Saved Font

Trước/49Sau

Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Chương 31: Cái Gọi Là Thế Giới Hai Người.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Ngọc

Beta: Thất Sắc

Mộc Thanh Khê bối rối bước ra khỏi phòng Hàn Tại, lời anh nói cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Cô đặt tay lên tim tự hỏi, cô có cảm giác gì với Hàn Tại, là có hơi thích, nếu không thì sao mỗi lúc anh đi cô đều cảm thấy nhớ.

Nhưng bây giờ là tình cảnh gì đây, cuộc gặp gỡ của hai người giống như sự vô tình giao nhau của hai con đường một chiều.

Cô thở một hơi thật sâu, buông bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nói cô hèn nhát cũng được, trước sau gì thời gian cũng sẽ cho cô một đáp án.

Ngày hôm sau, khi Mộc Thanh Khê tỉnh dậy, trong phòng mờ tối, cô xoay người lại, đối diện với cửa sổ, rèm cửa dày được cô kéo lại tối hôm qua, chỉ chừa lại một khe sáng hẹp, ánh nắng len qua khe hở tiến vào phòng, chiếu lên sàn gỗ trong phòng.

Cô nằm im, thất thần nhìn vệt sáng trên sàn.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Cô lười biếng ngồi dậy, nằm trên giường không động dậy.

Người đứng ngoài cửa như muốn chống đối với cô, tiếng đập cửa không ngừng vang lên.

Trong lòng Mộc Thanh Khê đấu tranh dữ dội, mở chăn bước xuống giường, tiện tay chỉnh lại quần áo trên người mình trước khi ra mở cửa.

Hàn Tại đứng ngoài cửa cười gượng, nhìn dáng vẻ của cô, hỏi: "Còn ngủ à?"

Những lời anh nói ngày hôm qua vẫn còn đọng lại trong đầu cô một cách vô thức, cô hơi lúng túng hỏi anh: "Có.. Có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay, tôi và Hàn Tri đến thăm nhà ông Hill. Tôi định rủ em đi cùng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của em, chắc là để hai chúng tôi đi thôi vậy." Ánh mắt băn khoăn của anh nhìn lướt qua dáng vẻ của cô.

Mộc Thanh Khê cúi đầu nhìn bản thân, áo ngủ đang mặc có hơi nhăn do nằm ngủ suốt một đêm, áo khoác thì xiêu xiêu vẹo vẹo trên vai, tóc tai cũng lòa xòa trước mặt.

Cô cảm thấy hơi ảo não, vậy mà cô lại mặc bộ đồ này mở cửa cho anh: "Vậy.. Vậy chúc hai người thuận lợi."

Hàn Tại đưa tay ra chỉnh lại đầu tóc rối bời của cô, cô có thể né tránh, nhưng lại ngơ ngác đứng đấy không động đậy.

"Tôi đã gọi sẵn đồ ăn sáng cho em rồi, chút nữa sẽ được đem đến, trước khi chúng tôi về em cứ ở lại khách sạn, còn nếu muốn ra ngoài đi dạo thì chờ tôi trở về, tôi sẽ đi với em. Ở trong phòng đừng đi lung tung." Anh cẩn thận dặn dò cô.

Anh chỉnh lại chiếc áo khoác đã sắp trượt xuống vai của cô, không cần nghe câu trả lời của cô, anh không kìm được mà hơi dùng sức kéo áo khoác của cô, kéo cô về phía trước gần mình vài bước: "Nghe chưa?"

Nhìn thấy khuôn mặt ở gần trong gang tấc, cô lập tức trả lời: "Nghe rồi."

"Lần này đừng tự chủ trương nữa, thế nào?" Giọng nói anh mang một chút hàm ý cảnh cáo và độc đoán.

Hàn Tri bước ra từ trong phòng, thấy Hàn Tại đứng trước cửa phòng của Mộc Thanh Khê, liềnhối thúc: "Anh, chúng ta phải đi rồi."

Hàn Tại quay đầu nhìn cô một cái: "Biết rồi."

Anh buông tay ra, giúp cô sửa sang quần áo lại một chút: "Tôi đi đây, em quay về ngủ thêm một lát đi."

Lúc xoay người đi, anh có hơi chần chừ nói: "Hi vọng tôi có thể sớm nghe được đáp án mà mình muốn." Anh không muốn nhắc đến, sợ tăng thêm gánh nặng cho cô. Nhưng một khi đã hỏi, lại muốn biết kết quả càng sớm càng tốt.

Mộc Thanh Khê im lặng không nói gì, cô tự hỏi liệu bản thân có thể cho anh câu trả lời mà anh muốn hay không.

Hàn Tri thấy Hàn Tại vẫn còn đứng đó, định bước đến, nhưng Hàn Tại nhanh chóng đóng cửa lại cho Mộc Thanh Khê rồi nói với cô ấy: "Đi thôi, hôm nay chỉ có hai chúng ta đi."

"Cô Mộc không đi sao?"

"Ừ." Hàn Tại nhẹ nhàng trả lời một tiếng, không giải thích gì.

Cô ấy không hỏi quá nhiều, Mộc Thanh Khê không đi cũng là vừa đúng với ý muốn của cô ấy.

Khi hai người đi đến nhà của ông Hill, người ra mở cửa là vợ ông Hill, hơi ngạc nhiên nhìn bọn họ: "Là hai người? Mời vào."

"Xin hỏi, ông Hill có nhà không?"

"À, thật không may, ông ấy ra ngoài rồi. Nhưng mà, ông ấy sẽ về sớm thôi, để tôi đi gọi điện thoại cho ông ấy." Vợ ông Hill mời bọn họ vào nhà.

"Ông ấy nói mình đang trên đường trở về, mọi người đợi một lát nhé."

"Vâng."

"Mọi người có thể thăm quan, tôi đi pha cà phê cho mọi người."

Hai người gật nhẹ đầu: "Cảm ơn."

Hàn Tại không quá hứng thú với đồ cổ, nhưng Mộc Thanh Khê lại thích, anh cũng muốn tìm hiểu về nó một chút.

Hàn Tại đứng dậy từ ghế sô pha, đi đến một gian phòng khác.

Hàn Tri đi theo sau anh, nhìn anh say mê ngắm đồ cổ, không khỏi lên tiếng hỏi: "Anh, anh bắt đầu có hứng thú với đồ cổ khi nào vậy?"

Hàn Tại đang nhìn ngắm những món đồ cổ trên kệ, bất giác nở một nụ cười trên miệng: "Sở thích mới phát hiện."

Trong đầu cô ấy bỗng hiện lên hình ảnh của Mộc Thanh Khê, khẽ nhíu mày.

Lúc này vợ ông Hill bước đến, ánh mắt lơ đãng nhìn lên một bức tranh trên tường: "Hôm đó, cô gái đi cùng hai người hình như rất thích bức tranh" Hoa hướng dương "của Van Gogh, nhưng mà bức này không phải tranh thật."

"Thật sao?"

Vợ ông Hill gật nhẹ đầu: "Khi đó cô ấy nhìn chăm chú vào bức tranh này rất lâu."

Hàn Tại đưa ánh mắt chuyển sang bức tranh trên tường, chăm chú nhìn vài giây đồng hồ, thoáng đăm chiêu.

Ông Hill bước vào nhà, nhìn thấy phòng khách không có ai, lên tiếng hỏi: "Khách của tôi đâu rồi?"

Bà Hill nghe được giọng nói của ông ấy, cười ngại ngùng với bọn họ: "Ông ấy về rồi, tính ông ấy vốn vậy đó."

Ba người quay trở lại phòng khách, ông Hill nhìn thấy bọn họ nhanh chóng nhiệt tình chào hỏi: "Chào, gặp lại mọi người rồi."

"Ông Hill, chúng tôi làm phiền ông rồi." Hàn Tại khách sáo trả lời.

Ông ấy tỏ ra hơi bất lực với sự khách sáo của họ: "Người Trung Quốc luôn lịch sự như vậy. Tôi rất vui vì có người đến thăm nhà tôi. Mời ngồi."

Mọi người ngồi xuống ghế sô pha, Hàn Tại cân nhắc một lúc rồi vào thẳng vấn đề: "Ông Hill, hôm nay chúng tôi đến đây muốn nhờ ông một chuyện."

"Ồ? Tôi có thể giúp gì cho các bạn?"

Hàn Tại nhìn ông Hill, nói: "Hôm nay chúng tôi đến đây vì muốn mua lại chiếc vòng đó."

Ông Hill dường như không hề cảm thấy bất ngờ, nhấc tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm: "Lần đầu mọi người đến đây tôi đã đoán được mục đích của các bạn lần này sẽ không đơn giản như vậy. Từ Trung Quốc xa xôi chạy đến đây như vậy không thể nào chỉ để xem một chiếc vòng tay."

"Ông Hill, mục đích chúng tôi đến nơi này đúng thật là vì chiếc vòng đó." Hàn Tại không hề giấu giếm mục đích của mình.

"Nếu đây chỉ là chiếc vòng bình thường thì tôi nhất định sẽ bán cho các bạn, dù sao tôi cũng là một người làm ăn, nhưng vợ của tôi vô cùng thích chiếc vòng này, lúc ấy mua chiếc vòng này chính là để lưu giữ."

Bà Hill ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý, có thể nhận thấy họ không dễ gì bán lại chiếc vòng này cho bọn hắn.

Hàn Tri xem xét tình hình rồi lên tiếng thuyết phục: "Tôi nhận ra được hai người rất thích chiếc vòng tay này, nhưng chiếc vòng này đối với chúng tôi rất quan trọng, nên mong ông bán lại cho chúng tôi. Giá cả không thành vấn đề."

Ông Hill vẫn giữ nguyên thái độ kiên định: "Tôi không biết chiếc vòng này quan trọng với các người như thế nào, cũng không phải vấn đề giá tiền. Vợ tôi vô cùng thích chiếc vòng này, tôi không có ý định bán nó. Mời mọi người về cho."

Bà Hill cũng khó xử nói: "Tôi cũng muốn giúp mọi người, nhưng tôi thực sự rất thích chiếc vòng này, tôi không bán nó đi được. Cho nên tôi thực sự xin lỗi mọi người."

Hàn Tri thấy thái độ kiên quyết của bọn họ, không khỏi có hơi vội vàng: "Ông Hil.."

Hàn Tại đoán ra được ý định của Hàn Tri, nhanh chóng ngăn cản cô ấy: "Ông Hill thử suy nghĩ chút xem, giá nào chúng tôi cũng đồng ý với các người."

Ông Hill nhìn họ lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng.

Lúc trước, Hàn Tại đã tìm hiểu về ông Hill một ít, biết được ông ấy là người rất cố chấp: "Tôi cũng thấy được bà Hill rất thích chiếc vòng tay này, nhưng chiếc vòng này rất quan trọng với cả dòng họ tôi, mặc dù chiếc vòng này cũng có vài lời đồn không may mắn."

"Lời đồn không may mắn." Lời nói của anh đã thành công làm nảy sinh sự hiếu kì của ông Hill.

"À, thật sự cũng không có gì. Ông Hill không cần để tâm đến nó, đây chỉ là lời đồn thôi." Nói xong, Hàn Tại đứng lên, tạm biệt ông bà Hill: "Nếu đã vậy, chúng tôi xin phép ra về trước. Nhưng mà lần này chúng tôi cực kì có thành ý, mong hai vị suy nghĩ thêm một chút."

Trong lòng ông Hill còn có chút lo nghĩ về lời anh nói nhưng không tiếp tục truy hỏi nữa: "Vậy hai người đi thong thả."

Hàn Tri hơi không đành lòng: "Hi vọng hai người có thể suy nghĩ lại một chút."

Hai người đi ra từ nhà ông Hill, Hàn Tri lo lắng hỏi: "Nhìn thái độ của ông Hill hình như rất kiên quyết, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Bây giờ chỉ có thể nghĩ ra cách khác, sẽ luôn có cách." Lời vừa rồi của anh chắc chắn vẫn có chút tác dụng.

"Tin đồn không may mắn vừa rồi anh nhắc đến là gì? Sao em chưa từng nghe vậy?" Hàn Tri không hiểu hỏi.

"Anh thuận miệng bịa ra."

"Bịa ra."

Hàn Tại nói tiếp: "Bây giờ chúng ta chỉ thể thử cách này, thành công hay không đều phải xem họ có tin hay không?"

"Vậy sao không trực tiếp nói cho ông ấy biết? Em thấy ông Hill hình như cũng có chút để ý chuyện này."

"Lời nói từ miệng chúng ta ông ấy chưa hẳn đã tin tưởng hoàn toàn, chỉ cho là chúng ta làm như vậy để lấy được vòng tay. Nhưng nói từ miệng của người khác thì không giống vậy nữa."

Hàn Tri gật gật đầu: "Đúng thật, chuyện như vậy càng nhiều người nói càng có sức thuyết phục."

"Việc này cần người giúp, anh sẽ tìm người lan truyền tin tức này ra ngoài." Hàn Tại mở cửa xe giúp Hàn Tri.

Hàn Tri vẫn còn hơi lo lắng hỏi: "Liệu ông Hill có tin không?"

"Mấy ngày sau sẽ biết thôi, bây giờ cứ chờ đi."

-

Mộc Thanh Khê ở trong khách sạn vô cùng buồn chán, đang định đi ra ngoài dạo chơi, nhưng nghĩ đến việc trên người mình không có đô la, Hàn Tại lại liên tục dặn dò cô ở lại khách sạn chờ anh, đành phải từ bỏ suy nghĩ đi ra ngoài.

Cô liếc nhìn đồng hồ, cũng đã trưa rồi, chắc bọn họ sẽ về ngay thôi, cô cầm chìa khóa phòng định đứng ở sảnh lớn chờ.

Lúc này trong sảnh lớn của khách sạn không có nhiều người, cô đi đến quầy lễ tân hỏi tạp chí, tìm một góc vừa lật tạp chí xem vừa chờ họ trở về.

Khoảng mười mấy phút trôi qua, cô thấy Hàn Tại và Hàn Tri vui vẻ nói cười đi vào cửa lớn của khách sạn, hai người họ không nhìn thấy cô.

Nhìn cảnh này, cô vừa định gọi họ rồi lại im lặng, để hai người lướt qua cô, đi vào thang máy.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, cô tiếp tục nhìn vào quyển tạp chí trên tay, tỏ ra không quan tâm, lâu lâu lại nhìn về hướng thang máy.

Quay người lại, không khỏi cảm thấy buồn cười, từ lúc nào cô lại học được tính trẻ con như vậy.

Khoảng mười mấy phút trôi qua, cô thấy Hàn Tại vội vã bước ra từ thang máy, chạy đến lễ tân hỏi thăm gì đó, sau đó đi tới chỗ cô đang ngồi.

Cô vội vàng cúi đầu, vờ như đang xem tạp chí, nhưng toàn bộ tâm trí đều dồn vào từng tiếng bước chân của anh.

Anh bước nhanh đến trước mặt cô, lấy cuốn tạp chí ra khỏi tay cô, giọng nói có vẻ không vui: "Sao lại ngồi ở đây?"

Cô ngước đầu lên, giả vờ giật mình nhìn anh: "Anh trở về từ lúc nào? Tôi ngồi đây chờ hai người mà."

Anh thở dài, giọng nói có phần dịu lại: "Ngồi ở đây chờ tôi, sao lại không thấy chúng tôi bước vào sảnh? Còn tưởng em tự mình trốn ra ngoài."

Cô có chút áy náy: "Có lẽ là tôi xem tạp chí chăm chú quá, không thấy anh đi vào."

Anh hơi ghen tức nói: "Đã nói là ngồi đây chờ tôi, sao còn chăm chú nhìn vào tạp chí như vậy?"

"Bởi vì nhàm chán quá, nên muốn xem một chút." Cô nói như chuyện này là hiển nhiên.

"Vậy lần sau có chờ tôi, chỉ cần tập trung chờ tôi thôi, đi nào." Anh kéo tay cô từ ghế đứng dậy.

Anh kéo cô đến quầy lễ tân, đưa tạp chí trả lại cho nhân viên lễ tân, nói: "Nếu lần sau cô ấy lại mượn tạp chí, thì đừng cho cô ấy mượn."

Mộc Thanh Khê khẽ phản đối: "Vì sao? Vì sao lại không cho tôi mượn chứ?"

"Để tránh cho lần sau em không vì xem tạp chí mà bỏ qua tôi." Anh ra vẻ đương nhiên nói.

Anh lại nhìn cô nhân viên lễ tân và nhấn mạnh lần nữa: "Tóm lại, đừng cho cô ấy mượn thêm lần nào nữa."

Cô gái ở quầy lễ tân vui vẻ nhìn họ, mỉm cười và nói: "Được."

"Cảm ơn cô."

Mộc Thanh Khê bên cạnh bình luận: "Ngây thơ."

Anh không hề quan tâm, đưa cô ra khỏi khách sạn: "Đi ăn thôi."

"Đi đâu?"

"Đi rồi biết, bây giờ nói ra cô cũng không biết."

Cô nghẹn lời, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện hôm nay, hỏi thăm anh: "Tôi chưa hỏi anh chuyện hôm nay thế nào rồi."

"Không được suôn sẻ lắm."

Đây là chuyện bọn họ đã đoán được từ lâu, cô không mấy ngạc nhiên: "Ông Hill rất kiên quyết?"

Hai người vô tình nắm tay nhau bước đi rất tự nhiên trên đường, giọng Hàn Tại đều đều, như đã có tính toán: "Sẽ có cách."

Cô tò mò hỏi: "Cách nào?"

Anh tỏ ra bí mật: "Khi nào thành công tôi sẽ nói với em."

Anh kéo cô lên xe, cô vẫn không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Còn Hàn Tri thì sao, chúng ta để lại cô ấy có ổn không?"

Vẻ mặt của Hàn Tại lại như đương nhiên: "Tôi thích thế giới hai người hơn, em ấy sẽ hiểu thôi."

-

Tác giả có lời muốn nói: Cầu bình luận, cầu lưu! Hi vọng các tiểu thiên sử đừng keo kiệt bình luận nha.

Cuối cùng Hàn Tại và Mộc Thanh Khê cũng có chút tiến triển rồi, cảm giác thật vui.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Kiếm Thần