Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Cô? Câu dẫn tôi?" Tạ tiểu quỷ khinh thường đẩy Ngô Lâm xuống. Không phải là mình xem thường nàng, mà thật sự không thể tưởng tượng giữa các nàng có thể phát sinh chuyện gì!

"Uy, cẩn thận một chút, giường rất nhỏ đó, đẩy nữa tôi sẽ té xuống!" Ngô Lâm níu áo Tạ tiểu quỷ, rồi sau đó lật người ngồi lên người Tạ tiểu quỷ.

"Uy, đừng đùa, nhanh nhanh đi hong áo quần, còn phải về ký túc xá a!" Cũng không biết bây giờ mấy giờ rồi, trễ vậy chắc Nhan Nhan sẽ lo lắng, một hồi gọi cho cậu ấy giải thích!

"Vốn tôi đâu có ý định về ký túc xá!" Thuê phòng thì đã thuê rồi, tiền này không phải giấy! Ngô Lâm nháy mắt với Tạ tiểu quỷ mấy cái, dựa gần như vậy, một ti lỗ chân lông cũng không thấy, da tiểu quỷ này thật tốt!

"Sao cô không nói sớm, tôi còn phải về!"

Thấy gương mặt bóng loáng trắng nõn trước mắt, Ngô Lâm không nhịn được liếm một cái, sau đó nhấm nháp, giống như nhận xét thức ăn, "Vị không tồi!"

Tạ tiểu quỷ nổi giận, "Cô xong chưa, tránh ra!" Đột nhiên nhớ đến điện thoại di động! Nhất thời trừng lớn mắt, "Cô giặt quần tôi?"

"Đúng vậy a, không phải cậu bảo tôi giặt sao!"

Tạ tiểu quỷ vùng dậy, chạy vào phòng tắm. Lục lọi trong túi hồi lâu, thế nhưng cái gì cũng không có.

"Ngô Lâm, điện thoại di động của tôi ở đâu?"

"Làm sao tôi biết?" Ngô Lâm nhướng mày, đứa nhỏ này thân thể mười lăm tuổi, đầu óc năm tuổi sao?

"Hỏng bét, chẳng lẽ mất rồi sao?" Tạ tiểu quỷ lầm bầm, làm sao gọi về đây?

Ngô Lâm thấy Tạ tiểu quỷ thật lâu không đi ra, không khỏi tò mò bò xuống giường. Từ phía sau ôm lấy Tạ tiểu quỷ, mặt dán trên lưng nàng, mềm nhũn hỏi: "Sao thế? Ném cái điện thoại mà thôi, không phải nhà cậu rất có tiền sao?"

Cũng là Ngô Lâm! Nếu nàng không hẹn mình ra ngoài, nếu nàng không tùy hứng uống rượu say, nếu như nàng không ói trên người mình, điện thoại di động sẽ không bị mất, hiện tại mình sẽ không ở cái nơi quỷ quái này! Nhất định Nhan Nhan đang rất lo lắng, điện thoại di động mất thì liên lạc cách gì a! Tạ tiểu quỷ ngồi trở lại trên giường hờn dỗi.

"Đúng rồi! Không phải cô cũng có điện thoại di động sao? Cho tôi mượn một chút!" Liên hệ với Nhan Nhan, nhờ cậu ấy mang quần áo tới đón mình trở về.

"Gọi cho Vệ Tịch Nhan?" Ngô Lâm nhướng mi hỏi.

"Đúng vậy!" Tạ tiểu quỷ kỳ quái nhìn Ngô Lâm, mình quen biết có mấy người, không gọi cho Nhan Nhan còn gọi ai?

"Không cho mượn!" Ngô Lâm chui vào trong chăn, thân thể dính sát vào Tạ tiểu quỷ, không lưu một chúi khoảng không.

Tạ tiểu quỷ cảm thấy tay chạm đến một mảnh mềm mại, nhất thời kinh sợ, "Á" một tiếng thu tay lại. Ngô Lâm vô tình cười cười, hào phóng lấy tay Tạ tiểu quỷ đặt lên ngực mình, sau đó cúi đầu, chẫm rãi nỉ non, "Tiểu quỷ, dễ xấu hổ như vậy thì làm sao theo đuổi Vệ Tịch Nhan a?"

Mặt Tạ tiểu quỷ đỏ tới mang tai, thân thể cứng ngắt, mắt không dám nhìn loạn, chỉ sợ thấy thứ không nên thấy, chóp mũi đúng ngay cổ Ngô Lâm, ngay cả hô hấp cũng mang theo hương chanh trên người nàng.

"Ngô, Ngô Lâm. . ."

"Uh huh?"

"Cô đừng chạm vào tôi nữa được không, tôi không được tự nhiên?" Tạ tiểu quỷ nói mang theo vài phần ngượng ngùng và mấy phần khiếp đảm, làm cho người khác càng thêm hứng thú chọc ghẹo!

Ngô Lâm chống cằm trên đầu Tạ tiểu quỷ, sau đó ôm Tạ tiểu quỷ chặc hơn nữa, cố ý cọ thân thể vào người Tạ tiểu quỷ, trêu chọc, "Ôm như vậy không thoải mái hả?"

"Quá chặt, tôi thở không được!" Tạ tiểu quỷ kháng nghị, muốn đẩy Ngô Lâm ra, nhưng mãi không tìm được vị trí thích hợp, trên người Ngô Lâm cũng chỉ còn đồ trong, Tạ tiểu quỷ cảm thấy da mặt mình qúa mỏng, thật sự không dám trực tiếp dùng tay đẩy thân thể của nàng ra!

"Tiểu quỷ, cỡi tôi đã cỡi rồi, cậu cũng nên cởi áo choàng tắm ra a, mặc thế không thoải mái lắm!" Tay Ngô Lâm lén lút mò đến hông Tạ tiểu quỷ, nhẹ nhàng rút dây, đai lưng mở ra.

Tạ tiểu quỷ cả kinh, luống cuống tay chân muốn buộc đai lưng trở lại.

Ngô Lâm nhanh tay lẹ mắt đè hai cổ tay của Tạ tiểu quỷ lại, hai chân cuốn lấy chân Tạ tiểu quỷ thật chặc để khống chế cử động của nàng, chẳng qua là tư thế này thật sự rất ám muội!

Tạ tiểu quỷ giống như bị bạch tuộc bám vào người, không thoát khỏi Ngô Lâm được, tỉnh táo suy nghĩ một chút, cảm thấy Ngô Lâm không có khả năng uy hiếp được mình, thở phào nhẹ nhỏm, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ, cô muốn làm gì a?"

Bộ dạng ngây thơ của Tạ tiểu quỷ, Ngô Lâm nhìn chỉ cảm thấy buồn cười! Tình huống này ai chẳng biết sẽ phát sinh chuyện gì. Ngô Lâm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên trán Tạ tiểu quỷ, sau đó một đường từ từ xuống dưới. . .

Tạ tiểu quỷ trừng mắt không thể tin nhìn Ngô Lâm, lập tức quay đầu đi, đỏ mặt la lớn: "Ngô Lâm, đừng như vậy, tôi chỉ xem cô như tỷ tỷ !"

Ngô Lâm mị hoặc nói vào tai Tạ tiểu quỷ: "Nhưng tôi không xem cậu như em gái. . ." Lè lưỡi khẽ liếm vành tai tinh sảo, Tạ tiểu quỷ một trận run rẩy!

"Uy, cô điên ư! Đừng như vậy!" Tạ tiểu quỷ tránh né đụng chạm của Ngô Lâm!

Thiếu chút nữa Ngô Lâm nén không được, khẽ cắn răng, cúi đầu ngậm chặt vành tai của Tạ tiểu quỷ, từ từ liếm cắn, mút. . .

Tạ tiểu quỷ cắn răng thật chặt, tức giận uy hiếp nói, "Ngô Lâm, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi!"

Ngô Lâm thở dài, nàng cũng không biết mình sao vậy! Thoáng cái toàn thân mất khí lực, nằm trên người Tạ tiểu quỷ thở, "Chẳng lẽ cậu chưa từng làm những thứ này hả?"

"Khốn kiếp, tôi không phải cô, không có hạ lưu như vậy!" Tạ tiểu quỷ tức sôi máu, mình một lòng xem nàng là bằng hữu, thế nhưng nàng làm vậy với mình!

Ngô Lâm biết trái tim Tạ Vũ Hiên căn bản sẽ không có vị trí của mình, nhưng chỉ là không cam lòng, hiếm khi gặp người mình vừa ý, còn chưa nảy sinh tình cảm đã chết non! Ngô Lâm cảm thấy may mắn, hoàn hảo mới vừa rồi không làm quá phận, nếu không ngay cả bạn bè cũng không thể! Cũng được, nếu Tạ tiểu quỷ xem mình là tỷ tỷ, vậy sau này mình biết điều làm tỷ tỷ của nàng!

"Sao tôi lại hạ lưu?" Ngô Lâm nghiêm mặt bắt đầu thuyết giáo, "Như cậu, muốn tiến thêm một bước với Vệ Tịch Nhan thì đến lúc nào đây ?"

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, nghĩ thì cũng đúng, hỏi, "Vậy cô nói có thể làm gì?"

"Rất đơn giản a, gạo nấu thành cơm là okay!"

Tạ tiểu quỷ đỏ mặt, "Cô nói thì đơn giản!" Mình cũng nghĩ vậy, chẳng qua là không có gan làm . . .

"Sợ cái gì! Chỉ cần nàng cũng thích cậu, những thứ kia cứ như thế tiến hành!" Ngô ra dáng hiểu biết nói.

"Làm sao để mở màn?" Tạ tiểu quỷ không so đo chuyện vừa rồi, khiêm tốn thỉnh giáo .

"Cậu thật rất đần a! Cậu hiểu rõ nàng, nàng thích gì?"

"Nàng thích an tĩnh. . ."

Ngô Lâm chảy mồ hôi, cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị (bó tay)*, rốt cuộc trong óc người này kết cấu như thế nào a? Nàng bắt đầu đồng tình với Vệ Tịch Nhan, ở cùng người có đầu óc đơn thuần như thế này thật khổ tâm!

"Căn cứ nàng thích gì, chuẩn bị không khí lãng mạng, nói vài lời ngon tiếng ngọt, sau đó . . ." Ngô Lâm ngẩng đầu nhìn Tạ tiểu quỷ, mắt mông lung, mặt dại ra, Ngô Lâm lắc đầu, thật là "gỗ mục không thể điêu khắc" a!

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế