Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Hôm nay cơm tối cậu tự mình giải quyết nhé, mình phải đi ra ngoài, trở lại muộn." Trước khi ra khỏi nhà, Vệ Tịch Nhan không yên lòng nhắc nhở, "Không nên ăn đồ ăn vặt, không tốt cho thân thể, đi nhà ăn mua cơm mà ăn!"

"Đi đâu thế?" Tối hôm qua, Tạ tiểu quỷ nằm ghế sa lon một đêm, nghỉ ngơi không tốt, tinh thần không tốt lắm, nghe được câu kia của Vệ Tịch Nhan, trong lòng oán niệm, bất mãn lên án nói, "Cả ngày không thấy cậu, buổi tối còn muốn ra ngoài!"

Nhìn Tạ tiểu quỷ mân mê miệng, Vệ Tịch Nhan không khỏi mỉm cười, cũng lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn không có thay đổi, suy nghĩ, "Nếu không cậu cùng đi với mình nhé?"

"Đi đâu?" Mắt Tạ tiểu quỷ sáng rực lên, so với cả ngày ở ký túc xá không có việc gì, dĩ nhiên mình thích ra ngoài hơn!

"Xem phim." Vệ Tịch Nhan nhàn nhạt nói.

"Còn có người khác?" Tạ tiểu quỷ nheo mắt, nếu mình không hỏi, Vệ Tịch Nhan sẽ đi với người khác, Nhan Nhan thật không thành thật! Có người cả gan theo đuổi Nhan Nhan của mình sao?

"Uừ, một số người trong Hội Học Sinh." Tịch Nhan thản nhiên nói.

"Vậy cậu chờ mình với!" Nghe được những người trong Hội Học Sinh, Tạ tiểu quỷ lập tức thu hồi hoài nghi, lôi kéo Vệ Tịch Nhan vào phòng ngủ, "Nhan Nhan, mình muốn mặc cái áo kia?"

Từ trong tủ quần áo, Vệ Tịch Nhan lấy ra cái áo sơ mi màu hồng, hợp với áo khoác màu vàng nhạt cùng quần bò màu trắng, đưa cho Tạ tiểu quỷ.

"Mình chờ cậu ở bên ngoài."

"Ừ." Tạ tiểu quỷ nhanh chóng đổi lại quần áo, bước đến trước gương, thật là tiêu sái! Tạ tiểu quỷ hài lòng gật đầu!

"Nhan Nhan, mình xong rồi, như thế nào?" Tạ tiểu quỷ cực kỳ giống đứa trẻ, gương mặt chờ mong!

"Ừ, nhìn đẹp." Vệ Tịch Nhan lật cổ áo cho Tạ tiểu quỷ, nhìn toàn bộ một thân từ trên xuống dưới, "Đi thôi!"

"Vậy chúng mình đi!" Tạ tiểu quỷ nắm tay Vệ Tịch Nhan, ôn nhu mềm nhũn, tim Tạ tiểu quỷ nhanh mấy nhịp, thầm mắng mình không có tiền đồ, cũng không phải lần đầu tiên nắm, rõ ràng trước kia rất thường xuyên nắm mà, sao hôm nay lại cảm thấy khẩn trương như vậy? Có thể do thật lâu rồi không có nắm tay Nhan Nhan, Tạ tiểu quỷ tự an ủi.

"Người này là. . . ?" Lúc Hồ Phi thấy Vệ Tịch Nhan thì rất kích động, lại nhìn sang người bên cạnh Vệ Tịch Nhan tâm tình lập tức xuống thấp, nhìn Tạ tiểu quỷ từ xa còn tưởng rằng là con trai, chẳng lẽ Vệ Tịch Nhan có bạn trai rồi? Tóc ngắn, quần áo trung tính, nhìn gần mới phát hiện là con gái, rất xinh đẹp!

"Người này là bạn cùng phòng của em, Tạ Vũ Hiên!" Vệ Tịch Nhan giật tay Tạ tiểu quỷ, kéo lực chú ý của Tạ tiểu quỷ trở lại, "Người này là cán sự Hội Học Sinh, Hồ Phi."

"Xin chào!" Hồ phi theo thói quen vươn tay, tỏ vẻ lễ phép.

Tạ tiểu quỷ nghiêng mắt nhìn hắn một cái, dạng chó hình người, không xứng với Nhan Nhan! Nhìn tay kia vươn ra, một chút Tạ tiểu quỷ cũng không muốn đáp lại.

"Không cần ngần ngại?" Vệ Tịch Nhan tỏ vẻ xin lỗi, Tạ tiểu quỷ không lễ phép cũng không phải một ngày hai ngày, trở về được hảo hảo giáo dục lại!

Hồ Phi lúng túng thu tay lại, "Không quan hệ!" Hồ Phi cố ý ngừng tạm, mặt nhăn nhíu, "Chẳng qua là, hiện tại đi mua vé, không thể ngồi gần nhau . . ."

"Kia vừa lúc!" Tạ tiểu quỷ lên tiếng, mang theo một tia đắc ý, "Em cùng Nhan Nhan ngồi gần nhau, anh tìm chỗ khác ngồi nhé!"

Hồ Phi tái mặt, trong lòng thật tiếc, kế hoạch tính toán tỉ mỉ, mỗi bước đều mất rất nhiều tâm tư nhưng chiếm không tới một chút tiện nghi! Mặc dù trong lòng bách chuyển, trên mặt vẫn là mỉm cười, ở trước mặt Phó hội trưởng quyết không thể thất lễ! Cho dù lần này thất bại, ít nhất sẽ lưu ấn tượng tốt, tranh thủ cơ hội lần sau!

"Ha ha, không thể ngồi gần hai người thật tiếc, hi vọng lần sau có vinh hạnh!" Từ trong túi Hồ Phi móc ra vé xem phim, đưa cho Tạ tiểu quỷ, "Hi vọng bộ phim này sẽ không khiến các em thất vọng!" Ai nha, tiếc đứt ruột.

"Cám ơn!" Bắt được vé xem phim, cuối cũng Tạ tiểu quỷ cũng tỏ vẻ lễ phép với người trước mặt, vui rạo rực nhận lấy cất vào túi.

"Nhan Nhan, phim chán như vậy sao nhiều người xem thế?" Chỗ ngồi thật tốt, hai người một rạp nhỏ, ghế sa lon rất êm, góc độ quan sát cũng là tốt nhất! Tạ tiểu quỷ âm thầm may mắn người ngồi cùng Nhan Nhan là mình, nếu không cũng người khác ấm áp lãng mạn như thế này, nàng thật muốn xách dao chém người!

"Đánh giá toàn bộ, cũng không hẳn là tệ, chẳng qua không hợp khẩu vị của cậu thôi." Vệ Tịch Nhan tiến hành đánh giá khách quan.

"Ngày bình yên, một chút kích tình cũng không có!" Tạ tiểu quỷ oán trách.

"Bình thản là phúc!" Vệ Tịch Nhan chần chờ, lại hỏi, "Chẳng lẽ cậu cảm thấy cuộc sống bây giờ quá nhạt nhẽo sao?"

"Nói như thế nào đây?" Tạ tiểu quỷ suy tư, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Vệ Tịch Nhan biến hóa nhỏ, "Hình như hơi nhàm chán."

"Cùng mình ở chung một chỗ nhàm chán sao?" Vệ Tịch Nhan bực mình, mặc dù thật sự đơn điệu, nhưng nàng vẫn không hi vọng Tạ tiểu quỷ có loại tư tưởng này!

"Sao có thể?" Tạ tiểu quỷ ngồi thẳng thân thể, mắt không rời màn hình, vẻ mặt nghiêm túc, "Mình thích cùng cậu ở chung một chỗ, thời thời khắc khắc, từng giây từng phút, không muốn tách khỏi cậu!"

Vệ Tịch Nhan cười ngọt ngào xinh đẹp, đây là cười phát ra từ nội tâm! Giờ khắc này nàng cảm thấy mình rất hạnh phúc, cảm động.

Vệ Tịch Nhan biểu hiện không tin, cười nháy nháy mắt, "Mình không tin cậu an phận như vậy, đến lúc nào đó lại chán cho coi!"

Cho tới bây giờ chưa từng thấy Vệ Tịch Nhan biểu hiện như vậy, thật dễ thương, Tạ tiểu quỷ rất thích, không quản tư thế ngồi ra sao, trực tiếp ôm Vệ Tịch Nhan vào trong ngực, cằm chống trên vai Vệ Tịch Nhan, thật an tâm.

Lần này Vệ Tịch Nhan rất dịu ngoan, không có đẩy nàng mà lẳng lặng nhắm mắt lại cảm thụ tiếng tim đập, hô hấp của lẫn nhau!

"Nhan Nhan. . . ?" Tạ tiểu quỷ nhẹ nhàng mà kêu, chỉ sợ phá đi giây phút im lặng.

"Hả?"

"Cậu . . . Đúng, đối với hai người con gái, cùng nhau, cậu thấy thế nào?" Tạ tiểu quỷ ấp úng nói, nàng thử dò xét xem, nàng muốn biết cách nhìn của Vệ Tịch Nhan về đồng tính!

"Sao đột nhiên cậu hỏi cái này?" Vệ Tịch Nhan quay đầu nhìn Tạ tiểu quỷ, rất gần, gần đến có thể cảm nhận được nhiệt độ của nàng, không biết là khẩn trương hay xấu hổ, hai má Tạ tiểu quỷ đầy đám mây hồng.

"Không có, chỉ muốn biết . . ." Tạ tiểu quỷ giả bộ trấn định, trong lòng khẩn trương! Nếu Vệ Tịch Nhan không bài xích, có phải mình và nàng sẽ có hi vọng?

"Không có gì cách nhìn." Vệ Tịch Nhan che dấu tâm ý của mình, mặc dù trong lòng cũng rất khẩn trương, nhưng nàng muốn biết kế tiếp Tạ tiểu quỷ sẽ nói gì!

"Vậy cậu có bài xích không?" Tạ tiểu quỷ do dự, lại khua lên dũng khí, "Sẽ cảm thấy ghê tởm?" Trong nước rất nhiều người không chấp nhận đồng tính luyến ái, hơn nữa từ nhỏ Vệ Tịch Nhan tiếp nhận giáo dục trong nước, Tạ tiểu quỷ thật lo lắng Vệ Tịch Nhan chỉ đối đãi mình như người bạn thanh mai trúc mã!

"Còn cậu?" Vệ Tịch Nhan nháy mắt, hồi hộp hỏi.

"Mình sẽ không!" Tạ tiểu quỷ nói rất kiên định.

"Mình đây cũng sẽ không!" Vệ Tịch Nhan ôn nhu nhìn Tạ tiểu quỷ, trong mắt tựa hồ mang theo một loại khích lệ cùng mong đợi!

Tạ tiểu quỷ không nhận ra biểu hiện của Vệ Tịch Nhan, nhưng nàng biết, không bài xích và tiếp nhận chênh lệch quá lớn, có nên thừa dịp bây giờ có dũng khí, trực tiếp tỏ tình không?

Tạ tiểu quỷ rối rắm, nhưng nàng rất rõ ràng mình thích Vệ Tịch Nhan, nhất định không phải là tình bạn, mà hơn nữa kia, hẳn là yêu! Nàng không muốn người khác chiếm cứ tầm mắt Vệ Tịch Nhan, không muốn người khác cùng nàng tranh đoạt vị trí trong lòng Vệ Tịch Nhan, cũng không muốn người khác quan hệ thân mật với Vệ Tịch Nhan! Vệ Tịch Nhan là của nàng, tựa hồ từ nhỏ đã ý thức như vậy, thích nàng lạnh lùng, thích nàng ôn nhu, thích nàng dễ thương, cái gì cũng thích, hoàn toàn thích vô điều kiện!

Tạ tiểu quỷ cười khổ, Vệ Tịch Nhan vẫn là trọng tâm cuộc sống của mình, từ nhỏ đến lớn, thế giới của mình toàn bộ xoay xung quanh Vệ Tịch Nhan, lệ thuộc vào nàng như vậy, tín nhiệm nàng như vậy, quan tâm nàng như vậy, có phải sa vào lưới không lối thoát không?

"Vậy, như cậu nói, có thể tiếp nhận không?" Tạ tiểu quỷ nhẹ giọng hỏi.

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc Vân Nếu Nguyệt