Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Phó hội trưởng, tới rồi, vị trí này!" Hồ Phi nhiệt tình tiếp đón, kéo ghế ở hàng thứ nhất, muốn mời Vệ Tịch Nhan ngồi.

Vệ Tịch Nhan nhìn, bên trái là thầy giám khảo, bên phải chính là Hồ Phi. Vệ Tịch Nhan có điểm kỳ quái, Hồ Phi làm hoạt động tuyên truyền, được thỉnh mời là chuyện đương nhiên, nhưng mình làm phó hội trưởng thì liên quan gì mà mời a , vậy sao không mời luôn hội trưởng?!

"Phó hội trưởng, cuộc thi chung kết gần bắt đầu rồi, những người này thực lực không tệ, diễn xuất nhất định sẽ rất đặc sắc!"

Vệ Tịch Nhan lễ phép gật đầu đáp lại.

Đèn tắt, chỉ còn lại đèn trên sân khấu chớp tối chớp sáng, lúc này MC đi ra, một nam một nữ, Vệ Tịch Nhan không nhận ra, Hồ Phi bên cạnh bắt đầu giải thích, "Phó hội trưởng, hai người kia đều trong Radio xã, ở trong trường cũng rất nổi tiếng, nam tên Đái Trung Thành, lớp mười hai, nữ tên Đái Hân, lớn hơn em một lớp!"

"Hai người bọn họ là anh em?" Cẩn thận quan sát, có nét giống nhau, lại cùng họ.

"Ừ, đúng vậy, năng lực phân biệt của phó hội trưởng thật tốt, nhìn qua liền phát hiện!" Trong lòng Hồ Phi thầm bội phục, nhớ lại ngày đó mình được người ta nói mới biết.

"Các thầy cô giáo, các bạn học sinh, buổi tối tốt lành! Thật vinh hạnh vì có thể đảm nhiệm MC, đầu tiên tôi xin cảm ơn lãnh đạo ủng hộ cùng với các bạn học sinh tham dự. Tôi hi vọng các thí sinh mở rộng lòng mình, hát bằng tình cảm mãnh liệt nhất."

"Tôi là Đái Trung Thành!"

"Tôi là Đái Hân!"

"Mọi người chờ đợi đã lâu, bây giờ xin mời thí sinh thứ nhất, biểu diễn ca khúc 《 Em không yêu tôi 》, xin mọi người hoan nghênh!"

Đái Trung Thành cùng Đái Hân nói xong, mọi người liền vỗ tay, có lẽ là kinh nghiệm của MC phong phú, có lẽ hai người luyện tập nhiều nên ăn ý, phối hợp không chê vào đâu được.

Âm nhạc chậm rãi mở ra, người dự thi thứ nhất đi ra với một thân áo quần rực rỡ, có thể nhận ra là nam sinh.

Tôi đã quen bị người ta cự tuyệt,

Nhưng ít nhất lần này cho tôi xin nói lời ly biệt trước,

Đau đớn không thể thấy bằng mắt,

Có một loại phòng vệ tên là tôi không sao cả,

Em luôn vui vẻ là tâm nguyện duy nhất của tôi,

Nhưng em không quan tâm lòng tôi đau,

Để lại cho tôi một ít mãnh vụn về hạnh phúc trước đây của chúng ta,

Nhưng em mang đi hết thảy,

Em không yêu tôi,

Là tôi không xứng với em,

Em thật sự không yêu tôi,

Cố gắng níu kéo cũng vô vọng

Em vốn chưa từng yêu tôi

Là chúng ta không có duyên

Em không yêu tôi

...

Giai điệu ưu thương, nhưng thật êm tai, không thể nghi ngờ là màn mở đầu thực thành công, gián tiếp nói rõ áp lực của họ không nhỏ! Cho đến khi thí sinh thứ năm hát xong, nghỉ ngơi giữa cuộc, giám khảo bận rộn chấm điểm, thí sinh phía sau có cơ hội thả lỏng một ít .

"Phó hội trưởng, em cảm thấy sao?"

"Rất tốt, ai biểu diễn cũng hay."

"Vậy em đoán người nào sẽ đoạt giải?"

"Còn năm thí sinh nữa, chưa thể kết luận sớm!"

"Ha ha, cũng đúng!" Hồ Phi xấu hổ cười, cuộc thi còn chưa kết thúc mà đi hỏi kết quả, thật mất thể diện!

Ánh đèn lại tối sầm, Đái Trung Thành đi lên sân khấu, "Công bố điểm của năm thí sinh trước, thí sinh thứ nhất 9.45, thí sinh thứ hai 9.48 điểm, thí sinh thứ ba 9.43, thí sinh thứ tư 9.43 điểm, thí sinh thứ năm 9.52 điểm, kế tiếp là thí sinh thứ 6, biểu diễn ca khúc《 Mẹ ơi, con xin lỗi 》!"

Lần này là một học sinh rất trung tính, nhìn bề ngoài thật phân không rõ rốt cuộc là nam hay nữ, bất quá làm cho Vệ Tịch Nhan cảm thấy hứng thú.

“Mẹ ơi con xin lỗi, con không thể bỏ rơi cô ấy

Con không thể để cô ấy cô độc khóc hằng đêm

Mẹ đừng khóc, đừng tưởng rằng mẹ mất đi đứa con duy nhất này

Hai người con gái yêu nhau không phải là sai trái

Có lẽ hành động của con sẽ làm mẹ không có mặt mũi đối mặt với thân nhân bạn bè

.....”

Từ đầu tới đuôi RAP, nhưng lại làm khiếp sợ toàn trường, mọi người trợn to hai mắt bất khả tư nghị (khó tin; không thể tưởng tượng nổi)*, người này làm trò trước mặt tất cả mọi người "Hai người con gái yêu nhau không phải là sai trái", đây không phải là công khai khiêu khích đạo đức xã hội sao?! Người kia đã đi khỏi sân khấu, lưu lại một nhóm lớn học sinh xao động và ban giám khảo trợn to hai mắt.

Vệ Tịch Nhan cảm thấy người này quá lớn mật, tình cảm là chuyện riêng của mình, huống chi còn là đề tài nhạy cảm "Đồng tính luyến ái". Trong trường học vốn có nội quy cấm yêu sớm, tuy nói thi hành nhưng cũng không nghiêm khắc cho lắm! Vệ Tịch Nhan nhíu mày lo lắng cho Tạ tiểu quỷ.

"Người kia tên gọi là gì?" Vệ Tịch Nhan chủ động hỏi Hồ Phi.

"Cô ấy a, lớp C2-6, tên Lâm Đạt, bình thời rất ít nói, cũng không hiểu bị đả kích cái gì, thế nhưng trước mặt nhiều người nói như vậy!"

"Nói gì?"

"Ách, chính là làm trò trước mặt người khác thừa nhận mình đồng tính luyến ái. . ."

"...."

"Lâm Đạt là đồng tính, chuyện này không công khai, nhưng cũng có một vài người biết."

"Tại sao hôm nay. . . ?"

"Haizz, có thể bị đả kích do thất tình!"

"..."

"Nàng vào đây không lâu, anh liền nghe nói nàng theo đuổi một nữ sinh cùng cấp, nhưng không có kết quả."

"Nga ..."

"Thật ra nữ sinh kia em cũng biết đó? Chính là Bộ trưởng nhóm tổ chức, Ngô Lâm!"

Vệ Tịch Nhan kinh ngạc, rốt cuộc là thế giới quá nhỏ hay là người trong trường học quá ít, tùy tiện hỏi thế nhưng moi ra nhiều thông tin như vậy, hơn nữa những chuyện này thật trùng hợp!

"Vốn Ngô Lâm không có người yêu, đối xử với Lâm Đạt mập mờ, ai nhìn vào cũng nói hai người xứng đôi, cho nên Lâm Đạt cảm thấy Ngô Lâm có tình ý với nàng, nàng tìm cơ hội tỏ tình, bất quá trước đó không lâu Ngô Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu ẩn núp Lâm Đạt, cự tuyệt đi chơi với nàng, cuối cùng anh nghe nói, Ngô lâm trực tiếp nói với Lâm Đạt nàng có người yêu, Lâm Đạt không nên tới quấy rầy nàng nữa, anh nghĩ đó là nguyên nhân!"

"Sao anh biết rõ quá vậy?" Tin nhỏ cỡ nào cũng biết quá cặn kẽ!

"Ha ha!" Hồ Phi cười, "Anh có bạn trong lớp đó nên được biết như vậy!"

"Dạ."

"Mặc dù Lâm Đạt bị cự tuyệt, nhưng anh cảm thấy nàng sẽ không bỏ cuộc!"

Vệ Tịch Nhan cảm thấy trong lòng có điểm buồn bực, Ngô Lâm nói có người yêu hẳn là tiểu tổ tông kia sao?, rõ ràng sớm đã có cảm giác như thế, tại sao nghe từ miệng người khác lại cảm thấy chói tai vậy? Chỉ cần cậu ấy yêu mình, có gì phải lo lắng? Vừa nghĩ như thế, Vệ Tịch Nhan cảm giác mình quá nhỏ nhen.

"Thật xin lỗi, em còn có việc, em đi." Vệ Tịch Nhan đứng dậy, tạm biệt Hồ Phi và đi.

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y