Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 79

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vệ Tịch Nhan đi làm, Tạ tiểu quỷ xui xẻo bị Ngô tỷ tỷ kéo xác ra khỏi nhà tìm em họ yêu dấu của nàng. Đến quảng trường, Tạ tiểu quỷ đi gửi xe xong, thong dong bước đến bên cạnh Ngô Lâm. Người này, chẳng phải là Ngô Tích - bạn cùng phòng thời đại học của cậu sao?! Ai! Thật trùng hợp quá.

"HI!"

Ngô Tích vui vẻ chào hỏi. Tạ tiểu quỷ cẩn thận đánh giá hai chị em, trừ tướng mạo hơi giống một tí, tính cách thì như như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Ngô tỷ tỷ vung tay chưởng Tạ tiểu quỷ một cái, đây là cái thái độ gì, gặp người ta mà không chào hỏi đã đành, nhìn đăm đăm người ta làm gì?

Tạ tiểu quỷ nhe răng, sau đó vươn tay, "Tiểu Tích, lâu không gặp!"

Ngô Tích cười thành tiếng, thật là ngạc nhiên, thế mà chị họ cũng quen người này, hơn nữa thoạt nhìn khá thân thiết.

"Được rồi, còn khách khí làm gì, ai nhìn a?"

"Chẳng phải cậu bắt đầu trước!" Tạ tiểu quỷ bĩu môi.

"Hai người quen biết?" Ngô Lâm bừng tỉnh đại ngộ!

"..."

Hàn huyên trong chốc lát, cuối cùng Tạ tiểu quỷ cũng nhớ đến mục đích khác đáp ứng ra ngoài, là mua quà cho Vệ Tịch Nhan.

Tạ tiểu quỷ thủ thỉ vào bên tai Ngô Lâm, nói lên ý nghĩ của mình, hi vọng Ngô tỷ tỷ có thể giúp đở. Ngô tỷ tỷ vừa nghe xong ra vẻ kinh ngạc nói, "Muốn mua lễ vật cho lão bà nhà cậu? Cuối cùng đầu gỗ cũng hiểu chuyện!"

Đối mặt với biểu cảm hài hước của Ngô Tích, Tạ tiểu quỷ cuối đầu xuống, nghĩ thầm chẳng lẽ cậu tặng quà là rất quái lạ sao?

Ngô Lâm nhìn vành tai đỏ ửng của Tạ tiểu quỷ, lúc này nàng mới ý thức được, thì ra Tạ tiểu quỷ cũng biết thẹn thùng.

"Đã nghĩ ra mua gì chưa?"

Lắc đầu.

"Vậy lát nữa chọn."

"..."

Ba người đi quanh quảng trường, lễ vật không phải không đẹp nhưng Tạ tiểu quỷ chỉ mãi lắc đầu không hài lòng. Ngô chị em không thể chịu đựng sự lề mề của Tạ tiểu quỷ, tìm một dãy ghế ngồi xuống. Ngô tỷ tỷ nâng bắp chân, gác lên đùi Tạ tiểu quỷ, nhăn mặt ra lệnh, "Xoa bóp, tỷ tỷ mỏi chân quá."

Tạ tiểu quỷ nhận mệnh xoa bóp, buồn rầu rên, "Nên mua gì đây? Chẳng có gì thích hợp. . ."

"Thật ra thì. . ." Ngô Tích đột nhiên lên tiếng, nâng hai chân Ngô Lâm sang đùi mình "Còn có một nơi chưa đến."

"Đâu?" Trăm miệng một lời!

Ngô Tích chỉ tay sang bên đường, hai người đưa mắt nhìn theo, là cửa hàng nội y! Tạ tiểu quỷ rụt cổ, đỏ cả mặt, mua nội y cho Nhan Nhan, chuyện này. . .

Ngô tỷ tỷ nắm bắt thời cơ, ranh mãnh nói, "Người kia nhà cậu, thứ đó cậu thưởng thức nhiều lần như vậy, hẳn là quá rõ mới đúng chứ ? ? ?"

Lời này nói ra ái muội vô cùng, tội nghiệp Ngô Tích ngồi một bên cũng đỏ mặt, đôi mắt đi đăm đăm nhìn vào đôi chân Ngô Lâm, toàn tâm toàn ý xoa bóp. Đôi chân của Ngô Lâm rất đẹp, từ nhỏ đến lớn Ngô Tích luôn nghĩ vậy, hơn nữa thường xuyên mặc quần short. . .

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ngô Tích không tự chủ rà soát, Ngô Lâm bởi vì tư thế ngồi nghiêng nên váy trượt lên, ẩn ẩn hiện hiện quần trong màu đỏ, Ngô muội muội mặt càng đỏ hơn, thậm chí còn đỏ hơn Tạ tiểu quỷ!

Ngô tỷ tỷ phát giác em họ không bình thường, nghiêng thân lo lắng đưa tay lên trán nàng, "Sao nóng thế này? Tích Tích, em khó chịu hả?"

Hơi thở quen thuộc khiến Ngô Tích rơi vào bối rối, hoàn cảnh này thật lúng túng, theo bản năng nàng lắc đầu, cố che giấu bối rồi, một lần nữa nói sang chuyện khác, "Tiểu quỷ, mình chưa từng thấy người yêu cậu.”

Nghe đến đây, Ngô Lâm cười quỷ dị, "Hay là tối nay đi, tiểu quỷ, cậu hẹn Vệ Tịch Nhan, một hồi cùng đi ăn tối nhân lúc tặng quà luôn đi!"

Tạ tiểu quỷ chưa kịp nói gì đã bị Ngô Lâm kéo vào cửa hàng.

Muôn sắc rực rỡ nội y làm Tạ tiểu quỷ choáng váng cả đầu, nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu từng loại, Tạ tiểu quỷ lúng túng cúi đầu theo sau. Tạ tiểu quỷ bước lại kéo áo Ngô Tích, " Tích Tích, đi nơi khác được không. . ."

Ngô Tích không nói lời nào, vỗ vai Tạ tiểu quỷ an ủi..

Tạ tiểu quỷ theo sát chị em họ Ngô, không quan tâm hai người nói gì, gật đầu phụ họa có lệ, cho đến khi nhân viên cửa hàng đưa đến một bộ nội y cực sexy, nói cậu vào phòng thử cậu mới tỉnh mộng, hung hăng trợn mắt nhìn hai chị em họ Ngô đang cười điên cuồng.

Hắng giọng một cái, Tạ tiểu quỷ ghé sát vào tai nhân viên bán hàng, nói cứ đóng gói, chẳng quan tâm đến kiểu dáng gì.

Những nhân viên khác thấy hiếm khi có khách dễ tính như vậy, rối rít chọn vài bộ nội y khác, quả nhiên người này ngay cả nhìn cũng không, cho đóng gói trực tiếp. Mười mấy bộ nội y sexy, giá tiền cũng không rẻ, nhân viên mặt ai cũng hớn hở, đầy cảnh xuân!

Ngô Lâm xem xong đi ra, thấy trên bàn tính tiền bao lớn bao nhỏ, nàng không tự chủ nhíu mày. Nàng tò mò nước đến mở ra xem, giật mình kinh ngạc, Tạ tiểu quỷ xông tới, ôm toàn bộ bao lớn bao nhỏ vào ngực, sau đó nhìn Ngô Lâm, giống như sợ Ngô Lâm sẽ đoạt vậy.

Ngô tỷ tỷ che mặt, "Cậu chắc chắn muốn mua những thứ này?" Có tiền cũng không nên tiêu pha đến vậy a! Hơn nữa nàng dám tin chắc, tiểu quỷ chẳng biết kiểu cách những nội y này là gì. . .

Tạ tiểu quỷ lấy thẻ tín dụng đưa cho nhân viên, trực tiếp dùng hành động để trả lời!

Ngô tỷ tỷ hết chỗ nói, há miệng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là kéo tay Ngô Tích xoay người rời đi.

Nhìn Ngô chị em bước đi, Tạ tiểu quỷ nhanh chóng ôm bao nhỏ bao lớn chạy theo.

Tạ tiểu quỷ đặt phòng ăn, sau khi gọi điện thoại nói cho tài xế, bảo Ngô chị em vào trong trước, cậu thì đứng trước cửa nhà hàng chờ Vệ Tịch Nhan. Thấy chiếc xe quen thuộc chạy đến, Tạ tiểu quỷ bước đến nghênh đón.

"Cậu nghĩ sao mà ra ngoài ăn vậy?" Vệ Tịch Nhan bước xuống xe, vuốt lại mái tóc dài, chỉ là một động tác bình thường nhưng hấp dẫn biết bao nhiêu chúng sinh.

". . ." Ngước nhìn xung quanh, Tạ tiểu quỷ ghen tuông, kéo tay Vệ Tịch Nhan hoả tốc bước vào. Đi đến trước phòng đã đặt, Tạ tiểu quỷ lễ phép gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.

"Nhan Nhan, người này là bạn cùng phòng ở trường đại học của mình, trùng hợp cũng là em họ Ngô lâm."

Vệ Tịch Nhan gật đầu, lễ phép vươn tay, "Xin chào, mình là Vệ Tịch Nhan!"

Mỹ nữ trước mắt thực sự quá hoàn mỹ, dung mạo tinh sảo chẳng có một tì vết, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, Ngô Tích rụt rè đứng dậy, vươn tay nhẹ nắm xong buông tay, "Xin chào, mình tên Ngô Tích!"

Ngô Lâm nhận thấy cô em họ khẩn trương, nàng lên tiếng không biết là trêu ghẹo hay là giải vây, "Đừng khẩn trương như vậy, Vệ Tịch Nhan cũng không phải cọp, đối đãi với nàng như vợ Tạ tiểu quỷ là được rồi!"

"Khụ, thức ăn mang lên được chưa?!" Tạ tiểu quỷ gọi xuống quầy phục vụ.

Món ăn rất nhanh được bưng lên. Tạ tiểu quỷ tự nhiên gắp những thức ăn hợp khẩu vị của Vệ Tịch Nhan vào chén mình, sau đổi chén của hai người.

Động tác như vậy khiến Ngô tỷ tỷ trợn mắt há mồm, bình thường chẳng thấy Tạ tiểu quỷ ôn nhu chu đáo đến vậy.

Vệ Tịch Nhan ôn nhu cười một tiếng, ngay cả nói cũng mang mấy phần ngọt ngào.

"Nhiều rồi, cậu cũng ăn đi, chờ lâu như vậy chắc đói bụng lắm phải không?"

"Hì hì, vừa nãy có ăn vài thứ. . ."

"Hắc hắc, hai ngươi đừng khoe khoang hạnh phúc được không?!" Ngô tỷ tỷ để đũa xuống, trừng mắt nhìn hai người.

"Đúng nha! Nổi cả da gà. . ." Ngô Tích cũng tiếp lời.

"Nhan Nhan, đừng để ý tới các nàng, sắp đến thời mãn kinh ấy mà!"

Ngô lâm không giận ngược lại cười, "Tiểu quỷ, không phải cậu mua quà muốn tặng lão bà của cậu sao?" Hừ, tỷ tỷ trước hết mở đường cho cậu, tránh cho cậu một hồi không mở miệng được!

Vệ Tịch Nhan quay đầu, thắc mắc nhìn Tạ tiểu quỷ. Quà? Nàng không nghe lầm chứ? Cùng nhau sinh sống hơn mười năm, cậu ấy chưa từng tặng quà cho nàng a!

"Ách. . ." Tạ tiểu quỷ đỏ mặt, cắn răng đẩy tất cả bao lớn bao nhỏ đến trước mặt Vệ Tịch Nhan, "Nhan Nhan, những thứ này, những thứ này . . ."

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần