Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tình địch . . .

Sau tựu trường, hai người được an bài ở chung 1 phòng, nhân viên nhà trường đề cử Vệ Tịch Nhan vào hội học sinh, bày ra một vài hoạt động, cả ngày bận tối mày tối mặt, lạnh nhạt với Tạ tiểu quỷ. Cho nên Tạ tiểu quỷ buồn, nhàm chán, muốn tìm chuyện gì đó chơi.

"Nhan Nhan, chúng ta mua Computer có được không?"

"Sao đột nhiên lại muốn?"

"Nhàm chán nha, cả ngày trừ phòng học chính là ký túc xá, hiện tại cậu bận rộn như vậy, lưu mình một mình ở ký túc xá rất nhàm chán a!"

Vệ Tịch Nhan suy nghĩ, cảm thấy tính cách Tạ tiểu quỷ hiếu động, không có gì chơi, đúng là quá làm khó nàng. Hơn nữa bây giờ là mạng xã hội thông tin, Computer đã rất thông dụng, cũng nên cho nàng học sử dụng!

"Để mình gọi Mạt quản gia đem notebook( không phải cuốn sổ, lên google gõ là ra) ở thư phòng mang tới đây cho cậu, bất quá cậu phải bảo đảm không chơi trò chơi!" Vệ Tịch Nhan nghiêm túc nói, thật vất vả dụ dỗ nàng đi học mỗi ngày, không thể bị trò chơi phá hủy!

"Cậu có sao? Sao mình không thấy?"

"Bình thường cậu không vào thư phòng mình!"

"Nga, như vậy a. . . ?"

"Trước cậu đáp ứng mình!"

"Cái gì nga?"

"Không chơi trò chơi!"

"Vậy có thể làm gì a?"

"Tra tài liệu."

"Cái đó thật nhàm chán a!"

"Vậy thì khỏi đem notebook đến!"

"Được rồi, mình bảo đảm a!"

"Bảo đảm cái gì?"

"Mình, Tạ Vũ Hiên, bảo đảm không chơi trò chơi!"

Vệ Tịch Nhan gọi điện thoại cho Mạt quản gia, sau đó rời khỏi ký túc xá đến phòng làm việc của hội học sinh. Rất nhanh, Mạt quản đưa notebook tới cùng sách bảo hành, sách hướng dẫn và đĩa CD.

"Mạt quản gia, cái này sử dụng như thế nào?"

Mạt quản gia liếc Tạ tiểu quỷ, đúng là Hai Lúa.

"Muốn mở ra, nhấn nút này, Computer liền mở ra! Hiện tại cháu dùng pin, nếu hết điện, đem cái này cắm vào ổ điện, hiểu không?"

Tạ tiểu quỷ lắng nghe, "Sau đó thì sao?"

"Tiến vào hệ thống, song click IE, ở chỗ này, chọn 'www.baidu.com' . . . ".

Chú còn có việc, chú đi!" Nhanh như chớp, Mạt quản gia bắn ra cửa, tiểu quỷ không phải là tiểu thư, mình đã nhẫn nại lắm rồi.

"Uy, chú. . ."

Nhìn cửa bị đóng lại, Tạ tiểu quỷ chu môi, mình tự lục lọi.

"Rất đơn giản nha, hừ, có cái gì khó khăn!"

Lục lọi cả buổi, cổ mỏi, nhìn đồng hồ, 17: 21, có thể ăn cơm tối! Đi tới hội học sinh, thấy mấy nam vây quanh bên cạnh Vệ Tịch Nhan, vừa nói vừa cười, làm việc của các ngươi là chuyện trò a! Tạ tiểu quỷ nhíu mày, la lớn, "Vệ Tịch Nhan, ăn cơm!"

Mọi người trong phòng làm việc dừng động tác trên tay, nhìn về phía vị khách không mời mà đến ngoài cửa.

"Là cậu!"

Bên cạnh đột nhiên chạy ra một bóng đen, Tạ tiểu quỷ sợ hết hồn, giọng nói này thật quen tai, đã nghe qua ở đâu a?

"Tạ Vũ Hiên!"

Vẻ mặt Tạ tiểu quỷ khó hiểu, người nào đây a?

Ngô Lâm nhìn vẻ mặt Tạ tiểu quỷ, cũng biết nàng không nhận ra mình, mị lực của mình kém như vậy sao? Bất quá mới nửa tháng mà thôi! Ngô Lâm giận, đá 1 cái vào đùi Tạ tiểu quỷ, thừa dịp nàng khom lưng xoa chân, nhanh tay níu lấy tai Tạ tiểu quỷ.

"Nhớ ra tôi chưa? Hả?"

"Khốn kiếp, rất đau a!"

"Tốt! Cậu dám nói lời thô tục, xem tỷ tỷ hảo hảo dạy dỗ cậu!"

Ngô Lâm nắm tai Tạ tiểu quỷ, dùng sức xoay tròn, Tạ tiểu quỷ đau đến thật muốn cho nàng một cước, trong phòng làm việc, mọi người vì ... một màn này, toàn bộ ngây ngẩn cả người, ngay cả Vệ Tịch Nhan cũng cảm thấy quỷ dị!

"Mẹ … , nhớ rồi, chị mau buông tay!" Tạ tiểu quỷ không chút khách khí đẩy Ngô Lâm ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

"Thật là nhớ?"

"Giả !" Tạ tiểu quỷ hận đến nghiến răng, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này da thịt đều đau! Thật khó đem cô bé ngăn nắp xinh đẹp trước mắt cùng nữ nhân bẩn muốn chết trước kia liên hệ tới.

"Tiểu quỷ, ít hướng về phía tỷ tỷ bộ mặt thù hận, nhìn dễ thương chết!" Ngô Lâm đột nhiên ôm cổ Tạ tiểu quỷ, hướng về má nàng "chụt" một cái.

Tạ tiểu quỷ hóa đá, tình huống nào? Mình bị người ta vô lễ? Hơn nữa còn là trước mặt Nhan Nhan?

Hành động Ngô Lâm đối với Tạ tiểu quỷ, Vệ Tịch Nhan sẽ đem người này liệt vào sổ đen, rút tờ khăn giấy, đi tới bên cạnh Tạ tiểu quỷ, lau nơi Tạ tiểu quỷ bị hôn trộm.

"Thoạt nhìn học tỷ cùng Vũ Hiên có quen biết, tại sao em không biết, không biết tại sao học tỷ biết Vũ Hiên?" Tạ tiểu quỷ không có tim không có phổi, có thể biết người xa lạ tỷ lệ quá nhỏ, trừ đêm đó cứu người kia, thoáng cái Vệ Tịch Nhan nhận định được người kia chính là Ngô Lâm!

Ngô Lâm nghe vậy biến sắc, liếc nhìn Tạ tiểu quỷ, nhưng ngay sau đó cười cười, "Không có gì đặc biệt, chị cùng Vũ Hiên hữu duyên nên biết!" Nói xong còn hướng Tạ tiểu quỷ nhìn.

Tạ tiểu quỷ cố nén đau từ trên gương mặt truyền đến, đem Ngô lâm làm thịt cho chó ăn rất xứng đáng!

"A!" Vệ Tịch Nhan cười lạnh, "Xem ra duyên phận này không cạn đây!"

"Đúng, tiểu quỷ này ngôi sao may mắn của chị!" Ngô Lâm hướng Tạ tiểu quỷ nháy mắt mấy cái, mập mờ cực kỳ!

"Như vậy, Vũ Hiên tới tìm em ăn cơm, học tỷ muốn cùng đi không?" Lúc này Vệ Tịch Nhan mới ưu nhã xoay người nhìn Ngô Lâm, mang theo lễ phép mỉm cười, làm cho người ta cảm thấy một loại khí thế cao cao tại thượng!

"Ha ha, thật xin lỗi, chị còn có việc, lần sau chị sẽ đi cùng, cảm tạ nàng lần trước nhiệt tâm trợ giúp!"

"Vậy sao? Thật tiếc, hiện tại cũng không sớm, chúng ta đi trước, không quấy rầy chị bận rộn." Ai cũng nhìn thấu Vệ Tịch Nhan đối với Ngô Lâm xa cách, hai cô bé xinh đẹp này tựa hồ tràn ngập địch ý!

Ngô Lâm là Bộ trưởng Hội Học Sinh, vệ Tịch Nhan tân tổ viên, trước mắt cấp thấp hơn, nhưng tất cả mọi người biết rõ, trường học đề cử Vệ Tịch Nhan vào là vì làm cho nàng trước thích ứng hoàn cảnh công việc ở trường học, có thể một thời gian ngắn sau sẽ trở thành nhân vật nòng cốt! Bối cảnh là một phương diện, năng lực cá nhân là một phương diện khác, mà hai phương diện này Vệ Tịch Nhan đều ưu tú, cho nên mọi người cũng ngầm hiểu.

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian