Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dậy sớm . . .

Vì muốn khống chế được sự kiện quỳ tấm ván giặt ảnh hưởng đến phạm vi khuếch tán, vô luận như thế nào nhất định phải chặc đứt truyền bá, Tạ tiểu quỷ suy nghĩ liên tục, phải hẹn Vương Bằng bạn học đi ra ngoài gặp mặt nói chuyện mới được!

Sáng sớm, Tạ tiểu quỷ đeo túi lên vai, lấm la lấm lét ra cửa. đến trung tâm quảng trường, Vương Bằng đã đứng ở đó, hắn hôm nay mặc áo T-shirt màu tím cổ tròn, quần dài màu be, giày Converse, tay cầm một ly trà sữa, rất có khí chất đàn ông.

Vương Bằng thấy Tạ Vũ Hiên, nhanh chân chạy tới, "Lão Đại, cậu hẹn mình, còn tưởng rằng cậu thuận miệng nói giỡn a!" Vương Bằng đem trà sữa đưa cho Tạ tiểu quỷ, tâm tình hết sức vui vẻ!

Tạ tiểu quỷ nhận lấy trà sữa, uống một hớp."Ừ, đã lâu không gặp." Giọng nói Tạ tiểu quỷ bình thản, nàng còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm qua nên mở miệng như thế nào, nghĩ tới ngày hôm qua, đầu gối lại đau.

"Lão Đại, sao ngày hôm qua cậu cùng Vệ bạn học ở chung một chỗ thế?" Ở trường học, nhìn các nàng trừ ở chung một phòng ký túc xá, quan hệ cá nhân cũng không tốt lắm, trên lớp học lại càng không thấy các nàng nói chuyện!

"A, cái kia, chúng ta là hàng xóm." Nói thế nào đây?

"Mình không có nhìn ra a, bình thường ở trường học Vệ bạn học đối với cậu cũng rất lãnh đạm, mình còn tưởng rằng các cậu được ký túc xá phân tới ở cũng nhau!"

"Tính cách của cậu ấy là vậy!"

"Vậy sao? Mình nghĩ cũng đúng, cũng không thấy nàng đối với người nào nhiệt tình, luôn đối xử bình đẳng lễ phép, thật ra đối với ai cũng rất lãnh đạm!"

Tạ tiểu quỷ nhớ tới ngày đó mình bị cảm, Nhan Nhan ôn nhu cực kỳ, loại cảm giác này thật tốt! Mình đến bây giờ vẫn còn hoài niệm, khi đó Nhan Nhan ôn nhu uy mình uống thuốc, ăn cơm. "Ừ!"

"Lão Đại, các cậu là hàng xóm, vậy cậu có biết Vệ bạn học thích loại nam sinh gì không?"

"Hả?" Tạ tiểu quỷ còn đắm chìm trong hồi ức của mình, một chút cũng không kịp phản ứng.

"Mình là nói, Vệ bạn học ưu tú, xinh đẹp như thế, nam sinh loại nào mới có thể vừa mắt của nàng?"

"Nàng không vừa mắt người nào cả!" Theo bản năng phản bác, Tạ tiểu quỷ tâm tình đang tốt thoáng cái tan thành mây khói, đúng vậy a, cấp 3, cho dù tìm bạn trai cũng là bình thường, nhưng là. . .

"Vệ đồng học vừa mắt nhất định là người vô cùng vô cùng ưu tú, tướng mạo tốt, năng lực mạnh, vận động khỏe, quý công tử thể thiếp ôn nhu" Vương Bằng tự liên tưởng.

"Cắt, nàng không thích người thô tục như vậy!" Trong lòng Tạ tiểu quỷ nghẹn một cổ tức giận, lại không biết làm sao phát tiết, người bên cạnh còn đang thao thao bất tuyệt chủ đề mình không thích, cảm xúc Tạ tiểu quỷ càng lúc càng thấp.

"Sao lại thô tục? Con gái ai cũng thích người như vậy. . . Lão Đại, ngươi làm sao vậy, nhìn sắc mặt không tốt lắm, không sao chứ?" Cuối cùng Vương Bằng phát hiện Tạ tiểu quỷ không được bình thường, có chút khẩn trương hỏi. Đột nhiên nhớ tới sự kiện quỳ tấm ván giặt ngày hôm qua, lão đại quỳ quá mệt mỏi, đưa đến tinh thần hôm nay không tốt sao?

"Không có gì, có thể quá lâu không có đi dạo phố, không thích ứng."

"Có phải ngày hôm qua quỳ quá mệt mỏi không?" Vương Bằng thật không có ý khác, chỉ là đơn thuần là chu đáo hỏi!

Thân thể Tạ tiểu quỷ thoáng cái cứng ngắt, Vương Bằng cho là mình đoán đúng, quan tâm nói: "Chúng ta cũng không có nhiều thời gian, đến quán cà phê phía trước nghỉ ngơi một hồi!"

Tạ tiểu quỷ đè lúng túng, mím môi, nhích tới gần Vương Bằng, "Sự kiện kia có trời biết, ngươi biết, trừ chúng ta nếu để những người khác biết, ta liền phế ngươi."

Vương Bằng bị vẻ mặt Tạ tiểu quỷ dọa, lão Đại chính là lão Đại, uy hiếp cũng rất có mị lực!

"Mình, mình biết rồi, lão Đại yên tâm, mình nhất định sẽ không nói ra!"

"Ừ, coi như cậu may mắn." Mục đích đạt đến, tâm tình Tạ tiểu quỷ chuyển biến tốt đẹp chút.

"Hắc hắc, trời mới biết a? Lão Đại, chúng ta đi kia ăn một chút gì đi!"

Tạ tiểu quỷ gật đầu, ngày hôm qua quỳ hơn một giờ, thật đúng là mệt mỏi.

"Xin chào, xin hỏi các bạn muốn dùng món gì?"

"Lão Đại, cậu không thích ăn món gì ?"

Tạ tiểu quỷ lắc đầu.

"Lão Đại, cậu không thể ăn món gì?"

Tạ tiểu quỷ lại lắc đầu.

"Vậy mình chọn?"

Tạ tiểu quỷ gật đầu.

Vương Bằng nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, ăn chút món điểm tâm ngọt cũng tốt!

"Mấy thứ này." Vương Bằng hướng về phía thực đơn chỉ mấy cái, sau đó hỏi người đang ngẩn người ngồi đối diện, "Lão Đại, cậu muốn uống gì?"

"Một chén Lam Sơn, cám ơn!" Ít khi Tạ tiểu quỷ lễ phép ưu nhã, phảng phất giống quý tộc, để cho Vương Bằng rất là sợ hãi!

"Tôi muốn một chén Mạn Đặc Trữ, trước như vậy đi."

"Tốt, xin chờ một chút!" Người bán hàng cầm lấy thực đơn rời đi, lưu lại hai người, một ngẩn người, một đang suy nghĩ.

Đột nhiên chuông điện vang lên . . .

"Xin lỗi, ta đón điện thoại." Nhìn Vương Bằng gật đầu, lúc này mới đứng dậy lấy điện thoại di động đi ra quán cà phê. Tạ tiểu quỷ nhìn màn hình, là Nhan Nhan gọi điện thoại tới, khóe miệng cong lên, vui vẻ nhấn phím nghe.

"Uy? Nhan Nhan!"

"Ít khi cậu dậy sớm, sáng sớm đã chạy đi đâu vậy?"

"Có chút việc đi ra ngoài!"

"Chuyện gì? Đầu gối còn chưa khỏe mà chạy loạn!"

"Không sao, cũng không phải là rất đau."

"Một mình cậu?"

Tạ tiểu quỷ suy nghĩ một chút, trung thực nói "Không phải, còn có Vương Bằng."

Điện thoại bên kia bất chợt trầm mặc, "Nhan Nhan?"

"Các ngươi chơi vui vẻ, mình cúp máy."

Tạ tiểu quỷ nhìn điện thoại bị cúp, bình thường ở chung một chỗ, ít khi tách ra, Nhan Nhan gọi điện thoại, sao lại chỉ nói vài lời liền cúp?

Hồn bay phách lạc trở lại chỗ ngồi, hôm qua tức giận còn chưa nguôi sao?

"Lão Đại, sao thế?"

"Không có gì, ăn trước." Tạ tiểu quỷ cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn, đi ra ngoài sớm, điểm tâm cũng chưa ăn, đói bụng.

"Chưa ăn sáng sao?"

"Ừ."

"Sao cậu không nói sớm? Đói bụng lắm sao? Ăn cái này!" Vương Bằng lấy thức ăn của mình đẩy tới cho Tạ Vũ Hiên, phát hiện thì ra không cần làm gì, chỉ cần nhìn lão Đại, mình cũng có thể vui vẻ!

Tạ tiểu quỷ cảm giác được ánh mắt Vương Bằng, toàn thân không được tự nhiên, ăn qua loa một chút món điểm tâm ngọt, đứng dậy muốn đi.

"Lão Đại, hiện tại trở về sao? Thời gian còn rất sớm. . ." Hắn cho là hôm nay hẹn, lão Đại ít nhất cho mình 1 buổi sáng.

"Ừ, còn có chút chuyện, lần sau về trường học gặp lại!"

"Mình đưa cậu về!"

"Không cần, tài xế ở bên kia chờ, cậu cũng trở về đi thôi!"

Nói xong khoát khoát tay, xoay người rời đi. Cứ như vậy dần đi xa, cho đến biến mất ở khúc cua, còn lại một người (Bạn Nhan a), hướng quán cà phê mới vừa rồi hai người cùng nhau ngồi đi tới. . .

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Đạo Đại Đế