Saved Font

Trước/69Sau

Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Đây quả thực là chuyện tốt nhưng Hứa Mân lại hơi hoài nghi miếng bánh từ trên trời rơi xuống này: "Tại sao mọi người lại có số điện thoại của tôi?"

"Chẳng phải trước khi thi, sinh viên khoa nghệ thuật đều phải được đào tạo qua sao?"

Đối phương nói: "Lão sư từng dạy chúng tôi có lưu lại số điện thoại."

Hiện tại Hứa Mân không có ký ức của nguyên chủ, hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Được rồi, cảm ơn cô! Vậy tôi phải tham gia như thế nào?"

"Tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho cô. Cô chỉ cần tới điền đơn trước khi hết hạn báo danh là được."

Một phút sau khi cúp điện thoại, Hứa Mân nhận được tin nhắn.

Cô tìm trên bản đồ. Đó là trung tâm huấn luyện nằm ở quảng trường Cao Tháp, cách tiểu khu một tiếng đi bộ.

Mà ngày hết hạn báo danh là ba ngày sau.

Hôm nay, Hứa Mân dậy thật sớm, đi bộ đến trung tâm huấn luyện.

Một mặt là tiết kiệm tiền xe, mặt khác là để làm quen hoàn cảnh nơi đây.

Khu này được gọi là Bạch Hạc Tháp bởi ngoại ô phía tây có tòa Cao Tháp. Nghe nói ở đó đã từng có rất nhiều hạc trắng nghỉ chân nên tháp được gọi là Bạch Hạc Tháp, hồ được gọi là hồ Họa Hạc, rất nhiều địa điểm quanh đó cũng được đặt tên có liên quan tới "tháp" và "hạc".

Quảng trường Cao Tháp tương đối cũ, quang cảnh cũng bình thường nhưng lại có rất nhiều người qua lại, sáng sớm đã rộn rộn ràng ràng, chen vai thích cánh*.

*Ma kiên tiếp chủng: Chen vai thích cánh: người đông chen chúc nhau

Hứa Mân tìm tới trung tâm huấn luyện Vũ Chi Linh. Vị trí không tệ, chỉ có bảng hiệu là hơi cũ.

Nhìn một vòng, Hứa Mân tới cửa hàng tiện lợi ở góc đối diện mua một chút bánh mì sữa bò, vừa chờ tính tiền vừa nói chuyện phiếm với bà chủ: "Chị gái, chị biết mấy giờ Vũ Chi Linh ở đối diện mở cửa không?"

"Khá trễ. Bình thường cũng khoảng mười giờ bọn họ mới mở."

Bà chủ là người rất nhiệt tình: "Cô gái, cô muốn học khiêu vũ sao? Dáng vẻ thật xinh đẹp, vừa nhìn là biết rất thích hợp."

"Chị gái! Nghe là biết chị cũng là người trong nghề."

Miệng Hứa Mân cũng ngọt: "Chắc chắn khiêu vũ rất tốt."

"Tôi cũng không giỏi lắm đâu. Nhảy múa trong quảng trường còn tạm được."

Bà chủ cười ha ha. Tuy ngoài miệng nói không giỏi nhưng có thể nhìn ra chị ta thật sự vui vẻ.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Hứa Mân hỏi thăm được Vũ Chi Linh đã mở ở đây được bảy tám năm, danh tiếng không tồi, không khác mấy với tin tức cô tìm được trên mạng.

Dù sao cũng chắc chắn không phải lừa đảo.

Xem ra thời cơ chuyển vận của mình đã tới rồi.

Đợi đến mười giờ, quả nhiên Vũ Chi Linh mở cửa.

Hứa Mân đợi một lúc rồi mới đi qua, nói rõ mục đích đến.

Ngồi sau bàn lễ tân của Vũ Chi Linh là một tiểu ca ca anh tuấn. Nghe thấy tên Hứa Mân, hắn nhìn cô kỹ hơn rồi đưa cho cô một tờ đơn.

Hứa Mân điền xong tờ đơn lại xin một chút tư vấn về tình hình thu phí của nơi này.

Tiểu ca ca rất nhiệt tình, còn đưa cô đi tham quan xung quanh.

Nhìn tất cả mặt tường trong phòng đều là gương hình thể, rốt cuộc Hứa Mân cũng đã hiểu rõ nguyên nhân động tác của cô biến dạng.

Không nhìn thấy động tác của mình, không biến dạng mới là kỳ lạ.

Hứa Mân đã ý thức được trước đó mình đã có một quyết định sai lầm. Tiết kiệm tiền cũng không thể học được.

Sau này, cho dù mình có thể đạt được hạng mấy trong hoạt động cũng phải tìm một lớp huấn luyện cơ bản. Không thể tự mình tìm tòi được.

Chỉ có điều, Hứa Mân không rõ giá cả. Còn phải so sánh với các phòng vũ đạo khác trước đã.

Rất nhanh, ngày diễn ra hoạt động đã đến. Vũ Chi Linh cũng đã dựng xong sân khấu ở quảng trường, kéo hoành phi lên, khiến bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Bây giờ là cuối tuần, có rất nhiều người đến vây xem.

Hoạt động này có tổng cộng tám vòng, mỗi vòng sẽ có trọng tài chấm điểm. Cuối cùng, thí sinh dự thi có tổng số điểm tích lũy cao nhất sẽ chiến thắng.

Có điều, người đó phải vượt qua tất cả các vòng mới có tư cách nhận thưởng.

Hứa Mân không biết mình có thể qua được vòng một hay không. Nhưng dù sao, cơ hội cũng đã ở trước mắt. Cô từng bước tiến về phía trước, tự nhủ chỉ cần cố gắng hết sức là được.

Ải thứ nhất có tên "Thanh âm cộng hưởng", cụ thể là dùng âm thanh làm vỡ cái ly.

Hứa Mân biết nguyên lý này. Ly thủy tinh là đồ vật dễ vỡ. Chỉ cần có chung tần suất, âm thanh có thể khiến cái ly chấn động. Dao động đến một biên độ nhất định, tự nhiên ly sẽ vỡ.

Thực ra cách làm cũng rất đơn giản, nhiều nơi trên mạng cũng phân tích và giảng dạy. Một số ca sĩ còn dùng phương thức này để luyện âm chuẩn. Trước tiên, gõ một cái vào ly để lấy tần suất chuẩn. Âm thanh ấy có thể khiến cái ly bể nát.

Hứa Mân không biết khiêu vũ nhưng trời sinh âm chuẩn không tồi.

Hy vọng sẽ không vì xuyên qua mà bị thay đổi.

Bên cạnh đã có mấy thí sinh đang bắt đầu thử nghiệm nhưng phần lớn đều lựa chọn dùng âm thanh vừa cao vừa lớn, khiến quảng trường nhất thời biến thành cảnh quỷ khóc sói gào, khiến người vây xem cười ha ha.

Hứa Mân bỏ lại những tạp âm kia, gõ xuống cái ly.

Ghi nhớ kỹ âm thành này, sau đó hát lên với cái ly: "A..."

Một tiếng "choang" trong trẻo vang lên. Cái ly bể nát.

Quảng trường yên tĩnh hai giây, sau đó bùng nổ.

"Cmn!"

"Trâu bò ~!"

"Soái!"

"Đây là tìm vận may sao?"

...

Trọng tài chấm điểm là một người thông thạo. Vừa chấm điểm, ông vừa thở dài, nói: "Tiêu chuẩn của chúng tôi, chỉ cần ba giây là có thể được 10 điểm. Cô chỉ cần 0,3 giây, tôi cũng muốn chấm cho cô 11 điểm. Cô gái, cô có âm chuẩn như thế mà không đi ca hát thì thật đáng tiếc."

"Cảm ơn lão sư."

Hứa Mân cũng không ngờ mở đầu lại thuận lợi như thế. Hướng về phía ban giám khảo, cúi đầu một cái, cô cười nói: "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ngài."

Đáng tiếc vận may của cô cũng chỉ kéo dài 0,3 giây.

Vòng thứ hai có tên "Bậc thầy tiết tấu", thật ra chính là khiêu vũ linh hoạt.

Nói thì đơn giản, chỉ cần dựa theo các bước nhảy là được, nhưng đối với Hứa Mân hiện tại mà nói, thật sự rất khó.

Cũng may cô đã ở nhà khổ luyện một thời gian. Mặc dù đối với một học sinh vũ đạo chuyên nghiệp, động tác của cô hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn nhưng đối với khiêu vũ cơ bản, cô còn có thể miễn cưỡng làm được.

Hứa Mân sợ sẽ bị loại ở vòng này. Thân thể vốn đã không am hiểu, lại thêm khẩn trương và căng thẳng, phản ứng của cô chậm lại, động tác biến dạng.

Cuối cùng, cô miễn cưỡng lấy được 6 điểm, coi như mạo hiểm qua được vòng này.

Ưu thế của vòng đầu tiên lập tức đã không còn.

Cũng may vẫn còn một vòng nữa.

Vòng thứ ba có tên rất êm tai, gọi là "Lăng Ba tiên tử", thật ra chính là kiểm tra tính dẻo dai của eo lưng.

Hạ eo, đi qua cây gậy gỗ nhưng không được chạm vào, mỗi độ cao được phép khiêu chiến hai lần. Độ cao càng thấp được điểm càng cao.

Tính dẻo dai của thân thể này cũng không tệ lắm. Hứa Mân nhìn độ cao một chút, hô một mét mốt.

Vừa dứt lời, cô nghe thấy bên cạnh cũng có người kêu "110".

Cô nghiêng đầu nhìn sang. Là một mỹ nữ tóc ngắn, thân cao chân dài, mặt hướng lên trời, toàn thân lộ ra vẻ vui vẻ, nhìn rất thoải mái.

Hứa Mân nở nụ cười hữu nghị với cô ấy, cô ấy cũng nháy mắt ra hiệu với Hứa Mân.

"Hai vị mỹ nữ! Hai người một người lấy điểm tối đa ở vòng đầu tiên, một người lấy điểm tối đa ở vòng thứ hai. Hai người có muốn PK một chút ở vòng thứ ba này không? Xem xem ai là người có thể lấy được điểm tối đa?"

Người chủ trì rất biết cách làm sinh động bầu không khí, điên cuồng kêu gọi cho hai vị mỹ nữ: "Mọi người có thể cho hai cô ấy thêm chút sôi động không?"

Vốn dĩ có rất nhiều người xem bọn họ tranh tài. Lập tức, xung quanh ngập tràn tiếng hét cố lên.

Hứa Mân thủ thế cố lên với mỹ nữ tóc ngắn sau đó thu lại sự chú ý, hạ eo qua cây gậy gỗ.

Rất thuận lợi.

"Tốt!"

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Hứa Mân nhìn sang bên cạnh, vị mỹ nữ kia cũng qua.

Hai người cùng yêu cầu tiếp tục giảm độ cao của gậy.

Sau đó, trận tranh tài dần trở nên gay cấn. Hai người không ngừng yêu cầu giảm độ cao của gậy.

Lúc xuống tới 75cm, xung quanh đã chật như nêm cối. Ngay cả không khí cũng tăng lên mấy độ.

Cũng đều qua.

"70." Hai người đồng thời nói.

Nói rồi, Hứa Mân hạ eo xuống. Eo gần như đã song song với mặt đất, cô mạo hiểm đi qua.

Lúc đứng dậy, bẹn đùi cô có hơi đau.

Đột nhiên, tiếng khen ngợi xung quanh biến thành tiếng thở dài. Hứa Mân nhìn mỹ nữ tóc ngắn. Cô ấy qua nhưng lúc đứng dậy lại đụng rơi mất gậy.

"Không sao, một lần nữa."

Rất nhiều người kêu gọi cô ấy cố lên.

Hứa Mân nở một nụ cười cổ vũ, không nói gì.

Mỹ nữ tóc ngắn thử lần thứ hai, thành công!

Mọi người xung quanh reo hò.

Trọng tài nói: "70cm là được điểm tối đa. Có xuống thêm nữa, điểm số vẫn vậy. Hai vị cũng không cần tiếp tục nữa."

Mỹ nữ tóc ngắn đi đến bên cạnh Hứa Mân, nói: "Chúng ta thử một lần nữa? Không liên quan tới điểm số, hai chúng ta phân thắng bại."

Người chủ trì cũng điên cuồng hò reo bên cạnh.

Chân Hứa Mân giật giật, hơi đau đớn. Cô cảm giác độ dung hợp của mình và thân thể này vẫn chưa hoàn mỹ.

"Không được." Hứa Mân cự tuyệt.

Mỹ nữ tóc ngắn lộ vẻ thất vọng: "Cô không dám?"

"Không cần khích tôi."

Hứa Mân cười: "Bây giờ mới chỉ là vòng ba. Tôi muốn tiết kiệm thể lực để chơi đến vòng cuối cùng."

Mỹ nữ tóc ngắn nhíu nhíu mày.

Hứa Mân lại nói: "Chờ đến sau khi tranh tài, nếu như cô còn muốn chơi, tôi chơi cùng cô."

Mỹ nữ tóc ngắn cười lên: "Được! Tôi chơi với cô ở những vòng sau đã! Xem xem hôm nay ai có thể lấy được hạng nhất!"

"Đi!"

Hứa Mân đập tay với cô ấy.

Năng lực của mỹ nữ này cũng không vừa. Những vòng tiếp theo, cô ấy và Hứa Mân ngươi truy ta đuổi, điểm số luôn rất sít sao.

Đến vòng cuối cùng, hai người vừa lúc lại cùng số điểm.

Hơn nữa, bởi yêu cầu của trò chơi rất cao, những người còn lại gần như đều đã bỏ cuộc.

Nói cách khác, Hứa Mân và mỹ nữ tóc ngắn, ai thắng vòng cuối cùng sẽ là người chiến thắng chung cuộc.

Người chủ trì vẫn luôn miệng nhắc bên tai, Hứa Mân muốn không biết cũng không được.

Ngay từ đầu cô không nghĩ mình có thể thắng, vòng nào cũng chỉ liều hết sức mình nên cũng không có gánh nặng gì.

Nhưng ở thời khắc sống còn này, mắt thấy thắng lợi trong tay, áp lực của cô bỗng nhiên lớn dần.

Chỉ cần thắng vòng này là có thể lấy được cơ hội huấn luyện miễn phí.

"Cố lên!"

Mỹ nữ tóc ngắn nắm tay cô, cùng đi đến cửa ải cuối cùng.

Hứa Mân nhìn tên, trợn tròn mắt – "Hai người ba chân!"

Chắc chắn rất nhiều người đã từng chơi trò này, nhìn tên đã biết nội dung: Buộc đùi của hai người chơi lại, dùng "ba chân" đi đến điểm cuối cùng.

Trò chơi rất đơn giản nhưng điều khiến Hứa Mân khó xử chính là: Cô không có người hợp tác!

"Không phải cô không có cộng tác đó chứ?"

Mỹ nữ tóc ngắn nhìn biểu cảm của Hứa Mân, lập tức nhìn thấu chỗ khó của cô.

Cô ấy vung tay sang bên cạnh, lập tức, một nam sinh cao ráo đi tới trước mặt. Mỹ nữ tóc ngắn vô thức dựa vào vai cậu ta.

Hóa ra cô ấy dẫn bạn trai tới!

Độ ăn ý giữa người yêu đương nhiên rất cao.

Thua cuộc đã rành rành trước mắt, còn bị nhét thức ăn cho chó đầy miệng, Hứa Mân quả thực không có chỗ để nói lẽ phải: "..."

"Cô gái. Nếu không có cộng tác, cô cũng có thể tìm người hỗ trợ ở quảng trường." Trọng tài nhắc nhở Hứa Mân.

"Mỹ nữ, chọn tôi!"

"Mỹ nữ, tôi chạy vô cùng nhanh!"

"Chạy nhanh cũng vô dụng, mỹ nữ, tôi thường xuyên chơi trò này!"

"Mỹ nữ, cái gì cũng không ổn, tôi cao giống cô, chân cũng dài, là người thích hợp nhất!"

...

Đám người ồn ào náo động cả bầu không khí. Dường như toàn bộ người ở quảng trường đều bị hấp dẫn đến đây.

Hứa Mân cũng không ngốc. Chơi trò thân mật này rất dễ bị chiếm tiện nghi, không thích hợp với nam nhân bên ngoài.

Vừa rồi không chú ý nhưng bây giờ cô mới phát hiện, bởi chơi đến cuối cùng là hai mỹ nữ nên tất cả người vây xem gần như đều là nam giới!

Đang cảm thấy ngạt thở, ánh mắt quét về phía trong sân, đột nhiên, cô liếc thấy bóng người quen thuộc xuất hiện phía sau ampli, trong tay còn cầm một cái bút thử điện.

"Phó Thư Dạng!"

Hứa Mân buột miệng hô lên.

Trước/69Sau

Theo Dõi Bình Luận