỏi thất thần, y cũng không biết Lục Diệp trở thành tu sĩ từ lúc nào!

Hai kiếm va chạm, một tiếng rắc vang lên, Chu Thành kinh ngạc phát hiện trường kiếm của mình lại bị chặn ngang rồi đứt làm đôi.

Điều này dọa y sợ chết khiếp, lúc đối địch mà vũ khí đứt gãy, đó chắc chắn là đả kích cực lớn.

Ngay khi Chu Thành chấn kinh, kiếm thứ hai của Lục Diệp đã tới.

Sau khi chặt đứt kiếm của Chu Thành, hắn lập tức rút kiếm bổ vào cổ Chu Thành.

Hắn không biết kiếm pháp, cũng không có chiêu thức huyền diệu gì, chỉ có thể dùng cách chém đơn giản nhất này.

Chu Thành hồn bay phách lạc, khoảng cách lúc này quá gần, muốn lui lại đã không kịp, y chỉ có thể gắng sức thúc giục một ít linh lực còn sót lại để hộ thể, theo lý thì với tu vi của y đủ để ngăn chặn công kích của tu sĩ nhất khiếu như Lục Diệp, dù trên tay đối phương có vũ khí cũng không thể phá nổi phòng hộ linh lực của hắn.

Nhưng mà trên thực tế, lúc thanh trường kiếm kia hạ xuống, linh khí hộ thể của Chu Thành lại không mang lại tác dụng vốn có, đầu tiên là trường kiếm phá vỡ tầng phòng hộ kia, sau đó trực tiếp chém vào cổ Chu Thành.

Âm thanh lợi khí cắt vào da thịt vang lên, Lục Diệp cảm nhận được mấy giọt máu tươi ấm áp bắn tung tóe lên mặt.

"Đồ khốn!" Chu Thành giận dữ, vừa rồi lơ là một chút lại bị quáng nô Lục Diệp này chém thành dạng này, y duỗi tay đánh một chưởng về phía Lục Diệp.

Nhưng Lục Diệp đã sớm bỏ trường kiếm lại, sau đó chạy một mạch vào chỗ sâu trong hầm mỏ mà không ngoảnh đầu lại.

Tiếng truy kích của Chu Thành truyền đến từ phía sau, Lục Diệp càng chạy nhanh hơn.

Dần dần, hắn cảm thấy phía sau không còn tiếng động, lúc này mới dừng bước.

Lại đợi một lúc, hắn mới quay trở về, đi được nửa đường, thấy Chu Thành nằm sấp trên mặt đất, hắn không biết rốt cục đối phương đã chết hay chưa, nhặt mấy tảng đá ở bên cạnh lên ném qua đó, Chu Thành cũng không có phản ứng gì.

Mạnh dạn tiến lên, đi tới bên cạnh Chu Thành, cúi đầu nhìn, thấy rất nhiều máu tươi dưới thân Chu Thành nhuộm đỏ mặt đất, trên cổ vẫn còn kẹp thanh trường kiếm kia, đã sớm không còn hơi thở.

Mặc dù kiếm thứ hai của Lục Diệp không trực tiếp lấy mạng của Chu Thành, nhưng cũng chém gần đứt cổ đối phương, thương thế nghiêm trọng như vậy, sao Chu Thành có thể sống sót được.

Liều mạng chém giết một trận, cuối cùng chấm dứt bằng thắng lợi của Lục Diệp! Hắn thở phào một hơi, ngày càng cảm nhận được sự hung hiểm của thế giới này.

Hắn bước tới nắm lấy chuôi trường kiếm kia, đang định rút kiếm ra, khóe mắt liếc qua lại phát hiện được một tia dị thường, ngẩng đầu lên nhìn, toàn thân lạnh lẽo.

Bởi vì không biết trước mặt xuất hiện một người từ lúc nào, Lục Diệp thật sự không hề phát hiện ra.

Tu vi của hắn kém hơn đối phương rất nhiều! Chẳng biết tại sao trong lòng Lục Diệp lại có ý nghĩ này, nếu người như vậy muốn giết hắn, e rằng chỉ cần động ngón tay, cho dù hắn có Phong Duệ gia trì cũng không được.

Hắn cắn răng, kìm nén sự khủng hoảng trong lòng, rút trường kiếm ra để trước mặt, bày ra tư thế phòng ngự, thân thể khẽ run rẩy vì khẩn trương.

Người tới cảm nhận được địch ý của hắn, không nhịn được bật cười:

"Thấy bên này có linh lực ba động nên tới đây điều tra một chút, đừng khẩn trương."

Ông ta nói xong, tiến lên một bước, đi tới trước mặt Chu Thành, cúi đầu nhìn thoáng qua, khẽ vuốt cằm:

"Dư nghiệt của Tà Nguyệt Cốc."

Lại ngẩng đầu nhìn Lục Diệp:

"Ngươi là đệ tử nhà nào?"

Đứng cách nhau chỉ có một trượng, Lục Diệp cũng thấy rõ khuôn mặt của người tới, là một lão giả choai choai, sắc mặt hồng hào, thân hình cao lớn, giọng nói hơi trầm thấp khàn khàn, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác thân thiết khó tả.

Kết hợp với câu hỏi của lão giả này, trong lòng Lục Diệp lập tức đoán ra một chút, hồi đáp:

"Huyền Thiên Tông!"

"Huyền Thiên Tông?"

Lão giả hơi kinh ngạc:

"Huyền Thiên Tông bị diệt môn vào một năm trước?"

"Đúng!" Lục Diệp đưa ra đáp án khẳng định.

Lão giả không khỏi nhìn hắn từ trên xuống dưới một chút:

"Như vậy thì ngươi bị bắt tới đây làm quáng nô?"

"Ừm." Lục Diệp gật đầu.

Lão giả lập tức ngạc nhiên, một quáng nô lại có thể giết chết tu sĩ Tà Nguyệt Cốc, nếu không tận mắt chứng kiến chuyện này, e là không ai dám tin.

"Tu vi của ngươi là gì?" Lão giả lại hỏi.

"Mở một khiếu."

Lục Diệp trả lời, nhận ra ý tứ trong lời nói của lão giả liền chủ động giải thích:

"Hắn bị thương, ta đánh lén hắn."

Lão giả mỉm cười nhìn hắn:

"Ngược lại, có chút đảm lược."

"Lão trượng, ngươi là người Hạo Thiên Minh sao?" Tuy trong lòng Lục Diệp đoán được một chút, nhưng loại chuyện này cần phải xác nhận lại mới được.

Lão giả nâng tay vuốt râu:

"Đúng vậy, lão phu là người Hạo Thiên Minh."

Lục Diệp mừng rỡ, xem ra đúng như những gì Dương quản sự đã nói, Hạo Thiên Minh đánh tới, mà Tà Nguyệt Cốc hoàn toàn không thủ được hầm mỏ này, cũng có thể thấy được điều đó từ việc lão giả này tiến vào trong mỏ.

E rằng bây giờ hầm mỏ đã bị Hạo Thiên Minh khống chế.

Còn lão giả có lừa gạt hắn hay không, điều này hoàn toàn là không cần thiết, thực lực cách biệt quá lớn, người ta thật sự muốn hại hắn, giơ tay đánh một chưởng là có thể giết chết.

"Xin lão trượng cứu ta thoát khỏi bể khổ!" Lục Diệp vội vàng nói.

Hắn muốn rời khỏi hầm mỏ này, không biết dọc đường còn gặp phải nguy hiểm hay không, khó khăn lắm mới đụng mặt một cao nhân tiền bối như thế, đương nhiên phải tranh thủ ôm đùi, yên tâm làm đồ trang sức.

Lão giả gật đầu nói:

"Vậy thì đi theo ta, lão phu cũng phải ra ngoài."

"Đa tạ lão trượng!" Lục Diệp vô cùng cảm kích.

Sau khi lão giả nói xong liền đi trước dẫn đường, Lục Diệp lại không đi theo ngay mà ngồi xổm xuống, lục lọi trên người Chu Thành.

Rất nhanh đã tìm được túi trữ vật.

Hầu hết mỗi một tu sĩ đều có một chiếc túi trữ vật, có vẻ như cũng chẳng phải là thứ gì quá quý giá.

Lục Diệp vui sướng đắc ý, lon ton đuổi theo lão giả kia.

Lão giả nghiêng đầu liếc hắn, khẽ cười vươn tay:

"Đưa đây!"

Lục Diệp lập tức khó chịu như ăn phải con ruồi, nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt, vẫn ngoan ngoãn dâng túi trữ vật lên.

Lão giả nhận túi trữ vật, duỗi tay vuốt miệng túi một chút, một đạo quang mang hiện lên.

Trong lúc Lục Diệp đang oán thầm, lão giả kia lại ném túi trữ vật cho hắn:

"Lão phu sẽ thu bình Long Hổ Đan này, thứ này là vật đại bổ, tiểu tử ngươi không chịu nổi, tạm thời coi như hiếu kính lão nhân gia!"

Lục Diệp giơ hai tay tiếp lấy túi trữ vật bị ném trở về, giờ mới hiểu không phải người ta muốn cướp chiến lợi phẩm của hắn, mà là biết tu vi của hắn yếu, không thể mở cấm chế của túi trữ vật, tiện tay giúp đỡ.

Lão đầu này, làm người không tệ a!

Trong lòng Lục Diệp nghĩ vậy, miệng nói lời cảm tạ:

"Cảm ơn."

Tâm tình lại vui sướng...

Trước/203Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Nguyên Võ Đế