Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngày kế tiếp, Tạ tiểu quỷ bệnh cảm trở nên nặng hơn.

Vệ Tịch Nhan uy Tạ tiểu quỷ uống thuốc, uống nước xong, đem người ta nhét vào trong chăn, đi học, sáng sớm đi học cũng không yên lòng, thỉnh thoảng thất thần nghĩ đến Tạ tiểu quỷ, đây đối với Vệ bạn học luôn luôn chăm chỉ học tập mà nói là rất nghiêm trọng! Lại một lần phát hiện mình thất thần, Vệ bạn học cố gắng đem lực chú ý kéo trở về, nhìn giáo viên đang viết ở trên bảng đen, liên tưởng đến Tạ tiểu quỷ.

Nhớ Tạ tiểu quỷ lần đầu tiên đi học. Tạ Vũ Hiên ngồi cuối lớp cà lơ phất phơ, cũng không biết làm sao phát hiện giáo viên ở trên bảng đen viết chữ có phấn bụi rớt xuống, cho nên rất chân thành toát ra một câu, hợp với vẻ mặt ngây thơ, "Giáo viên, bút của người rớt ra bụi phấn, có thể hấp dẫn bướm tới đây a?" Nghĩ tới đây, khóe miệng Vệ Tịch Nhan lơ đãng cong lên.

Vừa thất thần xong! Vệ Tịch Nhan thở dài, dù sao nghe không vào, dứt khoát xin phép trở về chăm sóc tiểu quỷ!

"Vệ bạn học!" Vương Bằng co quắp gọi Vệ Tịch Nhan.

Vệ Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Vương Bằng, khiêu mi, "Xin hỏi có chuyện gì không?"

"A, hôm nay tại sao Vũ Hiên không đi học?" Lão Đại gần đây thật kì lạ, gọi nàng ra ngoài chơi nàng nói không đi, mời nàng uống rượu lại càng không.

"Nàng nghĩ học."

"Tại sao?"

"Bị cảm."

"A! Nghiêm trọng không? Uống thuốc chưa?" Vương Bằng khẩn trương hỏi, khó trách hai ngày nay không có đi học.

"Hoàn hảo." Vệ Tịch Nhan vô tình nói cho có lệ , nàng không thích Vương Bằng mở miệng là hai chữ Vũ Hiên, cảm giác, cảm thấy không dễ nghe!

"Mình có thể đi thăm cậu ấy không?" Hiện tại rất muốn lập tức chạy đến kí túc xá lão đại xem nàng, mặc dù có thể không cho vào, dù sao hắn cũng là nam sinh, mà nàng lại cùng Vệ Tịch Nhan ở cùng một phòng, có lẽ cùng đi với Vệ Tịch Nhan sẽ dễ dàng hơn, Vệ Tịch Nhan so sách với lão đại thoạt nhìn ôn hòa hơn nhiều!

Vệ Tịch Nhan lúc này mới nghiêm nghị, trong lòng cháy lên một ngọn lửa nhỏ, "Cậu quan tâm cậu ấy?"

Vương Bằng mặt khẽ đỏ, gãi đầu, xấu hổ cười, "Ha ha, chắc vậy !"

Vệ Tịch Nhan nhìn Vương Bằng bộ dáng ngượng ngùng, chói mắt cực kỳ, "Thật xin lỗi, kí túc xá chúng ta không cho người ngoài vào!"

Vệ Tịch Nhan sau khi đi, Vương Bằng ngó chừng hành lang trống trơn, cười khổ, vốn là không ôm hi vọng, tại sao lại có chút mất mác?

Vệ Tịch Nhan đến túc xá, Mạt quản gia đã đứng ở kí túc xá cửa đợi một hồi lâu, "Tiểu thư, thức ăn hôm nay đưa tới, tôi cố ý phân phó thức ăn nhẹ."

Vệ Tịch Nhan mở cửa, để cho Mạt quản gia đem thức ăn để trên bàn, "Dạ, làm phiền chú."

"Tiểu thư, còn có chuyện gì không?" Mạt quản gia cung kính hỏi.

"Không có, chú đi về trước đi."

"Vâng, tiểu thư."

Vệ Tịch Nhan đóng cửa, nghĩ đến lúc nãy nói chuyện với Vương Bằng trên hành lang, trong lòng không thoải mái, mở cửa gọi lại Mạt quản gia, " Chú giúp cháu điều tra thêm Vương Bằng." Mạt quản gia lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, Vệ Tịch Nhan bổ sung thêm, "Hắn học cùng lớp với cháu, lần trước Vũ Hiên đánh nhau hắn đã ở đó, chú giúp cháu tra gia thế nhà hắn."

"Vâng, tiểu thư, tôi đi trước." Mạt quản gia xoay người rời đi, tiểu thư đối với tiểu quỷ kia thật đúng là không bình thường, Tạ tiểu quỷ ngươi rốt cuộc làm việc thiện mấy kiếp a!

"Hiên hiên, ăn cơm!" Vệ Tịch Nhan đem thức ăn đưa đến, nhìn Tạ tiểu quỷ thụy nhãn mông lung, không nhịn được véo má nàng, a, không tệ! Xúc cảm càng ngày càng tốt !

"Không muốn đứng lên!" Tạ tiểu quỷ làm nũng, cuốn mình vào trong chăn, xoắn xoắn.

Vệ Tịch Nhan vỗ vỗ Tạ Vũ Hiên, "Ngoan một chút được không? Lần sau mình mua quà tặng cậu !"

Tạ tiểu quỷ lộ ra nửa cái đầu, cười nở hoa, "Vậy cậu uy mình!"

Vệ Tịch Nhan sủng nịch sờ tai nàng, "Cậu mấy tuổi rồi a?" Nói xong bưng chén cơm lên.

"Nhan Nhan, mình muốn ăn canh!" Thích Nhan Nhan ở bên người, uy mình ăn cơm, trong lòng Tạ tiểu quỷ tốt lên rất nhiều, mặt ngoài là bộ dạng ngây ngốc!

"Nhặt được vàng a? Ăn cơm vẫn cười!" Vệ Tịch Nhan không nhịn được, lần đầu tiên uy người ta ăn cơm, cảm giác có chút kỳ lạ. Nhìn Tạ tiểu quỷ vẻ mặt thỏa mãn, động tác uy cơm Vệ Tịch Nhan càng ôn nhu hơn.

Tạ tiểu quỷ ăn hai chén cơm đầy, đem tất cả thức ăn giải quyết sạch sẽ, lúc này mới giơ lên móng vuốt ôm Vệ Tịch Nhan, "Nhan Nhan. . . Ách. . . Thật no. . ."

"Cậu ăn nhiều như vậy, tự chịu!" Vệ Tịch Nhan buồn cười nói.

Tạ tiểu quỷ không để ý tới, lấy tay Vệ Tịch Nhan bỏ lên bụng mình, "Nhan Nhan, xoa bóp!" Tạ tiểu quỷ nấc một cái, híp mắt thoải mái mà hừ một tiếng, giống như hưởng thụ người đẹp phục vụ!

"Tốt lắm, cơm của mình đã ở trong này!" Vệ Tịch Nhan nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bụng phình Tạ tiểu quỷ, "Cậu muốn làm sao đây?"

"A?" Tạ tiểu quỷ sửng sốt, "Cậu chưa ăn a?" Tạ tiểu quỷ ngượng ngùng, mở to hai mắt, "Tại sao cậu không nói trước?"

"Xem cậu ăn, quên mất!" Vệ Tịch Nhan cũng ngượng ngùng, dời đi tầm mắt.

Tạ tiểu quỷ hết chỗ nói, nhìn người khác ăn, ngay cả mình chưa ăn cơm cũng quên!"Vậy làm sao bây giờ?" Tạ tiểu quỷ nhướng mày, nghiêm túc buồn rầu, không thấy khuôn mặt Vệ bạn học đang nổi lên một tầng đỏ ửng .

"Lần trước cậu mua rất nhiều đồ ăn vặt! Cậu còn sợ mình đói bụng a?" Vệ Tịch Nhan lôi ra một đống lớn đồ ăn vặt.

"Những thứ này không có dinh dưỡng. . ." Tạ tiểu quỷ nói, nàng biết Nhan Nhan rất ít ăn những thứ này!

"Cậu cũng biết không có dinh dưỡng, còn mua nhiều như vậy!" Vệ Tịch Nhan trợn nàng một cái, còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này!

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, "Mình đi phòng ăn mua cơm!" Vừa nói liền leo xuống giường.

Vệ Tịch Nhan nhanh tay đè lại thân thể của nàng, "Ăn một bữa cũng không có gì, cậu hiện tại là bệnh nhân, an phận cho mình!"

"Nhan Nhan, mình là bệnh nhân, không phải là phế nhân, năng động !" Chưa từ bỏ ý định, cố gắng hoạt động mấy cái.

Vệ Tịch Nhan trừng một cái, "Nói lung tung, không cho đi! Mình ăn cái này, cậu mua về mình không ăn!"

Tạ tiểu quỷ an phận, nhìn Vệ Tịch Nhan gặm bánh bích quy, tự giác đi rót chén sữa tươi, "Không nên ăn khô!"

"Ừ." Vệ Tịch Nhan bưng sửa tươi uống một hớp, Tạ tiểu quỷ trên mặt cười đến nở hoa, cảm thấy thật hạnh phúc!

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc