Saved Font

Trước/27Sau

Nhập Vai

Chương 4-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phương Sí trầm mặc, im lặng thật lâu, cảm giác tội lỗi bỗng nhiên xuất hiện, hắn vốn có thể thân thiện với anh hơn, thế nhưng lại chọn cách hơi ác liệt. Sau đó Cao Chuẩn kể về gia đình, anh đã trải qua rất chuyện nhiều chuyện. Đến khi nói đến Tả Lâm Lâm, Phương Sí đành ngắt lời anh, hẹn thời gian lần sau tiếp tục, Cao Chuẩn chọn bốn giờ chiều thứ tư hằng tuần.

Lúc anh ra về, Phương Sí đi cùng, tiễn anh đến tận thang máy. Lúc cửa thang máy chậm rãi khép lại, Cao Chuẩn ở bên trong lễ phép nở nụ cười. Sau đó thang máy đi xuống, đèn tín chỉ thị trên trục số giảm dần, Phương Sí đột nhiên sinh ra một loại khát vọng mãnh liệt, muốn tìm hiểu về anh, muốn giúp đỡ anh.

Buổi tối hôm đó, lúc Tả Lâm Lâm gọi điện tới, Phương Sí đang nghiên cứu tài liệu về PTSD (rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý), cô thấp giọng hỏi: “Các anh bắt đầu rồi à?”

Phương Sí tháo kính xuống, tâm tình có chút phức tạp: “Đúng vậy.”

“Hôm nay tâm trạng anh ấy rất tốt, luôn miệng nhắc đến anh.”

Phương Sí cười khổ: “Nói gì về anh thế?”

“Anh ấy khen anh không dứt lời, nói rằng may mà em quen được anh, còn nói đã nhìn thấy hi vọng”. Giọng nói của cô vô cùng ngọt ngào, còn mang theo chút nũng nịu: “Charles, thật sự cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.” Phương Sí bỗng nhiên cảm thấy tức giận, hắn cau mày định cúp điện thoại, Tả Lâm Lâm đột ngột hỏi: “Charles, rốt cuộc anh ấy bị bệnh gì?”

Phương Sí dừng một chút: “Anh ấy không bị bệnh”. Không biết tại sao, hắn cảm thấy tâm trạng của Tả Lâm Lâm không giống như cuộc gọi lần trước: “Chỉ là đã xảy ra một vài chuyện, anh còn chưa chắc chắn lắm, mà dù có biết rõ, anh cũng không có thể nói cho em, bởi vì anh là bác sĩ, anh phải giữ bí mật cho anh ấy.”

Đầu bên kia điện thoại tĩnh yên tĩnh một lúc, sau đó nói: “Đến em cũng không được nói sao, Charles?”

Cô biết làm thế nào để thuyết phục anh, đó là dùng giọng điệu vừa cứng rắn vừa nũng nịu. Phương Sí sờ mũi: “Thôi được rồi… Anh đoán là anh ấy bị tổn thương tâm lý, có thể là từng bị cướp.”

“Không thể nào”, Tả Lâm Lâm nói: “Chuyện như vậy anh ấy có thể nói cho em mà, không cần phải giấu ở trong lòng.”

“Có lẽ anh ấy sợ bị em coi thường”, Phương Sí đánh dấu lại trang sách vừa đọc, trên đó ghi lại một vài cách điều trị chấn thương tâm lý: “Từng có rất nhiều trường hợp đàn ông bị cướp xong sẽ bị phụ nữ chê cười, huống chi anh ấy còn là một người kiêu ngạo.”

“Bị cướp sẽ bị mất ngủ sao? Lại còn ném đồ đạc? Còn uống thuốc ngủ?”

“Có thể anh ấy bị đánh, hoặc bị bạo hành kiểu nào đó, chúng ta không biết anh ấy gặp chuyện gì”, Phương Sí thở dài một hơi: “Hơn nữa, Lâm Lâm, đây chỉ là suy đoán của anh.”

Tả Lâm Lâm rốt cuộc cũng chịu cúp máy, Phương Sí lại nhắc nhở cô một lần nữa rằng không nên nói đến những chuyện như vậy trước mặt Cao Chuẩn, cô đồng ý, cuối cùng cảm động nói: “Em chỉ có thể dựa vào anh, Charles, em chỉ có anh…”

Ba ngày sau, buổi tối thứ sáu, Phương Sí kết thúc công việc, lái xe về nhà, lúc đi qua đoạn giao nhau giữa đường Cửu Giang và đường Tây Tạng, hắn nhìn thấy Cao Chuẩn đang đang mặc âu phục. Anh ôm một thùng giấy tuy không lớn nhưng có vẻ rất nặng, đi vài bước lại dừng lại nghỉ một chút. Phương Sí tấp vào lề đường, hạ cửa xe xuống: “Cao tiên sinh!”

Cao Chuẩn quay đầu lại, Phương Sí bắt chuyện với y rất tự nhiên: “Lên xe, tôi chở anh.”

Cao Chuẩn tiến về phía hắn một bước, nhưng dừng lại ngay lập tức, trong mắt lại toát ra vẻ hốt hoảng sợ hãi: “Không phiền anh, tôi đi một lát là về đến nhà rồi.”

Lúc này, Phương Sí mới nhớ lại lời Tả Lâm Lâm nói, “Anh ấy đột nhiên không lái xe, cũng không dám xuống bãi đỗ xe”, vì vậy hắn mở cửa xe bên ghế phụ: “Đưa cái thùng cho tôi.”

Cao Chuẩn đồng ý, đặt hộp giấy lên ghế, đọc địa chỉ cho hắn. Phương Sí đạp ga, không lâu sau đã đến nơi. Nhà Cao Chuẩn đúng là không xa, nằm trong một khu căn hộ cao cấp, Phương Sí đỗ xe trước cổng, sau đó xuống xe hút thuốc chờ y. Hắn ngẩng đầu nhìn khu nhà này, có căn cao căn thấp, ánh đèn bên mỗi khung cửa sổ cũng không bật đồng đều. Hắn không khỏi nghĩ, Tả Lâm Lâm cũng sẽ bật một ngọn đèn ở trong căn phòng nào đó trong ngôi nhà này.

Cao Chuẩn đi từ xa tới, y như bước ra từ giữa giáng chiều, không khí xung quanh bỗng trở nên ngây ngất. Lúc đến gần, y nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Phương Sí dụi thuốc: “Còn một đoạn ngắn nữa mới đến nhà, anh lên xe nhé?”

“Không cần”, Cao Chuẩn nói: “Có muốn vào nhà ngồi một lúc không? Lâm Lâm nói lâu lắm chưa gặp lại anh.”

“Thôi” Phương Sí đặt thùng giấy xuống dưới: “Hai ngày nay anh thấy như nào?”

Cao Chuẩn nhận lấy: “Hôm qua tôi uống rượu, bởi vì không ngủ được… Ba giờ sáng tôi gặp ác mộng, sợ đánh thức cô ấy.”

Nói xong y làm động tác tạm biệt, quay người bước vào trong khu. Phương Sí gọi y lại: “Có thể gọi điện cho tôi.”

Cao Chuẩn xoay người, không hiểu rõ ý hắn nói.

“Gặp ác mộng cũng có thể gọi điện cho tôi”, Phương Sí nói: “Kể cả vào lúc ba giờ sáng.”

________________

Chú thích:

PTSD – Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý (PTSD) là một loại rối loạn lo âu kích hoạt bởi một sự kiện chấn thương tâm lý. Có thể phát triển chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý khi có trải nghiệm hoặc chứng kiến một sự kiện gây căng thẳng sợ hãi, bất lực hoặc kinh dị. Sau chấn thương tâm lý căng thẳng, triệu chứng rối loạn thường được nhóm lại thành ba loại: Những kỷ niệm xâm nhập, tránh và làm tê liệt, và tăng sự lo lắng hoặc kích thích cảm xúc (hyperarousal).

Trước/27Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian