Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nhan Nhan, cậu đem mặt của mình cắn thành như vậy, làm sao ra ngoài đây?" Tạ tiểu quỷ cười đến vẻ mặt tà ác, đây là do Nhan Nhan làm ra, bằng chứng phạm tội không thể chối cãi, dễ dàng lấy ra chọc nàng! Tạ tiểu quỷ cảm thấy, Nhan Nhan đỏ mặt, so sánh với bình thường xinh đẹp hơn, cảm giác muốn ngừng mà không được! Uhm, Nhan Nhan giống như bảo vật, mình muốn giấu đi!

Vệ Tịch Nhan quả nhiên đỏ mặt, "Cậu làm tự chịu!" Giọng nói càng lúc càng nhỏ, tốc độ chậm dần, nói xong cảm thấy quá làm kiêu, thẹn quá thành giận, "Không cho cậu nhắc lại chuyện này!"

Tạ tiểu quỷ làm mặt quỷ với nàng, xoay người chạy xuống lâu, vừa chạy vừa hô, "Vệ Tịch Nhan hôn ta không chịu nhận" " Vệ Tịch Nhan không đứng đắn"... Chỉ thiếu mua cái loa rống cho thiên hạ nghe.

"Tạ Vũ hiên, cậu, cậu câm miệng cho mình!" Vệ Tịch Nhan đuổi theo Tạ tiểu quỷ chạy khắp nơi, Tạ tiểu quỷ trời sinh tế bào vận động mạnh mẽ, hơn nữa thường xuyên rèn luyện, để cho Vệ Tịch Nhan sửng sốt, ngay cả mép áo cũng không bắt được.

Tạ tiểu quỷ xoay người nhìn Vệ Tịch Nhan chạy mệt đứng cách đó không xa thở hỗn hễn, Tạ tiểu quỷ đắc ý, kiêu ngạo, kiêu ngạo mặt trái cũng có thể chính là bi kịch!

"A! Đau quá!" Vệ Tịch Nhan đột nhiên la lên, Tạ tiểu quỷ quả nhiên lập tức dừng lại.

Tạ tiểu quỷ trước tiên thử dò xét, nàng không dám nhích tới gần a! Vạn nhất Nhan Nhan giả bộ, cảm thấy đuổi không kịp mình nên xuất ra khổ nhuc kế, nếu như mình tự chui đầu vào lưới, thật thảm!

"Cậu, cậu làm sao vậy?"

"Mới vừa rồi chạy không cẩn thận trặc chân. . ." khuôn mặt nhỏ nhắn Vệ Tịch Nhan quấn quýt lại, yếu ớt đổ mồ hôi.

"A! Thật?" Còn hoài nghi a!

"Cậu là đồ con lợn, mình đang đau chết, cậu còn hỏi!" Hiên hiên không có như còn bé đáng yêu, trước kia mình bị thương một điểm nhỏ, bất kể nàng đang làm cái gì, cũng sẽ khẩn trương chạy đến bên cạnh mình kiểm tra!

Tạ tiểu quỷ mặc dù hoài nghi là giả, nhưng lo lắng nàng thật sự bị thương, vội vàng chạy đến bên cạnh Vệ Tịch Nhan ngồi xổm xuống, dùng tay nắm chặt bắp chân của nàng, cỡi giày của nàng.

Vệ Tịch Nhan nắm lấy thời cơ, nhanh tay níu lấy cổ áo Tạ tiểu quỷ hướng nhà kéo đi, ai bảo cậu lớn lối, xem mình trị tội cậu thế nào!

"A! Cậu quả nhiên lại gạt mình! Vừa mới lừa mình, hiện tại lại gạt mình tiếp!" Dọc theo đường, Tạ tiểu quỷ hô to gọi nhỏ, may nhờ khu biệt thự hạng sang này ban ngày người không nhiều lắm, nếu không mọi người sẽ biết, mới vừa rồi một cô bé xinh đẹp lừa một cô bé đẹp trai!

"Tạ Vũ Hiên, cậu rất ầm ĩ đó!" Vệ Tịch Nhan chịu không được Tạ tiểu quỷ la hét như sói tru, vỗ vào miệng Tạ tiểu quỷ, "Im lặng, OK?"

Tạ tiểu quỷ ai oán bĩu môi, "Nhan Nhan, cậu gần đây rất bạo lực . . ." Vệ Tịch Nhan nhìn chằm chằm, Tạ tiểu quỷ tự giác im miệng, bạn học Vệ Tịch Nhan lúc này mới gật đầu hài lòng.

"Cậu cảm thấy mình gần đây ta rất dữ tợn có phải hay không?" Vệ Tịch Nhan nắm vành tai Tạ tiểu quỷ, tùy lúc mà véo!

"Không không!" Tạ tiểu quỷ la hét om xòm.

Vệ Tịch Nhan giận dữ, đạp một cước vào ngực Tạ tiểu quỷ, "Ngươi còn dám nói hưu nói vượn!"

Vẻ mặt Tạ tiểu quỷ giận mà không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là xoa ngực bị đạp đau, "Không dữ tợn, thật không có dữ tợn!" Nói xong thấy mặt Vệ Tịch Nhan đỏ lên, khó hiểu, suy nghĩ một lúc mới chợt hiểu ra, "Nhan Nhan, mình không, mình không phải là ý tứ kia, thật!" Tạ tiểu quỷ nói xong không tự chủ mà len lén liếc ngực bạn học Vệ Tịch Nhan, bình thường cũng không có chú ý, lúc này vừa nhìn mới phát hiện! Tầm mắt bị cản trở, ách, không được, sắc mặt Nhan Nhan tựa như xanh hơn . . .

"Hắc hắc!" Tạ tiểu quỷ ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Tạ Vũ Hiên, cậu đi xách xô nước cho mình." Vệ Tịch Nhan xanh mặt, người này, càng lớn càng giống lưu manh!

"Tại sao?"

"Bảo cậu đi thì cậu phải đi!" Vệ Tịch Nhan kiềm chế lửa giận, Tạ Vũ Hiên, ngươi chờ chịu khổ đi!

"Ừ. . ."

Tạ tiểu quỷ rất nghe lời đi xách xô nước, đi tới trong phòng khách, nhìn thấy ván giặt quần áo, sửng sốt, trong lòng có dự cảm xấu, chỉ có thể kiên trì hỏi, "Nhan Nhan a, làm cái gì vậy?" Tạ tiểu quỷ chỉ chỉ thùng nước trên tay.

"Cậu thử nghĩ xem?" Vệ Tịch Nhan bộ dạng nữ vương nói.

"Hắc hắc, chẳng lẽ là sàn nhà bẩn, muốn mình chùi?" Tạ tiểu quỷ không tự chủ nổi da gà, vẻ mặt chờ đợi. So với quỳ tấm ván giặt quần áo, nàng tình nguyện lau chùi nhà! Ít nhất lao động vinh quang không phải sao?

Vệ nữ vương không nhìn tiểu quỷ, mặt lạnh, "Ôm xô nước này đến đấy quỳ."

Giọng nói đều đều, làm cho trong lòng Tạ tiểu quỷ chợt lạnh, "Gì?" Giả bộ ngu, lúc này nhất định phải giả bộ ngu, không giả bộ là thật khờ!

Vệ nữ vương lạnh lùng liếc nàng một cái, Tạ tiểu quỷ lập tức cảm nhận được áp lực, không được a, vì hạnh phúc sau này, hôm nay tuyệt đối không thể quỳ tấm ván giặt quần áo! Có một sẽ có hai, có hai sẽ có kế tiếp, cho nên nhất định phải giữ được trân quý lần đầu tiên! Tạ tiểu quỷ quyết tâm nhắm mắt lại, kiên trì chính là thắng lợi, kiên trì đến lúc Nhan Nhan nguôi giận là tốt!

Vệ nữ vương đứng lên, vòng qua Tạ tiểu quỷ ,nhẹ nhàng mà bay ra một câu, "Kể từ bây giờ, đừng nói chuyện với mình."

"Hôm nay không nói lời nào sao?" Hẳn là ngày nhịn một cũng không sao!

Vệ nữ vương cong cong khóe miệng, tà mị kề sát vào Tạ tiểu quỷ, dừng ở bên tai Tạ tiểu quỷ thổi khí nói, "Đến ngày nào mình nguôi giận, mới thôi."

"Muốn bao lâu?" Tạ tiểu quỷ ổn định tinh thần, Nhan Nhan đang câu dẫn mình sao?

"Không biết." Thừa dịp Tạ tiểu quỷ còn đang ngây người, Vệ Tịch Nhan nhẹ nhàng mà đẩy Tạ tiểu quỷ, kéo cửa ra.

Tạ tiểu quỷ phản ứng phi thường nhanh, lập tức một cước tiến lên ngăn cản Vệ Tịch Nhan, vẻ mặt đau khổ, "Quỳ, mình quỳ!"

Vệ Tịch Nhan tâm tình lập tức chuyển biến tốt lên, đóng cửa đi tới phòng khách ngồi trên ghế sofa, người xem đã có, chờ diễn viên vào vị trí diễn thôi!

Tạ tiểu quỷ ôm lấy xô nước, buồn bã quỳ trên ván giặt quần áo, thật là! Tạ tiểu quỷ nhịn mắng nhà sản xuất ván giặt quần áo tổ tông ba đời vọng động, "Nhan Nhan, quỳ bao lâu a?"

"Không biết." Vệ Tịch Nhan cầm lấy điều khiển TV, chuyển một vài kênh, hôm nay thật khô khan nhàm chán!

Bi kịch a, ở trường học khí phách hơn người, thế nhưng ở nhà bị phạt quỳ tấm ván giặt, cái này mà truyền đi nàng còn đâu mặt mũi a! Tạ tiểu quỷ nhìn bóng của mình trong thùng nước, ashhh, không có tiền đồ!

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh