Saved Font

Trước/41Sau

Nhánh Hồng Thứ Ba

Chương 39

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
người dịch: idlehouse

Cuộc sống trong kỳ nghỉ hè rất bình lặng, mỗi ngày bọn họ gần như lặp đi lặp lại những sinh hoạt giống nhau.

Mễ Thịnh trước đây vốn thuộc loài hoạt động về đêm, bây giờ dần dần bị Trần Tinh Trạch uốn nắn vào khuôn phép  bình thường. Dưới sự chăm nom của Trần Tinh Trạch, thân thể của anh khôi phục rất nhanh chóng. Trần Tinh Trạch đi mua một chiếc cân dành riêng cho anh, đặt trong nhà. Mỗi ngày đều bắt Mễ Thịnh leo lên cân, nhìn thấy con số dần dần nhích lên từng chút một, cậu rất có cảm giác đạt được thành tựu.

Quãng thời gian dưỡng thương cũng là giai đoạn tâm trạng của Mễ Thịnh rơi xuống thấp nhất, tâm tình của anh biến động rất lớn, những chuyện kiểu như nôn mửa giữa đêm giống đêm đầu tiên đều thường xuyên xảy ra. Đôi khi Mễ Thịnh cũng bị mất ngủ hoặc gặp ác mộng, những lúc anh cảm thấy khó chịu thì sẽ đi tìm Trần Tinh Trạch. Rất nhiều lần  rõ ràng là Trần Tinh Trạch đi ngủ một mình, nhưng sáng ra vừa mở mắt liền trông thấy Mễ Thịnh nằm ngủ bên cạnh.

Trần Tinh Trạch cảm thấy cảnh này rất ấm áp, đại khái là vì Mễ Thịnh luôn ngủ quay về phía cậu, chỉ cần liếc nhìn sẽ gặp ngay gương mặt say ngủ đáng yêu.

Nếu hôm nào trời đẹp, trong phòng đủ ánh sáng, Trần Tinh Trạch sẽ nằm nán lại trên giường ngắm nhìn Mễ Thịnh. Chỉ có điều Mễ Thịnh thính ngủ và mẫn cảm, luôn luôn chưa kịp ngắm được vài phút đồng hồ thì anh đã mở mắt.

Hôm nay cũng vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Tinh Trạch, Mễ Thịnh mở mắt. Lúc anh mới tỉnh giấc thì sẽ có chút mờ mịt, ánh mắt nhìn quanh một hồi rồi mới đáp lên người Trần Tinh Trạch.

“Mấy giờ anh qua?” Trần Tinh Trạch khẽ hỏi.

“Chắc khoảng ba giờ…….”

Mễ Thịnh vùi mình vào lòng Trần Tinh Trạch, Trần Tinh Trạch cẩn thận điểu chỉnh cho cánh tay trái của Mễ Thịnh nằm ngay ngực mình trước, rồi sau đó mới ôm lấy anh. Cậu phát hiện bản thân rất thích vuốt ve lưng của Mễ Thịnh, mà anh hình như cũng thích kiểu đụng chạm như thế.

“Bị sao vậy?”

“Nằm mơ.”

“Ác mộng?”

“Không biết nữa……”

“Sao lại không biết chứ.”

Mễ Thịnh nằm quá gần Trần Tinh Trạch, giọng nói cho dù rất khẽ cũng bị phóng đại. “Anh nằm mơ thấy chuyện trước đây…… Hôm cuối cùng chúng ta gặp nhau ba năm về trước, em còn nhớ không?”

Trần Tinh Trạch gật đầu, cho dù cậu có muốn trốn tránh, cũng không sao quên được những tháng ngày hỗn loạn ấy, cậu đã mất đi rất nhiều, cũng nhận được rất nhiều, và hiểu ra rất nhiều. Cậu chìm trong hồi ức. Mễ Thịnh chụp lấy tay của cậu. “Em đang nghĩ đến ai?” Anh ngước đầu nhìn cậu, “Đang nghĩ đến ai?”

“……Không nghĩ đến ai cả.”

Mễ Thịnh càng nhích vào gần hơn, anh híp mắt, giống như đang kiểm tra xem Trần Tinh Trạch có nói dối không. Dưới ánh nắng, Trần Tinh Trạch trông thấy nơi đuôi mắt của Mễ Thịnh có nếp nhăn mờ mờ. Cậu hiểu ý của anh, ôm chặt anh nói: “Thật đấy, không nghĩ đến ai cả, đều đã qua hết rồi.”

Mễ Thịnh vẫn có vẻ lưỡng lự, nhưng không tiếp tục gặng hỏi, nằm lại về chỗ cũ. Trần Tinh Trạch muốn đổi đề tài, cậu chồm qua ngửi ngửi người Mễ Thịnh: “Sao anh lúc nào cũng thơm vậy.”

“Thế à.”

“Ừ.”

Dáng vẻ của Mễ Thịnh biếng nhác.

“Thích không?”

Trần Tinh Trạch cười ngốc nghếch gật đầu.

Mễ Thịnh ngắm nụ cười của cậu, chậm rãi vươn tay luồn xuống dưới lớp chăn mỏng, cố ý sờ bên hông của Trần Tinh Trạch, vùng quanh thắt lưng. Trần Tinh Trạch cảm thấy hơi nhột, “Đừng nhúc nhích…….”Động tác của Mễ Thịnh chậm lại, nhưng không dừng tay. Dần dần, cảm giác nhột biến thành râm ran. Trần Tinh Trạch cảm nhận được phía dưới của mình sắp sửa biến dạng tới nơi, lòng than không xong rồi, muốn lui thân, không ngờ Mễ Thịnh khoá chặt lấy cậu.

“Thích không?”

“Em……..”

Bàn tay của Mễ Thịnh chậm rãi di chuyển đến khí cụ của Trần Tinh Trạch.

“AAaaa!” Không ngoài dự liệu, Trần Tinh Trạch bật lên tiếng rên. Cách hai lớp vải, cảm giác khi có khi không khiến cho cậu lập tức cứng hoàn toàn. Cậu khép chặt hai đùi, ra sức lui về phía sau trốn tránh. “M..Mễ, Mễ Thịnh……..”

Mễ Thịnh vẫn sờ Trần Tinh Trạch, mặt của anh cũng ửng đỏ. Anh cầm lấy tay của Trần Tinh Trạch đưa vào chỗ quần lót của mình. Trần Tinh Trạch chết nhát, tay nắm chặt thành quyền không dám chạm vào. Mễ Thịnh lại dẫn dắt cậu lên phía trên, luồn qua lớp áo ngủ mỏng, chậm rãi gỡ từng ngón tay của cậu. Tay của Trần Tinh Trạch vừa chạm vào da thịt của Mễ Thịnh, liền quên hết sạch mọi thứ khác. Cậu mở rộng bàn tay, mân mê đầu nhũ của Mễ Thịnh, cưng cứng.

“AAaa….” Thân thể của Mễ Thịnh được cậu sờ co rút lại, mắt anh như nước, long lanh mơ màng, ôm lấy Trần Tinh Trạch, càng ra sức cọ xát vào người cậu. Bên Mễ Thịnh cũng đã cứng, anh chen một chân vào giữa hai đùi của Trần Tinh Trạch, dùng đùi mình cạ vào Trần Tinh Trạch.

Góc độ này có thể chiếu cố toàn bộ từ gốc tới ngọn của cậu, bao gồm cả túi bi mềm mại.   Trần Tinh Trạch nào có thể chịu nổi loại kích thích kiểu này, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Bàn tay của cậu không ngừng di chuyển trên khắp người Mễ Thịnh, càng sờ càng xuống thấp hơn, sau chót thì rốt cuộc cũng thăm dò chạm nhẹ vào lưng quần trong của Mễ Thịnh.

Môi của Mễ Thịnh trằn trọc dọc theo cổ của Trần Tinh Trạch, tựa như đang cổ vũ. Sau vài lần tựa như tình cờ va chạm, cuối cùng bàn tay của Trần Tinh Trạch run rẩy phủ lên hạ thể của Mễ Thịnh.

Mễ Thịnh khẽ rên lên thành tiếng, như cá khát mong nước.

Đấy là một thu hút thuộc về bản năng, sau khi tiến một bước đầu xong rồi, phản ứng của Trần Tinh Trạch còn mãnh liệt hơn những gì Mễ Thịnh mong đợi. Cậu ôm chầm lấy Mễ Thịnh thật chặt trong lòng, gạt quần lót của anh xuống, lấy ra.

“Em, em giúp anh tiết ra….. có được không?”

Mễ Thịnh không nhìn cậu, khẽ gật đầu trong lòng cậu.

“Em chưa từng làm cho ai cả, nhanh chậm ra sao nếu như không được tốt thì anh nói với em.”

Trần Tinh Trạch dùng tần suất cậu vẫn thường dùng cho bản thân để làm cho Mễ Thịnh, Mễ Thịnh không chút e ngại, bật lên những tiếng rên rỉ do động tình, sự kích thích ấy khiến từng tế bào trong người của Trần Tinh Trạch đều sôi sục.

Đến phút chót, Mễ Thịnh phủ tay lên tay của Trần Tinh Trạch, tăng tần suất lên càng nhanh, rồi ngưng lại vài giây. Trần Tinh Trạch cảm giác được khí cụ trong tay cậu khẽ co rút vài lần, rồi sau đó bắn ra. “Aaaa…..” Trên trán của Trần Tinh Trạch và Mễ Thịnh đều là mồ hôi, da của Mễ Thịnh trắng, mí mắt đỏ lên một khoảng, trông như say rượu, cũng giống như một dấu son.

Họ nhìn nhau, Trần Tinh Trạch như đang trong cơn mê, mãi đến khi tay của Mễ Thịnh đặt lên phía hạ thân đã giương cao của cậu, Trần Tinh Trạch mới bừng tỉnh.

“Để, để em đi lấy giấy.”

Mễ Thịnh nắm lấy cánh tay của cậu, nhìn cậu, cho đến khi xác định đã xoá bỏ xong ý định rời đi của cậu rồi, thu tay về, ngồi lên, trút bỏ áo ngủ.

Thời tiết giữa hè nắng ấm chan hoà. Cửa sổ để ngỏ, có chút gió hiu hiu khẽ lay rèm cửa.

Mễ Thịnh cởi áo xong, vẫn giữ yên tư thế quỳ, cởi quần của Trần Tinh Trạch ra, khom người.

Cuối cùng Trần Tinh Trạch mới kịp hiểu ra anh tính làm gì, giữ lấy hai vai của anh, giọng run run.

“Cánh tay của anh còn chưa lành mà……..”

Mễ Thịnh cúi đầu, Trần Tinh Trạch trông thấy phần lưng gầy gò của anh.

Mễ Thịnh khẽ hỏi: “Là lần đầu sao?”

Trần Tinh Trạch căng thẳng đến nỗi không nói nên lời, Mễ Thịnh ngước mắt, cười hỏi: “Là lần đầu phải không em, cho anh nhé, có được không.”

Trần Tinh Trạch sửng sốt nhìn anh hồi lâu, cảm thấy nụ cười kia trông tội nghiệp đến khó nói thành lời, cậu hít sâu một hơi, ôm Mễ Thịnh vào lòng, nói: “Được, nhưng anh phải hứa với em sau này ăn nhiều hơn một chút.”

Cậu chỉ quy nụ cười khiến người ta cảm thấy tội nghiệp ấy của Mễ Thịnh vào lý do là bởi vì anh quá gầy yếu.

“Đây là lần đầu của em…… thật sự là lần đầu, nếu có chỗ nào biểu hiện không tốt anh cứ nói với em.”   Trần Tinh Trạch đã từng xem không ít phim GV (gay video), nhưng súng đạn thứ thật thì đây vẫn là trận đầu.

Mễ Thịnh lột quần, vén tấm chăn mỏng trên người mình qua bên, mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một lọ gel lô hội.

Đấy là do Trần Tinh Trạch mua về trước đây. Có lần Mễ Thịnh phụ Trần Tinh Trạch nấu ăn, bị dầu chiên bắn ra, thể chất của anh thuộc loại dễ có thẹo, vết thương lâu lành, Trần Tinh Trạch đã mua gel lô hội về thoa cho anh. Nay Mễ Thịnh lấy nó ra làm chất bôi trơn, tự làm giãn hậu môn.

Trần Tinh Trạch nhìn mà đỏ mặt tía tai.

“Vầy có ổn không anh……..”

“Ổn.”

Trần Tinh Trạch mê mẩn ngắm nhìn thân thể của Mễ Thịnh như một đứa trẻ đang chờ được ăn kẹo, đần mặt ngốc nghếch. Mễ Thịnh lấy tay ra, gọi cậu tới, Trần Tinh Trạch như bị chập mạch, lắp bắp: “Vầy, vầy, vầy được rồi?”

Mễ Thịnh khoá cặp chân dài, quắp lấy thắt lưng của cậu, Trần Tinh Trạch không nhịn được nữa, rờ rờ chỗ cửa huyệt, chậm rãi tiến vào.   Vừa cảm nhận dương vật của mình được nuốt vào từng chút từng chút một, cả một vùng thắt lưng của Trần Tinh Trạch đều kích động đến tê dại. Khi đã được hoàn toàn bao bọc, thì tựa hồ đã lên tới thiên đàng, Trần Tinh Trạch gần như lập tức luật động không ngừng, từ chậm đến nhanh, khắp người là năng lượng bốc lên ngùn ngụt không sao dùng hết được.

Người dưới thân cậu cơ thể phẳng lì, hai đầu nhũ hoa nho nhỏ đã vì động tình mà căng nở. Rõ ràng là một thân thể của giống mạnh, nhưng lại ẩn chứa nét nhu mì, trong mắt người đời vốn là những gì méo mó, nhưng lại đem đến cho Trần Tinh Trạch vô vàn hưng phấn.

Mễ Thịnh đắm trong tiếng rên, âm thanh của anh càng kích thích giác quan của Trần Tinh Trạch. Cậu cảm thấy như mình đã không còn là mình, lý trí biến mất, chỉ còn lại khát mong được thoả mãn dục vọng.

Ngoài song là tiếng chim ríu ra ríu rít, toà nhà đối diện vẫn văng vẳng tiếng đàn hồ, đám chim dừng chân trên nhánh cây cổ thụ, ngắm nhìn đó đây, đều là những chuyện nhân gian khói lửa.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trần Tinh Trạch bắn ra. Khăn giường đã sớm bị mồ hôi làm cho rin rít ẩm ướt, Trần Tinh Trạch nằm đè trên Mễ Thịnh, thở dốc.

Mễ Thịnh dùng tay vuốt ve tóc cậu, động tác ấy khiến cho Trần Tinh Trạch cảm thấy trong lòng dấy lên cảm động vu vơ.

“Mễ Thịnh……..”

“Ừ.”

“Anh có thích em không?”

“Anh còn tưởng là em đã biết rồi chứ.”

Hốc mắt của Trần Tinh Trạch nóng lên, suýt khóc.

Nằm yên một lúc, Trần Tinh Trạch cuối cùng quân bình lại được cảm xúc, cậu nhổm dậy, quan sát Mễ Thịnh, nói: “Anh đẹp quá…….”

Mễ Thịnh đã là một nhân vật thân kinh bách chiến, nhưng lúc này đây bị ghim dưới ánh mắt trần trụi của cậu thiếu niên, đỏ hết mặt lên như trai tân, ngoảnh mặt đi.

“Chắc không đẹp đâu.”

“Đẹp mà.”

“Anh già rồi.”

“Ai nói.”

“Em nói.”

Như tính sổ nợ cũ, Mễ Thịnh nghiêng đầu quay qua nhìn Trần Tinh Trạch.

“Em nói lúc em đến được tuổi của anh bây giờ, thì anh sẽ thành bốn chục.”

Trần Tinh Trạch kinh ngạc ngây người, “Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi chứ! Em xem nào……..” Cậu xoè ngón tay ra đếm, “Năm năm đúng không, đại nhân ngài còn nhớ được sao!”

Mễ Thịnh lườm cậu, Trần Tinh Trạch khóc không ra nước mắt, ôm chặt lấy anh.

“Em sai rồi, ông cố nội của em ơi, em sai rồi được không hả.”

Mễ Thịnh nằm im trong lòng cậu, không nói được, cũng không nói không được. Hai người nằm chán chê thêm một lúc, Trần Tinh Trạch lầm bầm: “Nhưng mà 5 năm đã qua rồi, thời gian trôi nhanh thật, sao không có cảm giác gì hết cả chứ…….”

Mễ Thịnh véo véo mặt Trần Tinh Trạch, ngồi dậy bước xuống giường, Trần Tinh Trạch rối rít xum xoe hầu hạ.  “Để em vào quét dọn buồng tắm đã rồi anh hẵng dùng nó! Anh ra ghế sô pha ngồi đợi một chút nhé……. Khát nước không? Em rót nước cho anh! Ối anh đợi em quét dọn đã nào!”

Lũ chim trên cây đã bay đi rồi, dường như không chịu nổi những âm thanh ồn ào ấy nữa.

Cuộc sống trong kỳ nghỉ hè rất bình lặng, mỗi ngày bọn họ gần như lặp đi lặp lại những sinh hoạt giống nhau. Hôm nay chỉ hơi có một chút thay đổi mới, Mễ Thịnh trở thành bạn trai của Trần Tinh Trạch.

Sau đó cuộc sống của họ bắt đầu lặp lại y như cũ, chỉ là trong đó có thêm một chút hương sắc diễm tình.

Hơn nửa kỳ nghỉ hè qua đi, thạch cao trên cánh tay của Mễ Thịnh cuối cùng mới được gỡ xuống, bị gấp khúc quá lâu, cánh tay tạm thời không duỗi thẳng được, Trần Tinh Trạch phải ra sức giúp anh phục hồi chức năng, đại khái phải mất thêm cỡ một tuần nữa, sau đó Mễ Thịnh gần như hoàn toàn bình phục.

Có một buổi sớm mai, Trần Tinh Trạch thức dậy, thấy Mễ Thịnh đã không còn nằm bên mình. Mễ Thịnh thường ngủ nướng, rất ít khi nào dậy sớm. Trần Tinh Trạch vừa dụi mắt vừa ra ngoài phòng khách, liền trông thấy Mễ Thịnh đang đứng trước gương sửa soạn. Anh ăn mặc rất chỉnh tề, tóc lại chải ngược ra sau, để lộ vầng trán trơn láng. Khuôn mặt của Mễ Thịnh nhỏ gọn, khung xương đẹp, một khi trang bị thêm kiểu tóc thách đố nhân tâm này, ưu thế thấy rõ liền.

Đã rất lâu rồi Trần Tinh Trạch chưa gặp một Mễ Thịnh phong độ như vậy, liền hỏi anh: “Sao dậy sớm vậy anh, tính làm gì thế?”

Mễ Thịnh cài xong cúc áo, đến bên Trần Tinh Trạch. Cậu ngửi được mùi nước hoa anh đã xức lên người. Mễ Thịnh vuốt ve mặt của Trần Tinh Trạch, nói: “Anh đi xử lý một ít việc, em đi ngủ lại đi.” Anh ngước đầu thơm cậu một cái. “Hôm nay anh sẽ về muộn một tí, đừng đợi cơm.”

Trước/41Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thập Niên 60 Bạch Phú Mỹ